***

Sau khi chia tay với Tiểu Tinh trong lòng Thâm Uyên cứ lo lắng bứt rứt khó chịu, bó hoa Kim Ngân ngọt ngào kết hợp với những bông hoa baby trắng nhỏ, tươi tắn thế đấy, mong ước thế đấy, chỉ mong được bảo vệ, mong được tình yêu không bao giờ chia lìa. Nhìn nó khiến tâm cô khẽ run rẩy khi nhớ lại câu nói cuối cùng của Tiểu Tinh, “Trân trọng, tớ cảm nhận được, anh ta có tình cảm với cậu.”

Lời nói ấy mãi sau cô vẫn không quên được, đưa mắt nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, dáng người anh thẳng tắp, đôi mắt xanh đen sắc bén sâu thẩm được giấu sau cặp kính đen, bộ âu phục thẳng thớm toát ra mùi hương bạc hà nam tính thanh mát. Anh không sử dụng nước hoa, nhưng mùi hương tự nhiên của anh cũng đủ khiến người khác ngất ngây, những sải bước chân không nhanh không chậm trầm ổn và vững chắc. Người anh toát lên vẻ lạnh lùng cực đoan, nhưng cô cảm nhận được, dù đứng bên anh, hít thở mùi hương nguy hiểm trên người anh, đối mặt không biết bao cơn thịnh nộ từ anh, những nét thanh trầm của anh, mỗi cảm xúc của anh đều khiến cô có cảm giác an toàn.

Tuy anh hay xem phụ nữ là vật phát tiết nhưng anh chưa từng làm thế với cô và dường như... rất lâu rồi, cô chưa từng thấy bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh anh cả...

Phải chăng, anh thực có tình cảm với cô? Như lời Tiểu tinh nói? Ý nghĩ bạo dạn ấy khiến cho đôi mắt cô trở nên mong lung hơn, bước chân bám theo anh cũng bất giác chậm lại vài nhịp, ánh mắt cô dán chặt lên người anh, hình bóng cao lớn, cơ bắp rắn chắc của anh ẩn hiện qua lớp áo, thân hình hoàn mĩ ấy khiến gương mặt cô bất giác đỏ bừng.

Vương Tử Nhan đi phía trước dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô liền quay người lại, hình bóng người con gái nhỏ nhắn trước mặt đang đỏ mặt nhìn anh chăm chăm đập ngay vào mắt anh, con ngươi hơi co lại, cô đang cầm hoa cưới, dáng người lại quá nhỏ trong ánh nắng mặt trời khiến người cô lại thêm phần sáng ngời, gương mặt đỏ ao của cô khiến trái tim anh hơi rung động, anh nhanh chóng đè nén cảm xúc xuống giơ tay về phía cô.

Thâm Uyên như hoàn hồn, đôi tay rộng lớn của anh đang giơ ra giữa không trung, kiên nhẫn chờ đợi cô, lòng cô có chút ngợt ngào, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười, ngoan ngoãn bước nhanh đến, mặc cho tay anh tự nhiên ôm eo cô kéo vào lòng. Cô không biết anh có tình cảm với cô hay không, nhưng từ giờ phút này, ở trước người đàn ông này, cô lại chẳng muốn rời đi nữa, có lẽ Tiểu Tinh nói đúng, cô nên trân trọng...

***

Hôn lễ kết thúc ngắn ngọn, thoát ra khỏi chiếc váy cưới trắng tinh kia, cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ chiếc váy, vậy là từ nay cô và anh đã là vợ chồng, ý nghĩ ấy khiến gương mặt cô sáng bừng lên vui vẻ, cô cười tươi gấp gọn chiếc váy lại cất vào cái giỏ giấy.

Đứng trong phòng thay đồ cô hạnh phúc cất bước quay ra ngoài, trên người cô vận chiếc váy hồng nhạt dài đến gối trang trí đơn giản tao nhã tôn lên nước da trắng sáng cùng dáng người gợi cảm của cô, mái tóc đen óng xõa ngang vai hơi uốn nhẹ. Bàn chân trắng ngần mang một đôi giày dây được thắt theo kiểu cầu kỳ từ bàn chân dài lên đến đùi, dây màu đen huyền ôm gọn đôi chân cô như dây leo tạo ra nét đẹp riêng biệt.

Cô đi ra ngoài liền bắt gặp một người đàn ông trung niên đang đứng ngay ngắn ở cửa, nhìn thấy cô ông cuối người cung kính chào cô, “Chào thiếu phu nhân, tôi là quản gia của thiếu gia, thiếu gia bảo tôi đến đón thiếu phu nhân quay về ạ.”

Được một người lớn tuổi nghiên mình thưa gửi nếu là người phụ nữ khác thì chắc sẽ tự cao tự đại, nhưng cô lại khác, bắt gặp cảnh này liền lúng túng. Cô cười gượng hỏi, “Bác, cháu hên xưng hô thế nào ạ?”

Thái đội ngượng ngùng của cô khiến quản gia giật mình, ông đã từng thấy rất nhiều phụ nữ bên cạnh thiếu gia, nhưng bất kể người phụ nữ nào tiếp xúc với ông đều cao ngạo đến đáng khinh, trong mắt họ ông dù có lớn tuổi bao nhiêu cũn không được xem là trưởng bối. Ông cứ ngỡ cô cũng sẽ thế, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu sự cau có khó chịu mà ông hay thấy trên người những người phụ nữ qua đường của thiếu gia. Nhưng khi gặp cô ông mới biết thì ra ông đã nhầm, trên đời này không ai giống ai.

Ông khẽ đánh giá cô, cô đơn giản, gương mặt mộc không hề trang điểm, không son phấn, nét đẹp tự nhiên của cô như phó mặc, không sắc sảo nhưng trong sáng, đôi mắt to tròn long lanh như trẻ con, đôi mắt xinh đẹp ngây thơ ấy không cần quyến rũ cũng có thể khiến đàn ông dấy lên tham vọng muốn chiếm hữu cô.

Thấy cô vẫn đứng nhìn ông, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời thì ông đành cung kính trả lời, “Phu nhân có thể gọi tôi là Kiều ạ.”

Nhận được câu trả lời đôi môi anh đào khẽ hé nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng cô vang lên đầy vẻ kính trọng, “Bác Kiều, con nghĩ bác cần cung kính như thế, với lại cháu không quen bị người khác gọi là phu nhân hay gì đó, bác có thể gọi cháu là Tiểu Tinh.”

Thái độ thành tâm của cô khiến bác Kiều có chút xúc động, đã bao lâu ông không nhận được sự tôn trọng của người làm chủ? Ngoài thiếu gia thì đây là lần đầu tiên có người kính trọng ông, nhìn cô khiến ông có chút lúng túng, lần đầu tiên trong đời ông không biết phải đáp trả với thái độ tôn trọng từ một thiếu nữ, “A... sao tôi có thể gọi phu nhân như thế ạ, tôi...”

“Không sao đâu, trước giờ ở nhà cháu người lớn luôn gọi như thế.” Cô nhẹ nhàng cắt ngang lời ông, cô cầm lấy tay ông cười, “Bác cứ xem cháu như cháu bác là được.” Nói đến đây gương mặt cô phấn khởi hẳn lên, buông hẳn giỏ đồ trong tay đặt xuống đất, hai tay cầm lấy tay ông hưng phấn nói, “Oa thật ra thì cháu chưa từng sống với ông, hay bác làm ông cháu đi, bác xem cháu nên gọi ông nội hay ông ngoại nhỉ?”

Câu nói của cô nhanh chóng có hiệu lực, người của quản gia vì một câu nói của cô mà run cầm cập cả lên, ông run rẩy lắp bắp nói, “Phu nhân, như thế không được...”

Cô nghe được chất giọng sở hãi của ông liền cười nham hiểm tiện đà nhướng người lên trước khiến quản gia run bắn người theo phản xạ hơi nghiên người ra sau, “Thế bác phải gọi cháu là Tiểu Tinh, không thì cháu sẽ chọn giữa ông ngoại và ông nội để gọi bác đấy.”

Bị cô dồn vào bước đường cùng ông đành giơ tay chịu trói, vâng lời run rẩy gọi, “Cô Tiểu Tinh...”

Mắt thấy ông bất đắc dĩ cô cũng đành thôi không ép buộc, chỉ cười thỏa mãn rồi cuối người cầm túi giấy trên đất lên nhẹ giọng nói, “Chúng ta đi thôi bác Kiều.”

Không đợi ông phản ứng cô đã rời đi để mặc ông ở lại thở hồng hộc, khái niệm trước giờ của ông là người lạnh lùng như thiếu gia mới là người nguy hiểm khiến người ta không thể không nghe theo, nhưng giờ ông mới ngộ ra rằng thì ra không cần lạnh lùng, chỉ cần tinh mắt một chút chỉ cần nở nụ cười tươi tắn nhắm ngay điểm yếu của người khác thì bất cứ ai dù không tình nguyện vẫn phải răm rắp nghe theo.

Trên đời này không phải thiếu gia mới là người nguy hiểm, không phải lạnh lùng biết quan sát nắm được điểm yếu của người khác mới là nguy hiểm. Có lẽ so với người lạnh lùng nắm chắt phần thắng, đôi khi người cười tươi tắn nhưng nắm rõ ràng mọi điểm yếu của người khác mà vẫn tươi cời còn đáng sợ hơn gấp trăm lần...

***