Cái kiểu bảo vệ quang minh chính đại như vậy lọt vào mắt mọi người ở đó lại có thêm một ý nghĩa khác. Ôn Cảnh Phạm lại không có chút không tự nhiên nào, dưới ánh nhìn của bàn dân thiên hạ cúi đầu nhìn Tuỳ An Nhiên, giọng nói dịu dàng từ tốn: “Ăn no chưa? Bác sĩ tuy là nói em nên ăn thanh đạm một chút nhưng cũng không nói không được ăn tanh.” Âm cuối của anh nâng cao, mang theo ý cười.

Cái kiểu thân thiết như thế này, đến Lục Tập Phương cũng là lần đầu tiên thấy, sớm biết Ôn Cảnh Phạm rất biết săn sóc người khác nhưng được anh săn sóc cũng tuỳ người tuỳ việc. Mà cho dù anh có như vậy, thỉnh thoảng còn cho người khác cảm giác lạnh lùng nhưng vẫn chưa có lúc nào ấm áp như gió xuân như bây giờ.

Lục Tập Phương mất một phút suy nghĩ mới hiểu ra mình nên hùa theo anh, lại thấy ánh mắt lạnh nhạt của Ôn Cảnh Phạm quét qua, anh ta bật cười, đứng dậy nâng ly rượu nói: “Đúng vậy, đây là người tôi tốn năm lần bảy lượt mới mời tới được. Tuy là người ngoài ngành, không có kinh nghiệm lồng tiếng nhưng là giọng nói mà tôi cần.”

Nói xong, anh ta một hơi uống hết, lại bổ sung thêm: “Mọi người là người cùng ngành thì cũng biết giọng nói quan trọng như thế nào đối với việc xây dựng hình tượng nhân vật.”

“Đúng vậy, đạo diễn Lục nổi tiếng trong giới là “trân trọng người tài” mà.” Tưởng Ninh Hạ nâng ly uống một ngụm một cách nho nhã nhưng ánh mắt trong chốc lát lại lặng lẽ nhìn về phía Tuỳ An Nhiên đang nhỏ giọng nói chuyện với Ôn Cảnh Phạm.

Tuỳ An Nhiên tuy là cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Ninh Hạ nhưng không nhìn lại mà xem như không biết, tránh ánh mắt đó. Nếu như không vì Ôn Cảnh Phạm, cô sẽ không lồng tiếng cho “Cửu chuyển”. Hơn nữa, sau khi Ôn Cảnh Phạm lồng tiếng cho “Cửu chuyển” xong, không biết anh có thật sự rửa tay gác kiếm hay không, cô cũng không còn cơ hội cùng lồng tiếng với anh nữa.

“Cửu chuyển” là thời gian gặp gỡ (thời ngộ) của cô và Ôn Cảnh Phạm, mà thời khắc này chỉ có một lần, sau này sẽ không còn liên can gì đến nhau nữa.

- -

Sau khi ăn cơm xong liền trực tiếp đi đến phòng ghi âm.

Đương nhiên Tuỳ An Nhiên ngồi xe Ôn Cảnh Phạm, vừa thắt dây an toàn xong thì thấy Tưởng Ninh Hạ bước thẳng đến phía Ôn Cảnh Phạm ngồi, đưa tay gõ cửa xe. Ôn Cảnh Phạm mất kiên nhẫn nhíu mày, hạ nửa cửa xe hỏi: “Có chuyện?”

Tưởng Ninh Hạ cười cười, ánh mắt quét qua Tuỳ An Nhiên đang ngồi ở ghế phụ, cười thật tươi với Ôn Cảnh Phạm: “Xe của đạo diễn Lục nhiều người quá, trợ lý của em không đến kịp, có thể thuận đường cho em ngồi ké xe được không?”

Bàn tay để trên vô lăng của Ôn Cảnh Phạm nắm chặt dường như không thoả mái, im lặng một lúc anh mới nói: “Thật ngại quá, tôi dị ứng với nước hoa. Xe của đạo diễn Lục khá rộng rãi, cố gắng thì vẫn có thể ngồi đó.”

“Hả?” Tưởng Ninh Hạ nhíu mày, khuôn mặt tinh tế nhất thời để lộ ra dáng vẻ đáng thương. Tuỳ An Nhiên nhịn không được muốn cười, nhưng bật cười thì…tự mình gây thù chuốc oán, cô cúi đầu che giấu, kết quả là bị sặc, cứ ho không ngừng. Đây đúng là quả báo của việc cười trên nỗi đau của người khác.

Ôn Cảnh Phạm nghe thấy tiếng ho của cô liền quay đầu nhìn, ánh đèn yếu ớt, cô lại ngồi ở chỗ tối nên anh không thể nhìn rõ được biểu cảm của cô. Sức nhẫn nại của Ôn Cảnh Phạm đã cạn kiệt, anh nói: “Dạo gần đây sức khoẻ của Tuỳ An Nhiên không được tốt, không thể ra gió, vấn đề của cô Tưởng tôi sẽ tự mình nói lại cho đạo diễn Lục.”

Nói xong anh liền nâng cửa kính xe lên, đánh tay lái tránh vị trí của Tưởng Ninh Hạ rồi lái về phía trước, bánh xe lăn vài vòng đã đi song song với xe Lục Tập Phương. Anh đạp phanh xe, nghiêng người sang một bên, hạ cửa sổ xe bên phía Tuỳ An Nhiên, sau đó đèn xe chớp một cái, còi cũng vang lên.

Tay phải của anh không có điểm tựa nên anh dứt khoát đặt lên ghế tay ngồi của cô, thấy Lục Tập Phương hạ cửa kính xuống nhìn qua thì lạnh nhạt nói: “Xe tôi không tiện chở người khác, cô Tưởng làm phiền cậu chở nha.”

Lục Tập Phương vốn đang định chọc ghẹo anh nhưng thấy sự mất kiên nhẫn giữa hàng lông mày của anh liền biết anh đang nghiêm túc, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn Tuỳ An Nhiên đang ngồi bên ghế phụ thì đã hiểu ra được vấn đề.

Gần đây Ôn Cảnh Phạm gặp phải chuyện gì anh ta là người hiểu rõ nhất, đàn ông mà, không thể giải quyết được d/ục vọng, người đẹp ngồi bên cạnh mà không chiếm được chút tiện nghi nào, khó trách tính tình không tốt… Vào lúc này nên bao dung cho người ta.

Nghĩ vậy nên anh ta liền thoả mái gật đầu: “Cậu yên tâm, để tớ lo.”

Ôn Cảnh Phạm lúc này mới liếc nhìn Tưởng Ninh Hạ qua kính chiếu hậu, nâng kính lên, nhưng anh lại không vội thu tay, ngược lại nhìn Tuỳ An Nhiên với tư thế thân thiết này. Ánh mắt cô bình lặng, long lanh ánh nước. Trong phòng bao lúc nãy không khí khá ấm áp, cô bị hun đến đỏ cả mặt, nhìn như có tình ý.

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, cứ nhìn cô như vậy hồi lâu, khoé miệng khẽ nhếch lên hỏi cô: “Cười gì?”

Tuỳ An Nhiên bị anh nhìn thấu cũng không giấu diếm nữa, mỉm cười, đôi mắt híp lại như vầng trăng khuyết, đôi mắt lấp lánh: “Từ chối cô Tưởng như vậy ổn không…?”

Từ chối một cô gái như vậy, thật sự có hơi quá đáng.

Không phải em đang ngồi trên xe sao?

Ôn Cảnh Phạm cười cười, trả lời lại cô: “Mùi nước hoa quá nồng, xe của anh không phải ai cũng có thể ngồi.”

Nói xong nhìn cô đầy thâm ý, sau đó thu tay lại, ngồi ngay ngắn và cài dây an toàn. Tuỳ An Nhiên bị câu nói đó của anh chọc đến nỗi lỗ tai cũng đỏ lên, nắm chặt hai bên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Tập Phương sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi sau xe rồi đích thân mời Tưởng Ninh Hạ lên xe.

Lúc đến phòng thu âm còn chưa tới 7 giờ tối, màn đêm vừa buông xuống, cũng chỉ có mùa đông ở thành phố A nhiệt độ mới giảm nhanh như vậy, mùa đông ngày lại ngắn, chưa tới 7 gườ mà sắc trời đã tối u u. Màn đêm kết hợp với tầng sương lạnh, mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ thứ gì cả.

Lúc Giang Mạc Thừa điện thoại đến Tuỳ An Nhiên đang ở trong thang máy, cô nhìn người trong thang máy đông nghịt, cô lùi lại một bước, ra dấu cho Ôn Cảnh Phạm biết là cô đi nghe điện thoại.

“Vậy anh đứng ở trước cửa thang máy lầu 3 đợi em, em lên là sẽ thấy anh.”

“Được.”

Đợi thang máy khép lại cô mới nhấn nút nghe: “Alo?”

Đầu bên kia im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ truyền qua điện thoại, một lát sau có một giọng nói cất lên: “Là An Nhiên sao?”

Giọng nói này không mang theo tình cảm mà ẩn trong đó là sự mạnh mẽ, nghiêm khắc, Tuỳ An Nhiên nghĩ, cả đời này cô có lẽ không thể quên được nó. Là giọng của mẹ Giang Mạc Thừa.

Lúc giáo viên thông báo ba mẹ hai bên nên giáo dục lại con trẻ, mẹ Giang Mạc Thừa đùng đùng đi vào trường ngay trong lớp học, đứng trước bàn học của cô đập cái rầm, hét lên đầy kích động: “Cách xa Mạc Thừa ra, đồ mất dạy.”

Tuỳ An Nhiên từ từ ngẩng đầu nhìn bà ta, biểu cảm của bà ta vừa hung dữ vừa lạnh lùng, từng câu từng chữ bà nói ra như một con dao sắc nhọn găm vào trong tim cô, dù cho cô có vô tội đi chăng nữa cũng vì những lời nói này của bà làm cho xấu hổ.

Lúc đó cô không biết làm thế nào để phản bác lại một người lớn, nỗi sợ không thể nói ra ngày một tăng đó như muốn nuốt chửng cô. Ánh mắt kỳ thị của bạn bè, giáo viên đối xử lạnh nhạt với cô khiến bức tường thành trong cô sụp đổ trong chốc mắt.

Cô đè lại hơi thở gấp gáp của mình, sau khi bình tĩnh lại mới mở miệng nói: “Con chào dì, có chuyện gì sao ạ?”

“Tôi muốn nói chuyện về Giang Mạc Thừa với cô.”

Tuỳ An Nhiên nhíu mày, từ chối trong vô thức: “Có phải dì tìm sai người rồi không ạ?”

“Không có, tôi chính là tìm cô.” Giọng nói của bà ta rất bình tĩnh, giống như mặt hồ, không một gợn sóng. “Tôi đã giới thiệu rất nhiều cô gái với Mạc Thừa nhưng nó trước giờ vẫn luôn không chịu, thậm chí là cãi lộn với tôi. Những việc này trước nay chưa từng có, là cô đã khiến nó thay đổi.”

Tuỳ An Nhiên bỗng nhớ lại năm đó, Giang Mạc Thừa hổ thẹn nhìn cô, nói lí nhí: “Xin lỗi em, sức khoẻ mẹ anh không được tốt, có phản ứng mạnh với kích thích từ thế giới bên ngoài, vậy nên mới…đối xử với em như vậy… Sau khi sinh anh bà ấy mới như vậy, người trong nhà không ai dám cãi lại bà, nếu không…sẽ phản ứng như lúc nãy với em vậy. Thật sự xin lỗi em vì đã gây ra rắc rối cho em.”

Tuỳ An Nhiên có thể hiểu được nhưng cô vẫn luôn không thể bỏ qua được. Thứ bà ấy gây ra đâu chỉ là phiền toái mà là sự thay đổi kinh thiên động địa của nhà cô.

Một gia đình bị phá vỡ, một đứa trẻ bị bạn bè cô lập, bị giáo viên lạnh nhạt.

Mà những điều này, sẽ không bao giờ phai nhạt.

Cô im lặng không nói gì.

Đầu bên kia cũng im lặng hồi lâu, lúc mở miệng nói chuyện tâm trạng đã hơi kích động: “Cô Tuỳ à, tôi cầu xin cô đó, buông tha cho Mạc Thừa đi. Cô và nó đều có cuộc sống của mình, việc gì cô phải khiến con trai tôi sống chết vì cô chứ?”

Tim Tuỳ An Nhiên run lên, lồng ngực cũng nóng lên, cơn tức giận cô đè nén bao năm qua như thú xổ lồng, cười lạnh nói: “Dì à, trước khi dì điện thoại dì đã nói cho Giang Mạc Thừa biết chưa? Con đề nghị dì cách tốt nhất là nói chuyện đàng hoàng với con trai bé bỏng của dì. Con giống như khi nãy dì nói, đã có cuộc sống riêng của mình, vậy nên, dì đừng nghĩ dì là người lớn thì có thể xen vào cuộc sống riêng của con, dì đang làm phiền con đó.”

Nói xong cô không nghe bên kia nói gì nên ngắt điện thoại, nhanh chóng tắt màn hình. Nhìn màn hình nhanh chóng đen lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi tựa vào tường. Cứ tựa như vậy hồi lâu, đúng lúc đang định lên lầu, quay người thì thầy Ôn Cảnh Phạm đang đứng ở cửa thang máy.

Hai tay anh bỏ vào túi quần, dáng vẻ nhàn nhã, im lặng nhìn cô, dường như đã đứng đó khá lâu rồi. Thấy cô cuối cùng đã nhận ra sự tồn tại của mình anh mới bước đến, đưa tay sờ vết thương trên trán của cô, hỏi: “Sao vậy? Sắc mặt kém như vậy?”

“Hình như ăn no quá…” Cô xoa xoa bụng.

Cô không có nói dối, vừa nãy cứ cắm đầu ăn, mà anh thì cứ liên tục gắp thức ăn cho cô, mọi người cứ nhìn về phía này nên cô cứ ăn liên tục, cả bữa ăn ăn đến no luôn rồi.

Ôn Cảnh Phạm đáy mắt mang theo ý cười, xoay người đi về phía thang máy: “Đi thôi.”

Tuỳ An Nhiên đứng thẳng người, nhìn theo bóng lưng thon dài của anh, trong màn đêm mùa đông lạnh giá, trái tim cô như được anh sưởi ấm.

Hình như…càng ngày cô càng thích anh rồi.

Rõ ràng cái gì anh cũng chưa làm, chỉ xuất hiện kịp lúc im lặng nhìn cô, cho cô một khoảng cách nhất định nhưng cũng tạo cho cô cảm giác an toàn, cảm giác như có anh ở bên. Vậy nên những ngày tháng ngắn ngủi ở chùa Phạm Âm mới khiến người ta khắc cốt ghi tâm như vậy.

Vào ngay lúc cô bị cả thế giới bỏ rơi, anh đứng cách cô không xa, cho cô một khoảng riêng tư, khiến cô rung động, một đời khó quên.

Cô nhớ về ngày bắt đầu của cô và anh, cũng nhớ đến những ngày tháng khiến cô ngạc nhiên khôn nguôi.

Cô và Văn Ca quen biết nhau từ nhỏ, tuy có khoảng cách tuổi tác nhưng không ảnh hưởng gì đến những câu chuyện nói mãi không dứt của hai người. Sau đó nhà Văn Ca xảy ra biến cố lớn, sau khi cô ấy được đưa đến thành phố A, hai người vẫn luôn liên lạc với nhau. Lúc đó việc viết thư tay rất phổ biến, cô và Văn Ca cũng nhờ có phương thức này mà giữ liên lạc với nhau, một tháng một bức thư, không nhiều cũng không ít, vừa đủ biết tình hình hiện tại của nhau.

Việc Ôn Cảnh Phạm làm ở đài cả nhà chỉ có một mình cô ấy biết, cô ấy cảm thấy bản thân đang giấu một bí mật cực kỳ lớn, kích động không thôi nên đã nói cho An Nhiên biết. Ban đầu cô không biết Ôn Cảnh Phạm chính là Ôn Cảnh Phạm mà cô gặp ngày hôm đó, chỉ vì cô thấy tên giống tên anh nên đã nghe đài, vừa nghe cô đã biết người đó chính là anh nên cô luôn ôm ấp ước muốn lên thành phố A học đại học. Cô muốn trốn thoát khỏi những thứ phiền muộn ở nơi đây, mang theo chút mong đợi sẽ gặp lại anh.

Sau này khi cô thật sự bước chân đến thành phố A, cô mới phát hiện cô và anh ngoài khoảng cách địa lý thì còn có nhiều ranh giới rộng lớn ngăn cản hai người khác như tuổi tác, gia cảnh và cả năng lực.

Đến những tình cảm cùng nhau nỗ lực tiến lên còn cần phải ngày ngày chung đụng, huống hồ gì loại tình cảm nửa đường gặp gỡ của cô và anh?

Bốn năm cô học đại học chưa từng gặp được anh, chỉ nghe từ Văn Ca là anh đã tốt nghiệp rồi; đi du lịch tốt nghiệp rồi; anh đi ngược lại ý muốn của ông nội, đi đến thành phố A làm đầu tư rồi; anh tự mình thành lập một công ty tên là SY rồi…

Vào lúc cô đã quen với việc âm thầm thích anh, quen với việc chỉ có thể nghe tin tức của anh từ Văn Ca thì anh đã về.

Thì ra ngay từ lúc bắt đầu câu chuyện này, cô đã ôm suy nghĩ hảo huyền về anh rồi.