Mãi cho đến khi Ngô Lệ Phỉ không hề khách khí ngồi vào trong chiếc xe nhỏ của Hạ Tử Nhược, Hạ Tử Nhược vẫn có cảm giác không thực tế. Tại sao cô lại đưa mẹ đại nhân của Hoắc Quý Ân tới đây? Hơn nữa, bề ngoài trông giống như anh đã bị… vứt bỏ.

Khuya ngày hôm trước, đúng là chú Kỳ đã cho cô số điện thoại của Ngô Lệ Phỉ. Lúc nhìn dãy số điện thoại quốc tế dài dằng dặc, Hạ Tử Nhược không phải không do dự. Cô nhớ Hoắc Đình Đình đã từng nói, khi còn rất nhỏ, mẹ của con bé đã bỏ đi theo người ta, thậm chí còn bị anh trai cấm không cho nhắc đến từ ” mẹ”, có thể thấy oán hận sâu sắc như thế nào. Hạ Tử Nhược không biết chuyện của Hoắc gia, đối với Ngô Lệ Phỉ càng không hiểu một chút nào. Hoặc nói như thế này, năm đó, người phụ nữ có thể nhẫn tâm vứt bỏ gia đình, hiện tại, hy vọng bà ấy đến để bảo vệ đứa bé trong bụng con gái, điều này có khả năng ư?

Nhưng cuối cùng, mọi hoài nghi của Hạ Tử Nhược đều bị đánh bại bởi sinh mệnh nhỏ bé vẻn vẹn hai tháng tuổi kia. Cô không thể không ôm tâm lý còn nước còn tát bấm số điện thoại của Ngô Lệ Phỉ.

Về phần kết quả… Hoàn toàn vượt quá dự kiến của Hạ Tử Nhược.

Ngô Lệ Phỉ không chỉ đi gấp trong một ngày một đêm, vượt đại dương từ Canada tới thành phố B, hơn nữa bà còn mạnh mẽ nhanh chóng quyết định vị trí quân sự của con trai. Thoáng nhớ tới một màn trong phòng bệnh vừa rồi, Hạ Tử Nhược không tránh khỏi nghi ngờ, Ngô Lệ Phỉ sốt ruột bảo vệ con gái nhìn thế nào đi nữa cũng không giống một người mẹ máu lạnh vô tình.

Cô trầm ngâm xuyên qua gương chiếu hậu liếc nhìn sắc mặt thản nhiên của Ngô Lệ Phỉ, ngoài miệng tùy tiện hỏi: ” Bác à, bác muốn đi dạo ở đâu?”.

” Tìm chỗ nào ăn trước đã, bác đói rồi”. Ngô Lệ Phỉ thờ ơ đáp.

” À, vâng”. Hạ Tử Nhược gật đầu, khởi động xe.

Rời khỏi bệnh viện, hơi ấm trong xe tăng lên, Ngô Lệ Phỉ cởi chiếc áo choàng lông dê trên người xuống, nheo mắt quét một vòng chiếc Chery QQ nửa mới nửa cũ, ngạc nhiên hỏi: ” Cháu không phải là bạn gái của của con trai bác sao?”.

Đối phương ném ra một câu không đầu không cuối, khẩu khí của Hạ Tử Nhược so với bà còn ngạc nhiên hơn: ” Vâng, thì sao ạ?”.

” Sao cháu không bảo con trai bác mua cho một chiếc xe tốt hơn? Kẻ lắm tiền thật ngớ ngẩn, vất vả nghĩ cách giao nộp cho bạn gái. Thế nó không đưa cháu tiền chi tiêu à?”. Ngô Lệ Phỉ nói như lẽ đương nhiên, không hề coi Hạ Tử Nhược là người ngoài.

“…”. Hạ Tử Nhược nghe mà choáng váng.

Đang lúc cô âm thầm than thở bộ dạng thấy người chết không giật mình của đối phương không tương xứng với một người đã hơn năm mươi tuổi, thì Ngô Lê Phỉ đã tiếp tục: ” Hạ Tử Nhược à, bác nói cháu nghe, muốn chốt chặt trái tim của người đàn ông, trước hết phải buộc tiền của anh ta lại. Cháu xem, cao phú soái như Hoắc Quý Ân, mặc dù nó không chủ động khiêu khích phụ nữ, nhưng có thể giữ đám phụ nữ đó không ngã vào người nó được ư? Trên đời này làm gì có kiểu đàn ông phụ nữ ngồi trong lòng mà không làm loạn. Cho nên cháu ấy à, phải cảnh giác cao độ, giám sát nó thật chặt chẽ…”.

Hạ Tử Nhược thật sự nghi ngờ rốt cuộc Hoắc Quý Ân có phải do người phụ nữ này sinh ra hay không, tại sao lại bị bà nói toàn những lời không hay. Cô đau đầu xoa xoa đuôi mày, chỉ muốn nhanh chóng dừng chủ để đó lại: ” Hoắc Quý Ân không phải người như vậy”. Hạ Tử Nhược vô thức thốt ra một câu có phần chắc chắn.

Quả nhiên, câu nói ấy ngăn chặn thành công miệng của Ngô Lệ Phỉ, bà nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Tử Nhược một cách sâu xa.

Tục ngữ nói, hiểu con không ai bằng mẹ. Tuy đã mấy chục năm Ngô Lệ Phỉ không sống cùng Hoắc Quý Ân, nhưng không có nghĩa là bà không quan tâm đến hai đứa con mình. Những năm qua, bà không ít lần nghe ngóng tin tức của Hoắc Quý Ân từ chỗ ông anh Ngô Kỳ, bảo sao bà không hiểu con cơ chứ. Chẳng qua là bà mượn cơ hội thăm dò qua Hạ Tử Nhược mà thôi. Dù sao cũng là bạn gái của con trai, giá trị, quan niệm về tình yêu luôn được bà đem ra kiểm tra.

Hạ Tử Nhược đương nhiên không để tâm đến vị bề trên trong đầu đang mọc ra vô vàn những suy nghĩ phức tạp. Vì thế mà từ đầu tới cuối cô không tra cứu đến cùng vẻ hài lòng đã bị xóa sạch trong mắt đối phương.

Dừng xe ven đường, Hạ Tử Nhược chỉ chỉ một quán cà phê sát đường: ” Chúng ta qua kia ăn điểm tâm nhé”.

” Được”. Ngô Lệ Phỉ định thần, cười đáp.

Quán cà phê mang phong cách cận đại, nhạc dịu dàng du dương, cảnh vật thoải mái dễ chịu, trong quán ngào ngạt hương thơm nồng đậm của cà phê. Hạ Tử Nhược bảo Ngô Lệ Phỉ đi tìm chỗ ngồi trước, còn cô đi đến quầy bar để chọn món.

Hai phần panini, hai tách cà phê nóng. Lúc Hạ Tử Nhược bưng khay trở về, ánh mắt Ngô Lệ Phỉ hoàn toàn không để tâm đến đồ ăn mà ngây ngẩn nhìn sang bàn bên cạnh.

Hạ Tử Nhược men theo ánh mắt của bà nhìn sang, thấy một bà mẹ và con trai đang ăn sáng. Chính xác là đứa bé trong bộ dạng học sinh trung học đang ngồi ăn, còn người mẹ thì đang ngồi nhìn. Tình huống này quá sức bình thường, những người mẹ trong những gia đình không giàu có luôn không nỡ tiêu tiền trên người mình, nhưng với con cái lại vô cùng hào phóng, tự nguyện thắt lưng buộc bụng để cho các con nhận được thứ tốt nhất.

Hạ Tử Nhược không nói chuyện, cũng không cắt ngang vẻ tập trung suy nghĩ của Ngô Lệ Phỉ. Cô im lặng ngồi xuống, khuấy cà phê.

Đúng lúc đó, cậu con trai bàn bên cạnh đột nhiên tách chiếc sanwiches ba lớp thành hai nửa, khẽ vươn tay đưa cho mẹ một nửa: ” Mẹ, mẹ ăn nửa này đi”.

Bà mẹ mỉm cười: ” Con ăn hết đi, không phải con vừa kêu đói à”.

” Con thực sự không ăn hết được mà”. Cậu con trai vẫn kiên trì.

Ngô Lệ Phỉ yên lặng quay lại, nhỏ giọng cảm thán: ” Một đứa trẻ rất hiểu chuyện”.

Rõ ràng chỉ là một câu cảm khái không liên quan nhưng trong mắt Ngô Lệ Phỉ hiện lên một tia sáng phức tạp khó giải thích. Hạ Tử Nhược hơi nhíu mày, nhưng phối hợp không hỏi tới, lặng lẽ dẫn dắt cuộc đàm thoại sang câu chuyện vô hại khác: ” Lần này bác về định ở lại thành phố B mấy hôm ạ?”.

” Bác vẫn chưa biết”. Có lẽ do tâm tư không ở đây, nên Ngô Lệ Phỉ bỗng chuyển chủ đề, hỏi: ” Quan hệ của cháu và Hoắc Quý Ân vất vả lắm à?”.

Hạ Tử Nhược không hiểu, ngước mắt nhìn về phía bà: ” Bác hỏi vậy là sao ạ?”.

Trên gương mặt Ngô Lệ Phỉ vẫn là dáng vẻ đoan trang và nền nã, nhưng trong giọng nói lại lộ vẻ bất đắc dĩ: ” Cháu đừng nhìn bề ngoài Hoắc Quý Ân lúc nào cũng lạnh lùng nhưng thực tế, tâm tư lại nhiều hơn người khác đấy. Tính tình nó bướng bỉnh, nóng nảy, không chịu thua, không điểm nào giống bác, toàn bộ tính tình cổ quái đều giống ba. Bác và ba nó ly hôn đã mười lăm năm nay rồi, nó chưa lần nào qua Canada thăm bác, cũng không cho Đình Đình gặp bác. Tang lễ của lão Hoắc năm đó, nó cũng không cho bác tham dự…”.

Cứ như vậy nghe chuyện nhà của Hoắc Quý Ân, bàn tay cầm quai tách của Hạ Tử Nhược thoáng cứng ngắc. Biết rõ không nên hỏi, nhưng cô có cảm giác, cảm thấy là lạ ở đâu đó, không hỏi không được. Trầm ngâm một lát, rốt cục cô nhịn không được: ” Bác à, giữa bác và Hoắc Quý Ân có gì đó hiểu lầm phải không ạ?”.

” Cũng không hẳn là hiểu lầm”. Ngô Lệ Phỉ cười gượng.

Đúng là xóa sạch nụ cười khổ tâm đó, người phụ nữ hào phóng cởi mở lúc trước dường như là một người khác, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm một tia tàn tạ. Không biết kìm nén bao năm như vậy, Ngô Lệ Phí muốn nhanh chóng thổ lộ, hay do chuyện cũ năm xưa đã sớm càng giấu càng lộ, bà khẽ nhấp một chút cà phê, vẻ ưu nhã không thay đổi, ngữ khí chua chát:

” Bác và lão Hoắc kết hôn sớm, khi ấy hai bác còn quá trẻ, nên không hiểu thế nào là môn đăng hộ đối. Mặc dù người nhà phản đối bác lấy một anh chàng nghèo nhưng bác không quan tâm. Sau này thực tế chứng minh, hôn nhân là cuộc sống mỗi ngày, không phải chỉ có tình yêu tưới tắm là được. Sau khi sinh Hoắc Quý Ân, bác và lão Hoắc thường hay cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh. Lúc sinh Đình Đình, mọi chuyện càng thêm tồi tệ. Nói đi nói lại đều vì tiền, ông ấy kiếm không được nhiều lắm, chê bác tiêu tiền như nước, rồi nghi ngờ bác về nhà bố mẹ đẻ vòi tiền làm ông ấy mất hết cả sĩ diện. Mâu thuẫn nhỏ tích tụ đến mức độ nhất định tất nhiên sẽ bùng phát, trong lòng lão Hoắc chịu nhiều áp lực sinh ra nát rượu, say xỉn liền đập vỡ đồ đạc. Cuộc sống của hai vợ chồng cứ như vậy giày vò lẫn nhau, đến một ngày nào đó sẽ không tiếp tục được nữa…”. Nói xong lời cuối cùng, toàn bộ hóa thành một câu thở dài của Ngô Lệ Phỉ.

Hạ Tử Nhược ngạc nhiên, hai tay để dưới gầm bàn không khỏi siết chặt, các ngón tay vô thức miết lấy nhau. Khó trách, lúc vừa mới bắt đầu, Hoắc Quý Ân lại bài xích tình cảm không môn đăng hộ đối như vậy. Khó trách, anh cố tình muốn Đình Đình phải bỏ đứa con… Trên con đường nhân sinh, có bao nhiêu biến cố, không ai rõ, đoán không ra, càng không thấy trước được. Vết xe đổ của bậc cha chú để lại, anh chỉ có thể dùng phương thức của mình để bảo vệ em gái.

Chuyện cũ nặng nề, vì có Hạ Tử Nhược làm người nghe, dường như không quá khó hiểu, Ngô Lệ Phỉ thấy cô rơi vào im lặng, thậm chí tự ti châm biếm: ” Không phải cháu nghĩ bác là một người mẹ không tốt đấy chứ?”.

” Không ạ”. Suy nghĩ của Hạ Tử Nhược bị kéo trở lại, cô thở dài, thẳng thắn: ” Con cái không hiểu tình cảm của cha mẹ cũng là thường tình, cho rằng ly hôn chính là vứt bỏ. Thực ra hôn nhân không hạnh phúc mới là thương tổn lớn nhất đối với gia đình”.

” Cảm ơn cháu đã hiểu”. Lúc này, nụ cười của Ngô Lệ Phỉ không còn miễn cưỡng như lúc trước. Bà hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cân nhắc một chút rồi nói: ” Hạ Tử Nhược, thực ra, bác có chuyện muốn nhờ cháu giúp”.

“…”.

****

Hôm nay, Hoắc Quý Ân trải qua một ngày thật không tốt. Anh có cảm giác bất lực khi bị bạn gái và người mẹ không được chào đón kết hợp lập mưu.

Ban đầu, do anh e ngại mối quan hệ với Hạ Tử Nhược, nên mới dằn lại quyết tâm giáo huấn tên tiểu tử thối t*ng trùng lên não Hạ Tử Bằng một trận. Hiện tại đảo ngược, Hạ Tử Nhược vẫn đưa đến một cứu binh mà anh ghét nhất, làm cho đôi tình nhân nhỏ vui sướng, kết quả khiến anh thành người có tội.

Nửa đêm, Hoắc Quý Ân sa sầm trở về Lệ Cảnh Loan.

Thím Lưu ra mở cửa như thường lệ, xoay người đặt dép lê bên cạnh chân anh: ” Hoắc tiên sinh, trong nhà có khách”.

Cho là đám bạn học của Đình Đình lại đến làm ầm ĩ, anh không để ý, chỉ ” ừ ” một tiếng.

Không ngờ, vừa vào phòng khách, sắc mặt Hoắc Quý Ân càng thêm tối tăm u ám vài phần –

Có hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách.

” Ngô Lệ Phỉ, ai cho phép bà tới đây?”. Anh buồn bực cởi cà vạt, khẩu khí tương đối bất thiện.

Cơ thể Hạ Tử Nhược ngồi bên cạnh Ngô Lệ Phỉ bỗng cứng ngắc, đang định mở miệng giải thích, đã bị Ngô Lệ Phỉ đoạt trước: ” Sao mẹ lại không thể tới? Mẹ tới thăm con gái, không cần sự chấp thuận của anh. Hơn nữa, nói cho anh biết, mẹ sẽ ở đây mười tháng”.

Thấy toàn thân Hoắc Quý Ân dần dần lạnh như khối băng, Hạ Tử Nhược quả thực cảm thấy to đầu, đối với mẹ con nhà này… Mỗi lần gặp mặt đều như ăn phải thuốc nổ.

” Không được”. Anh chỉ chỉ Ngô Lệ Phỉ, đưa mắt ra hiệu cho thím Lưu đang đứng cạnh bên: ” Thím đuổi người phụ nữ này đi cho tôi”. Nói xong, anh bước từng bước lên chiếc cầu thang xoắn ốc, từ đầu tới cuối không liếc nhìn Hạ Tử Nhược một cái. Anh không có cách nào nhìn người phụ nữ của mình ở cùng một chỗ với mẹ mà không tức giận.

Hạ Tử Nhược có cảm giác một màn trong bệnh viện buổi sáng lại tái hiện, nào biết lần này Ngô Lệ Phỉ lại có cao chiêu. Rõ ràng bà bày ra bộ dạng tước vũ khí đầu hàng, kéo Hạ Tử Nhược đứng lên khỏi sô pha đi ra cửa.

Rõ ràng bà nói chuyện với Hạ Tử Nhược nhưng cố tình nâng cao đề xi ben: ” Hạ Tử Nhược, nếu chủ nhân không chào đón, hai chúng ta đành phải đi chứ sao. Cháu xem lúc trước bác nói, cháu theo bác đến ở cùng, mọi người sẽ rất vui. Ây dà, tiếc là…”.

Hạ Tử Nhược ngạc nhiên trợn tròn mắt, cô nói muốn vào ở Hoắc gia lúc nào? Cô chẳng qua chỉ đồng ý cùng Ngô Lệ Phỉ tới đây thôi chứ!

Không đợi cô mở miệng, thân ảnh cao lớn trên cầu thang bỗng chững lại. Hoắc Quý Ân cứ như thế ngừng chân giữa đường, anh quay đầu, đứng trên bậc cao nhìn xuống hai người phụ nữ.

Chần chừ một lát, anh ung dung mở miệng: ” Hạ Tử Nhược, em thật sự muốn đến đây ở sao?”.

Trong lòng Hạ Tử Nhược căng thẳng, chột dạ đưa mắt nhìn Ngô Lệ Phỉ bên cạnh, lại nhìn ánh sáng chứa đầy sự tha thiết trong mắt đối phương, đó là khát vọng của một người mẹ đối với con trai.

Hạ Tử Nhược sẽ không nói dối, cũng không nói dối được. Nhưng giờ phút này, cô gần như không điều khiển được mà gật nhẹ đầu với Hoắc Quý Ân.

Hoắc Quý Ân nằm mơ cũng muốn người con gái kia chuyển đến ở cùng, đáng tiếc đề cập mấy lần đều bị Hạ Tử Nhược từ chối. Hiện tại, ngạc nhiên vui mừng đến quá đột ngột, cho nên các điều kiện kèm theo đối với anh chẳng là gì cả.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo như khối băng, sau một giây đúng là dịu dàng như mùa xuân….