Khi đến gần, Tùy An Nhiên mới phát hiện thần sắc anh đã đượm vẻ mỏi mệt.

Cô tiến lên, bình tĩnh đưa tay ra: "Xin chào ngài Ôn, rất vui vì có thể phục vụ ngài."

Bước chân Ôn Cảnh Phạm hơi dừng lại, quay sang nghiêm túc quan sát cô, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang vươn ra của cô, chậm rãi đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Khi hai bàn tay chạm vào nhau, Tùy An Nhiên liền rùng mình, tay anh rất lạnh, còn tay cô lại ấm áp, hai bàn tay tựa như băng và lửa giao hòa nhau.

Tùy An Nhiên kinh ngạc nhìn anh.

Ôn Cảnh Phạm lờ đi ánh mắt của cô, chỉ lễ độ nắm nhẹ tay cô rồi nhanh chóng buông ra. Nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn cô chằm chằm, chậm rãi lên tiếng: "Là vinh hạnh của tôi."

Nụ cười của Tùy An Nhiên cứng đờ, khẽ mím môi nói: "Ngài Ôn, bây giờ tôi sẽ dẫn ngài đi xem phòng mà ngài đã đặt ạ."

Dứt lời, hai nhân viên phục vụ đang đứng gần đó liền theo cô dẫn khách lên tầng sáu.

"Theo như nhu cầu của ngài, bên khách sạn chúng tôi có hai tầng đều phù hợp với yêu cầu. Phòng thương nhân ở tầng sáu, cả năm căn phòng đều là giường đôi, không gian rộng lớn, có thể thỏa mãn yêu cầu về mục đích công việc..."

Tùy An Nhiên tỉ mỉ giới thiệu, anh đứng bên cạnh, khẽ cúi đầu, nghiêm túc lắng nghe.

Lúc nói chuyện, Tùy An Nhiên có một thói quen là chuyên chú nhìn về người đối diện, gương mặt mang theo nụ cười, giọng nói dịu dàng.

Ôn Cảnh Phạm nhớ lại cuộc điện thoại từ Lục Dập Phương vào hôm qua, ánh mắt nhìn cô hơi trầm xuống, một lát sau mới từ từ dời đi. Đến khi vào trong thang thang máy, anh mới quay sang nói với cô: "Lúc nãy là tôi không nói rõ ràng, chỉ có một mình tôi ở mà thôi."

Tùy An Nhiên thiếu chút nữa "A" lên, sau đó cô mới hiểu những lời này của anh là có ý gì.

Thì ra anh đang nói đến việc mình đã gọi đến lễ tân đặt năm căn phòng, nhưng sự thật là anh muốn một mình một phòng.

"Vậy em giúp anh thu xếp phòng vip mà anh thường ở nhé?" Cô hỏi.

Ôn Cảnh Phạm lắc đầu.

Thang máy dừng ở lầu sáu, Tùy An Nhiên cùng anh bước ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, cô mới phản ứng lại, tự mắng bản thân rồi lập tức nói: "Vừa khéo lầu sáu cũng có phòng đơn."

Ôn Cảnh Phạm thản nhiên "Ừ" một tiếng, ý cười nơi khóe mắt càng sâu thêm, chỉ là không ai chú ý tới.

Lúc đi đến trước cửa căn phòng mà anh đã đặt, Tùy An Nhiên cẩn thận giới thiệu từng chi tiết, một căn phòng đơn giản, sáng sủa, thực dụng tất nhiên là rất phù hợp với yêu cầu của họ, không còn gì đáng để soi mói cả. Rất nhanh, tám người họ đã tự động chia nhóm, xách hành lý đi vào phòng.

Tùy An Nhiên vừa quay đầu liền nhìn thấy Ôn Cảnh Phạm vẫn còn đang đứng bên cạnh, cô mỉm cười, tiếp tục dẫn đường: "Phòng đơn cách những gian phòng này một lối đi nhỏ và..."

"Bệnh cảm vẫn chưa khỏi à?" Ôn Cảnh Phạm ngắt lời.

Tùy An Nhiên đưa tay lên sờ cổ họng mình: "Vẫn chưa khỏi hẳn, anh nghe giọng em nên đoán được sao?"

Ôn Cảnh Phạm cười lên, sau đó anh cũng đưa tay chỉ vào cổ họng của mình: "Đúng vậy, giọng em vẫn còn hơi khàn, còn cả giọng mũi nữa."

Ánh mắt Tùy An Nhiên rơi vào ngón tay đặt trên cổ họng của anh, anh đang làm động tác nuốt xuống, hầu kết khẽ chuyển động... Ở nơi ánh đèn mờ tối như thế này, động tác của anh gợi cảm đến nỗi khiến cho người khác muốn phạm tội.

Tùy An Nhiên bối rối dời tầm mắt, yên lặng nuốt nước bọt. Lúc lên tiếng lần nữa, giọng nói có chút khẩn trương: "Đồng nghiệp em không ai nghe ra cả..."

Ôn Cảnh Phạm không tiếp lời, chỉ yên lặng nở nụ cười.

Tùy An Nhiên không nhịn được bèn ngẩng đầu lên nhìn anh. Ôn Cảnh Phạm khẽ cúi đầu, gương mặt góc cạnh, nhìn vào có cảm giác không chân thật, nhưng ngũ quan của anh đã khắc sâu trong lòng cô.

Năm năm trước, người này đã từng nở nụ cười như vậy với cô.

Chẳng qua là khi ấy, giọng nói của anh không trầm thấp và ổn trọng như bây giờ. So với cậu thiếu niên khi ấy thì giờ đây giọng nói của anh tựa như dòng suối giữa núi rừng, đủ để gột rửa linh hồn của mỗi người.

Tùy An Nhiên dẫn anh xem qua căn phòng: "Căn phòng đơn này không gian có hơi nhỏ một chút, nhưng ưu điểm chính là đơn giản và thoải mái... Hơn nữa."

Cô khẽ dừng lại, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra: "Khung cảnh nơi này không tệ, sau khi làm việc mệt mỏi có thể nghỉ ngơi một lúc, phóng tầm mắt ngắm nhìn vẻ đẹp lộng lẫy của thành phố về đêm."

"Nơi này không tệ." Không biết từ lúc nào anh đã đi đến bên cạnh, đứng ngay sau lưng cô, hai người chỉ cách nhau khoảng nửa cánh tay. Ôn Cảnh Phạm giữ nguyên tư thế như vậy nhìn ra bên ngoài, sau khi thu lại tầm mắt, anh thản nhiên lui về sau nửa bước, đưa mắt đánh giá xung quanh.

"Vậy thì tôi sẽ ở đây." Ôn Cảnh Phạm lên tiếng.

Tùy An Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, thấy anh đi đến sofa ngồi xuống, cô tiến đến gần máy móc giới thiệu về khách sạn. Đợi đến khi cô nói xong thì phát hiện anh đã nhắm mắt lại, một tay đặt trên tay vịn, tựa đầu vào đó nghỉ ngơi.

Tùy An Nhiên nhẹ giọng nói một câu cuối cùng: "Vậy ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, và chúc ngài có những giây phút thoải mái ở khách sạn của chúng tôi ạ."

Dứt lời, Tùy An Nhiên xoay người rời khỏi, vừa đi được vài bước, cô đã nghe thấy tiếng anh vang lên từ phía sau.

"Đợi chút." Giọng nói của anh có chút khàn khàn.

Tùy An Nhiên quay lại nhìn thì thấy anh đã mở mắt ra. Mặc dù trên mặt anh vẫn hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt anh vẫn sáng ngời như cũ. Ôn Cảnh Phạm thấy cô đã đứng lại, nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn nói thêm một câu: "Chờ một chút."

Tùy An Nhiên bước tới, giữ khoảng cách vài bước chân nhìn anh, có chút lo lắng hỏi: "Anh cảm thấy không khỏe à?"

"Chỉ là có chút buồn ngủ." Ôn Cảnh Phạm nhẹ nhàng cong môi, nở một nụ cười nhạt.

Tay trái đút vào trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc hộp sắt, đưa cho cô: "Em có thể thử cái này."

Tùy An Nhiên nhìn vào tay anh, là một hộp kẹo ngậm.

Ôn Cảnh Phạm thấy cô không nhận, tay anh lại đưa lên, ngồi thẳng lại: "Bây giờ chúng ta là quan hệ bạn bè, không cần thiết câu nệ như thế."

Nghe anh nói vậy, cô nhận thấy mình không có lý do gì để không nhận cả.

Tùy An Nhiên đưa tay nhận lấy, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."

Ôn Cảnh Phạm chỉ lười biếng ngồi ở đó nhìn cô, sau đó liền nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Tùy An Nhiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Nếu anh thấy mệt thì lên giường nằm một lúc, công việc cứ để đó, sức khỏe mới là quan trọng nhất."

Ôn Cảnh Phạm trầm mặc, lúc lên tiếng thì mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Tôi cứ nghĩ người cuồng công việc như em sẽ không biết nói những đạo lý như vậy."

Tùy An Nhiên im lặng.

Trong mắt anh, cô đúng là một người bán mạng vì công việc...

Những lần anh vào ở khách sạn, cô không phải trực đêm thì là tăng ca hoặc vẫn đang làm việc...

Nhưng nếu có thể nghỉ ngơi.... cô cũng chẳng muốn ở lại tăng ca.

Tùy An Nhiên nghĩ như vậy, nhưng cô không định lên tiêng giải thích, thấy anh vẫn ngồi yên bất động, mệt mỏi tựa vào lưng ghế sofa, đáy lòng cô bỗng có cảm giác đau lòng trào dâng.

"Tuy không biết anh gặp phải vấn đề nan giải gì trong công việc, nhưng anh cũng phải nghỉ ngơi đầy đủ thì mới có tinh thần được. Hôm nay em sẽ ở lại trực đêm, nên nếu anh có vấn đề gì thì có thể trực tiếp gọi cho em."

Yên lặng một lúc lâu sau, Ôn Cảnh Phạm mới lên tiếng trả lời: "Được."

Tùy An Nhiên không biết chữ "Được" mà anh nói là trả lời cho nửa câu đầu hay nửa câu sau của cô... Cũng có thể, anh trả lời cho cả câu.

Trở lại văn phòng, Tùy An Nhiên bắt đầu xử lý một vài việc vặt. Lúc hoàn thành xong, cô nhìn hộp kẹo ngậm được cô đặt một bên đến xuất thần.

Cô tựa hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc tham gia lồng tiếng ở phòng thu âm, khi cổ họng có chút không thoải mái thì anh sẽ dừng lại, lấy một viên kẹo ra ngậm.

Tùy An Nhiên mở nắp hộp ra, lấy một viên kẹo cho vào miệng, cảm giác the mát lan tỏa khắp đầu lưỡi, từng chút từng chút, tan chảy vào tim cô.

Tựa như ngày hè mát mẻ khi ấy, anh đứng trên gác chuông, đánh từng tiếng một.

Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp anh cúi đầu nhìn xuống.

Khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng cũng có thể loáng thoáng thấy được ánh mắt của anh trong suốt như dòng suối nơi khe núi, lăn tăn chuyển động.

Mùa hè ngày ấy không một chút nắng nóng. Ngược lại, nhiệt độ dễ chịu bầu bạn cùng cô suốt cả mùa hè.

******

Mùa hè ở phía Nam hầu như mỗi ngày đều sẽ có một trận mưa, nước mưa đổ xuống như trút, thế mà vừa đảo mắt đã trời quang mây tạnh.

Xế chiều, không khí oi bức, ve kêu hết tiếng này đến tiếng khác.

Tùy An Nhiên nghỉ ngơi trong phòng của mình, cô tựa lưng vào đầu giường đọc sách, bên ngoài là ánh nắng chói chang đến lóa mắt.

Cô lật từng trang sách, trong căn phòng yên tĩnh ngoài tiếng chim hót, côn trùng kêu vang thì chỉ còn tiếng lật sách.

Đọc được một lúc thì Tùy An Nhiên cảm thấy có chút mệt, cô đưa tay kéo tấm chăn mỏng quấn quanh người chuẩn bị ngủ trưa. Vừa nằm xuống, cô liền nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, khi đến trước cửa phòng thì hơi dừng lại, sau đó cánh cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tùy An Nhiên chống người ngồi dậy nhìn về phía cửa, nhưng cũng chẳng nhìn thấy gì.

Bất kể cô có ở trong phòng hay không thì cô đều cẩn thận đóng chặt cửa lại. Lúc này có thể nhìn thấy cũng chẳng qua chỉ là cánh cửa đã được cô đóng chặt mà thôi.

Sau khi tiếng mở cửa vang lên thì không gian lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Tùy An Nhiên nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không ngừng suy đoán... Tại sao vẫn chưa nghe thấy tiếng đóng cửa?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, bên ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa đầy quy luật. Tiếng động bất ngờ này khiến cô giật bắn mình, hoảng sợ ngồi bật dậy, nhưng không lên tiếng.

Giọng nói của người thiếu niên vừa rõ ràng lại êm tai, giống như tiếng gió ngoài sân thỉnh thoảng thổi đến: "Xin chào, tôi là người ở phòng đối diện, tôi có thể mượn chiếc bút máy của cô dùng một lúc được không?"

Tùy An Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền đứng dậy, đi đến trước bàn cầm chiếc bút máy của cô lên rồi đi ra mở cửa.

Động tác của cô không nhanh, từ lúc xuống giường, đến khi lấy bút, mở cửa đã mất khoảng một phút. Người ngoài cửa có lẽ đã nghe thấy tiếng động bên trong phòng nên rất kiên nhẫn chờ đợi.

Tùy An Nhiên mở cửa, đưa chiếc bút trong tay cho anh, khẽ mím chặt môi, không lên tiếng.

Anh ta đứng nghiêng, trên người khoác một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, từng nếp gấp đều thẳng tắp, có thể thấy anh ta là một người khá chú trọng đến từng chi tiết nhỏ.

Hành lang có chút tối mờ, nhưng anh ta đứng ở nơi đó, trên người tựa như mang theo ánh sáng, rực rỡ đến lóa mắt.

Anh nhận lấy bút, cười nói cám ơn, lúc xoay người chuẩn bị rời khỏi thì quay đầu lại nói một câu: "Tôi sẽ ở đây vài ngày, nếu cô gặp khó khăn có thể đến tìm tôi giúp đỡ."

Khi đó, Tùy An Nhiên không hiểu lời anh nói có ý gì, chỉ cho rằng đó chẳng qua là những câu nói khách sáo khi được cô giúp đỡ mà thôi. Cô khẽ gật đầu, đóng cửa phòng lại tiếp tục trở về giường nghỉ ngơi.

Lần này, cô hoàn toàn yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Phía ngoài cửa phòng, người thiếu niên khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn chiếc bút máy hồi lâu, mới cất bước rời đi.

Mãi đến sau này, Tùy An Nhiên mới biết được... Khi đó Ôn Cảnh Phạm vẫn luôn cho rằng cô là một người khiếm khuyết, là một người câm.