Kẹt xe rồi lại kẹt xe.

Tùy An Nhiên để tay trên vô-lăng, hai hàng chân mày đã khẽ nhăn lại do mất hết kiên nhẫn. Bên trong xe đài phát thanh đang đưa tin về tình trạng ùn tắc trên đoạn đường này. Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, giọng nói của phát thanh viên càng làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn.

Văn Ca hết nhẫn nại bèn mở cửa xe bước xuống đường, cô liếc nhìn đoàn xe dài đằng đẳng phía trước, buột miệng chửi ầm lên.

Tùy An Nhiên càng nghe càng cảm thấy bực dọc, cô liền đưa tay bấm còi. Mắt thấy Văn Ca quay sang nhìn mình, lúc này cô mới ngoắt tay ra hiệu cho cô ấy lên xe.

Văn Ca cảm thấy bất mãn, cô bĩu môi dậm chân một cái, mang theo một bụng tức giận mà leo lên xe

"Mỗi lần tới giờ cao điểm mà chạy con đường này thể nào cũng kẹt, thật là bực mình!"

"Nhưng đến khách sạn phải đi qua đoạn đường này a, mình cũng không còn cách nào khác." Cô cúi đầu điều chỉnh radio, rất nhanh liền chỉnh đến đài mà cô thường nghe.

Văn Ca đưa một tay lên cửa sổ xe, cô lấy tay chống cằm, mặt không vui nói: "Cậu khi nào thì đi thành phố S?"

"Ba ngày sau." Tùy An Nhiên cầm chai nước lên uống một hớp, rồi mới chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Tạm thời thuyên chuyển công tác một tháng."

"Một tháng?" Văn Ca khóc lóc thảm thiết, mặt cũng sắp vùi vào gối. "Vậy trong khoảng thời gian này chẳng phải mình sẽ buồn chết, cô đơn chết sao?"

"Cậu không chết được đâu...." Tùy An Nhiên bỏ chai nước xuống, nhân tiện đưa tay điều chỉnh hướng gió của máy điều hòa, "Nếu thấy buồn chán thì chạy đi kiếm chú nhỏ Ôn của cậu mà chơi."

Văn Ca bỗng chốc câm nín, ai oán liếc nhìn cô một cái.

Sau nửa tiếng đồng hồ nhích từng chút một thì con đường đầy xe cũng đã thoáng hơn. Tùy An Nhiên đang tập trung nghe đài phát thanh, mắt lơ đãng nhìn về phía trước.

Nhưng vừa nhìn thì lập tức không dời mắt được nữa.

Trong dòng xe tấp nập ở phía trước, một chiếc Land Rover cực kỳ bắt mắt đang dừng ở đó.

Tầm mắt cô từ sườn xe dời xuống biển số xe, hàng số trên đó lại càng đơn giản, dễ nhớ. 1225 hôm đó là lễ Giáng Sinh và cũng là ngày sinh nhật của anh.

Khoảng cách giữa hai chiếc xe không xa, nhờ đó mà cô có thể xuyên qua tấm kính màu đen thấy rõ bóng người ngồi trên ghế lái.

Văn Ca thấy cô nhìn chằm chằm chiếc xe ở phía trước đến ngây người, liền theo ánh mắt của cô nhìn sang nhưng không thu hoạch được gì: "An Nhiên, cậu nhìn gì mà chăm chú vậy?"

Tùy An Nhiên giật mình, sau khi khôi phục tinh thần, cô nhẹ nhàng dời tầm mắt, chầm chậm tiến về phía trước: "Không có gì."

Lại qua thêm vài phút, đoạn đường cuối cùng cũng thông suốt, Tùy An Nhiên nhấn ga, lúc đi ngang chiếc Land Rover cô liền quay đầu lại nhìn.

Trong giây phút thoáng qua đó, cô chỉ kịp nhìn thấy bàn tay đang cầm lái của anh ta, chúng rất đẹp từng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

********

Một tháng sau, thành phố S.

Tùy An Nhiên tạm thời thuyên chuyển công tác đến khách sạn Thịnh Viễn ở thành phố S để làm quản lý. Hôm nay, vừa đúng chính là ngày cuối cùng của cô ở chi nhánh này.

Đúng lúc cô vừa đi kiểm tra phòng về thì liền nhìn thấy Văn Ca gọi đến.

"An Nhiên, ngày kia cậu về mình sẽ ra sân bay đón cậu, sau đó đến quán ăn dưới nhà cậu ăn một bữa thịnh soạn, cậu thấy sao?". Tại đầu dây bên kia, giọng nói lanh lảnh của Văn Ca khiến đầu óc mơ màng của cô tỉnh táo lên hẳn.

Tùy An Nhiên cầm ly nước lên nhìn, cô đi tới máy đun nước để rót nước, lúc này mới chậm rãi nói: "Cậu rảnh là được."

"Mình đương nhiên rảnh, khoảng thời gian cậu không ở đây, mình buồn chán đến mốc meo cả lên đây này." Văn Ca nhăn mày phàn nàn, cầm lấy một viên kẹo sữa cho vào miệng.

Tùy An Nhiên nở nụ cười, uống một hớp nước rồi mới chậm rãi trả lời.

"Cứ quyết định vậy đi." Vừa dứt lời, Văn Ca dường như nhớ tới chuyện gì đó, kêu lên một tiếng: "Mình nghe chú út nói, chú Cảnh Phàm hai ngày trước đã tới thành phố S để giải sầu, hai người không có gặp nhau sao?"

Tùy An Nhiên sửng sốt, đợi tới khi cô mở miệng nói chuyện lần nữa thì giọng nói đã có chút hoảng hốt: ".... Đến giải sầu?"

Văn Ca im lặng một chút rồi mới nói: "Công ty của chú Cảnh Phàm xảy ra chút vấn đề..." Dừng một chút, cô lại mở miệng nói: "Mình cũng vừa mới hay tin mấy hôm trước, vốn là định nói cho cậu biết, nhưng hôm đó gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại cũng không thấy cậu bắt máy... Sau đó thì mình cũng quên mất."

Tùy An Nhiên cố gắng nhớ lại, mấy ngày hôm trước______

Hôm đó không biết có phải ngày hạn của cô hay không mà gặp phải rất nhiều khách hàng rắc rối, cô bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thời gian để nghe điện thoại.

Đợi đến khi tan ca, vừa về đến nhà cô liền nằm thẳng cẳng, đến lúc thức dậy đã đem chuyện này bỏ ra sau đầu rồi.

"An Nhiên..."

"An Nhiên, cậu còn giữ máy không?"

"Mình đang nghe đây." Cô cúi đầu hớp miếng nước, kéo chiếc ghế dựa ra ngồi xuống. "Mình và anh ấy không có gặp nhau, cũng không biết người đó có ở Thịnh Viễn hay không, mình không có tiếp nhận thủ tục nhận phòng của anh ta."

Văn Ca "Ừm" một tiếng, rồi lại tiếp tục kể đại khái tình hình khủng hoảng của công ty Ôn Cảnh Phàm mà cô nghe được từ chú út.

Cô im lặng lắng nghe, nghe mãi đến xuất thần.

Trụ sở công ty đầu tư SY của Ôn Cảnh Phàm vốn không nằm ở thành phố A mà đặt ở thành phố S. Tuy là không thể so sánh với sự phát triển của thành phố A, nhưng công ty vẫn luôn tăng trưởng ổn định.

Cho đến một tháng trước, khi cô xử lý thủ tục nhận phòng cho người đó, mới biết được anh ấy đã đem kế hoạch phát triển hướng đến thành phố A. Nhưng xem ra dự án không được thuận lợi lắm.

Cô lại rót thêm ly nước, tựa vào một góc bàn từ từ uống, gương mặt mệt mỏi.

Văn Ca còn nói thêm vài vấn đề nữa, nhưng cô đã mệt đến mức không nghe lọt chữ nào. Sau khi tắt điện thoại, cô nhìn sắc trời u ám bên ngoài cửa sổ cùng với từng cơn gió mạnh đang ập tới.

Bão sắp kéo đến rồi---------

*********

Sau khi hết ca trực, cô trở về phòng nghỉ nhân viên để nghỉ ngơi. Đợi đến khi cô tỉnh dậy lần nữa, sắc trời bên ngoài càng trở nên âm u hơn so với lúc sáng, dù là ở ngay trong phòng nhưng cô vẫn nghe rõ tiếng gào thét của từng cơn gió.

Vốn là cô định chiều nay sẽ đi dạo phố, mua chút quà tặng cho Văn Ca, nhưng nhìn thời tiết như vậy thì chắc là không cách nào ra ngoài được rồi.

Cô vừa định quay trờ về giường đánh thêm một giấc thì chiếc di động trên bàn đột nhiên vang lên. Tùy An Nhiên cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy tên hiển thị thì cô khẽ nhíu mày, người gọi đến chính là chị quản lý đang trong ca trực.

Vì hôm nay bão đột nhên kéo đến mà hiện giờ trong nhà chị có hai đứa con nhỏ, chồng lại đi công tác chưa thể về, lại thêm một người có tuổi nên cần phải đổi ca trực để về trông nom người nhà.

Tùy An Nhiên khẽ thở dài, bất đắc dĩ phải đồng ý. Đợi đến khi cô đến tiếp nhận ca trực, chị quản lý sau một lúc cảm ơn liên hồi liền chuẩn bị rời khỏi.

Cô lật đi lật lại giấy tờ, giả vờ không để ý hỏi: "Chị Vương, chị có xử lý qua thủ tục nhận phòng của vị khách tên Ôn Cảnh Phàm không?"

Chị Vương vừa định bước ra cửa nghe thấy vậy liền ngơ ra, suy nghĩ một lúc mới lắc đầu: "Người em nhắc có phải là vị Ôn tiên sinh của công ty đầu tư SY? Chị không có tiếp đón vị khách đó, nhưng mà ngài ấy từ trước đến giờ đều không thích phô trương, có lần đợi đến khi ngài Ôn đến trả phòng thì chị mới biết được người ta đã đặt phòng ở đây rất nhiều lần."

Tùy An Nhiên nghe vậy liền không hỏi thêm gì nữa.

Mắt thấy cơn bão sắp kéo đến, khách sạn liền nhanh chóng làm tốt công tác phòng tránh, cô vội vàng ngược xuôi để kiểm tra tình hình chuẩn bị của mọi người, đợi đến lúc ngồi xuống nghỉ ngơi thì đã là chuyện của một tiếng sau.

Các cô gái ở khu vực tiếp tân nhìn thấy cô lại đến trực đêm, ai cũng không khỏi kinh ngạc: "Ơ kìa, quản lý Tùy, hôm nay sao lại đến phiên chị trực đêm nữa rồi?"

Tùy An Nhiên cười giải thích: "Bão sắp đến rồi, nhà chị Vương lại có con nhỏ và người lớn tuổi nên chị ấy đã đổi ca trực với chị."

Mọi người đều gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Đành vậy, có con nhỏ liền phải chăm sóc gia đình, cũng không còn cách nào khác. Quản lý Tùy, chị đã có bạn trai chưa?"

Tùy An Nhiên lắc đầu, nở nụ cười: "Vẫn chưa có."

"Cũng đúng, bình thường chị đều bận rộn công việc, lại còn làm ngày làm đêm, thời gian đâu mà kiếm bạn trai đây..." Một cô gái ở bàn tiếp tân phàn nàn vài câu rồi lại quay sang liếc nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó thì cô ta buồn bực lên tiếng: "Cơn bão sắp kéo đến rồi, em nghe nói trận bão lần này có lẽ là siêu bão đấy."

Tùy An Nhiên chỉ cười mà không đáp lại.

Đây cũng là lần đầu cô đối mặt với siêu bão một mình. Tuy là cô rất tin tưởng vào các biện pháp phòng tránh bão của khách sạn, nhưng không hiểu sao vẫn cứ cảm thấy không yên lòng. Nhân lúc sức gió còn nhỏ, cô lại đi tuần tra thêm một vòng để xác nhận khách sạn đã chuẩn bị tốt mọi thứ mới cảm thấy yên tâm. Sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng, cô liền đến phòng giải khát pha cho mình tách trà.

Trong phòng giải khát, quản lý bộ phận khách hàng và các vị quản lý khác đang ngồi xem tin tức thì nhìn thấy cô bước vào, thế là họ nhiệt tình mời cô ngồi xuống cùng xem.

"Đài khí tượng Trung ương xin tiếp tục dự báo tình hình của cơn bão vào 15 giờ ngày 8 tháng 9: Hiện nay hướng đi của siêu bão số 15 – Lạc Tang dần đổ bộ vào đất liền, vào 15 giờ ngày hôm nay tâm bão sẽ cách thành phố L khoảng 370 km về phía bắc, bão mạnh cấp 17, tốc độ di chuyển 58 m/giây. Dự kiến cơn bão Lạc Tang sẽ di chuyển về hướng nam, sau đó chuyển dần về hướng tây bắc với tốc độ 15 km/giờ và đổ bộ vào thành phố S vào lúc 19 giờ đêm nay, đi kèm là mưa to trên diện rộng..."

Tùy An Nhiên hớp một ngụm trà, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.

Cơn bão như một con quái thú khổng lồ ẩn núp phía sau từng lớp sóng biển, lao thẳng đến đất liền một cách nhanh chóng. Trên mặt biển, từng dãy tàu đánh cá phập phồng theo sóng biển, thỉnh thoảng lại đụng vào nhau, phát ra âm thanh cọ xát.

Người phóng viên đưa tin về siêu bão đang đứng giữa mưa giông để tác nghiệp.

Tiếng mưa to gần như át đi những điều mà anh ta nói, chỉ để lại tiếng gió "vù vù" thổi qua từng đợt.

Trong khoảnh khắc đó mắt phải của Tùy An Nhiên giật lên vài cái càng khiến cho cô ruột gan rối bời.

Cô cầm lấy ly trà đi ra ngoài, trên hành lang yên tĩnh không một bóng người, ánh đèn vàng trên trần càng làm cho hành lang nhiều thêm một chút ấm áp.

Tùy An Nhiên ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút liền lấy di động ra gọi về thành phố L.

Đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, mưa đã bắt đầu nặng hạt, bên dưới cũng không còn bao nhiêu người đi đường nữa, thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy ngang qua cũng phải hết sức cẩn thận.

Sau khi xác nhận trong nhà bình an vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người liền nhanh chóng đi xuống lầu.