“Xin lỗi nhưng tôi muốn gặp tiểu Minh” - Giang Hạo nói, giọng hắn khàn khàn, đó là hậu quả của việc hút thuốc cả đêm cùng với mất ngủ mấy ngày liền.

Mà nguyên nhân khiến hắn mệt mỏi như thế đang ở đây.

“Chuyện này ....” - Hàn Ninh do dự nói, vốn dĩ Lý Minh không muốn gặp người này, nhưng nhìn bộ dáng lôi thôi không giống như Giang tổng thường ngày của hắn, cô lại không biết nên làm thế nào.

Người ta ngay cả râu cũng không cạo, quần áo cũng không thay đến tận đây tìm cậu ấy cơ mà.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm của Lý Minh:

“Có ai đến tìm thế? sao không vào nhà?”

Nhưng khi trực tiếp nhìn thấy người đàn ông mình vẫn trốn tránh, cậu liền hành động theo bản năng, vứt đồ ăn xuống, chạy vào phòng, khóa cửa lại.

“Tiểu Minh” - Giang Hạo lập tức gọi lại, đuổi theo, cố gắng gõ cửa phòng cậu.

“Tiểu Minh, em đừng trốn tránh tôi nữa được không?” - Hắn nhẹ nhàng nói - “Em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện”.

Hàn Ninh chậm rì rì đi vào phòng khách, nghe thấy tiếng nói từ bên trong vọng ra.

“Anh đến đây làm gì? xem tôi thê thảm cỡ nào sao? Thấy đủ rồi thì cút đi!”

“Em nghe tôi nói đã, mở cửa cho tôi vào, được không?” - Giọng hắn thấp xuống - “chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào”.

“CÚT ĐI!!” Lý Minh ở bên trong hét lớn - “Tôi không muốn nghe anh nói”.

“Đừng như vậy” - Hắn cầu xin.

“Tôi sai rồi không được sao?” - Âm thanh ngẹn ngào vang lên - “Tôi đã rời khỏi tầm mắt của anh rồi còn chưa đủ thỏa mãn sao? Còn muốn bắt tôi ra nước ngoài...”

“Tôi không bắt em đi” - Giang Hạo mệt mỏi thở dài - “Ngoan, mở cửa cho tôi đi được không?”

“Không bao giờ!! Anh cút đi!!! cút về với vị hôn thê của anh đi!!!”

Hàn Ninh lắc đầu, cậu nhóc này, đã mềm lòng rồi còn mạnh miệng. Cô lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Giang Hạo.

Hắn cảm kích nhìn cô, mở miệng nói ‘cảm ơn’ rồi mở khóa.

Bên trong là tiếng thét chói tai cùng những câu chửi thô tục của người nào đó. Còn chửi ai thì cô không biết, có lẽ là cả hai đi.

Theo thói quen không nên nghe lén việc riêng của người khác, Hàn Ninh lại trở lại phòng ngủ, lần này thì không ra nữa.

“Bỏ tôi ra!!!” - Tiếng thét lại vang lên - “Đừng đụng vào tôi!!!”

“Cút đi!”

“Đồ thần kinh!”

“...”

“...”

Giongj nói của thằng nhóc này cũng to thật. Hàn Ninh nghĩ, cô bật nhạc lên, cắm tai nghe vào tai, nằm xuống, nghe nhạc.

Như thế này thì sẽ không nghe thấy tiếng gì nữa.

Sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc Hàn Ninh tỉnh dậy thì trời đã sáng, cô dụi mắt ngồi dậy, xem đồng hồ. 6h30’. Vừa kịp giờ đi làm.

Mở cửa phòng, trong nhà lặng im không tiếng động, chắc hai người họ từ tối hôm qua đã đi rồi.

Nhìn bộ dáng của Giang Hạo hôm qua cũng không phải không có tình cảm với Lý Minh, chắc là hiện tại mới thông suốt.

Hy vọng hai người họ được hạnh phúc!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Cái nóng nực của mùa hè đã qua đi, thay vào đó là thời tiết se se lạnh của mùa thu. Trời này mà được nhàn nhã nhâm nhi tách cà phê nóng hổi thì thật thoải mái, Hàn Ninh tựa lưng vào ghế, hai chân vắt lên nhau, tạm thời để hết mọi chuyện ra sau đầu thưởng thức thứ đồ uống mà cô thích.

“Cốc cốc cốc ...”

Hàn Ninh bất đắc dĩ đặt tách cà phê xuống, mở miệng:

“Mời vào”

Người đến là vị sếp ‘ngàn năm không đến công ty’ của cô, cũng là vị học trưởng tài ba trên cô 2 khóa:

“Có chuyện gì mà boss hôm nay đột nhiên đến công ty sớm như vậy?” - Cô mỉm cười châm chọc - “Lại còn có thời gian rảnh rỗi mà đến thăm phòng làm việc của nhân viên nữa chứ”.

Người đàn ông đẹp trai mặc vest chỉnh tề, cặp mắt đào hoa chớp chớp:

“Sếp là phải làm gương cho nhân viên chứ, sao có thể không để ý giờ giấc mà đi muộn được?”

May mắn Hàn Ninh được tu dưỡng một cách gia giáo nên không làm ra biểu tình buồn nôn. Anh ta nói hay chưa kìa, cứ như là đương nhiên phải thế, thường xuyên đến công ty sớm vậy.

Thực chất hôm nay trời sẽ có bão đúng không? Nếu không tại sao người đàn ông này lại đổi tính, đến công ty đúng giờ thế này?

Hàn Ninh không thể tin nổi.

“Em đừng làm biểu tình như thế” - người đàn ông nói - “Anh sẽ tổn thương”.

Nếu như việc anh ta đi làm đúng giờ thì biểu hiện trời có bão, thì khi nghe câu nói này, Hàn Ninh sợ rằng ngày mai sẽ tận thế.

Anh ta vừa nói cái gì? tổn thương? Oh my god!!! Hoa hoa công tử nổi tiếng trong thành phố này mà cũng thốt ra được từ tổn thương sao? Anh ta không làm tổn thương người khác thì thôi, cô mà cũng có vinh dự thay chị em phụ nữ xả hận hả?

Hàn Ninh không tin nổi.

“Em đừng biểu hiện rõ ràng trên mặt như thế. Hoa Đào anh đây không đứng đắn như vậy sao”.

Cô gật gật đầu.

“...”

“Được rồi” - Hoa Đào thở dài - “Anh làm người thật là thất bại”

Cô nói: “Anh cũng biết điều đó sao?”

“Hàn Ninh!! Em đừng có chọc tức anh” - Anh ta thở phì phò - “Cẩn thận anh trừ hết lương”.

Cô nhún vai. Không đùa thì thôi vậy. “Tìm em có chuyện gì không?”

“Nhớ em không được hả?” - Lại làm bộ không đứng đắn.

Hàn Ninh căm tức.

“Được rồi được rồi” Anh ta giơ tay - “Anh có chuyện nghiêm túc muốn thông báo cho em biết” - rồi đi vào phòng cô, ngồi thẳng lên ghế sofa.

Cô cũng đứng dậy, đi đến ngồi đối diện với Hoa Đào, nghiêm mặt nói:

“Được rồi. Nói đi, chuyện gì?”

Anh ta trầm ngâm một lát, tựa hồ không biết nói thế nào khiến cho Hàn Ninh cũng căng thẳng theo. Từ lúc quen biết Hoa Đào đến giờ cô chỉ thấy vẻ mặt này một lần, đó là vào hơn ba năm trước, khi anh ta muốn cô vào làm việc của công ty mình.

“Anh...”

“Ừ, nói đi” - Cô nghiêm túc lắng nghe.

“Hình như...”

Hàn Ninh chờ đợi.

“...Có bạn gái rồi”.

“...”

Thế thì liên quan gì đến cô? Hàn Ninh khó hiểu. Anh ta có bạn gái thì liên quan gì đến cô?

“Đây là chuyện mà anh nói nghiêm túc?” - Cô không xác định hỏi

Thấy đối phương gật đầu Hàn Ninh lại nói:

“Đầu anh bị nước vào hả?”

“Em bị nước vào thì có” - Hoa Đào trừng cô - “Chuyện hạnh phúc cả đời của anh mà không nghiêm túc được à?”

Cô bó tay với ông chú này.

“Học trưởng à, anh có bạn gái là chuyện rất bình thường được không? Người như anh mà không có mới gọi là không bình thường ấy”.

“Nhưng hiện tại chưa có” - Hoa Đào khổ não - “Chỉ là sắp có thôi”.

“Anh đang theo đuổi người ta?” - Cô cười nhạt - “Vậy mà đã thông báo rồi”

“Hoa công tử như anh mà theo đuổi cô gái nào thì dù có bạn trai rồi cũng sẽ đi theo anh thôi” - Anh ta tự tin mười phần - “cho nên mới cần em trợ giúp”.

“Trợ giúp cái gì?” - Cô nhướng mày.

“Sắp tới sẽ có đợt tuyển nhân viên” - Hoa Đào rút từ trong cặp ra một xấp hồ sơ -“Anh đang thiếu một thư kí, cho nên cần em suy xét”.

“Anh thiếu thư kí khi nào thế?” - Cô nhướng mày, nhận hồ sơ lên nhìn - “Không biết cô gái nào lọt vào mắt xanh của Hoa công tử nhỉ?”

Sau đó dừng lại. Thật đúng là người quen.

Hàn Ninh mỉm cười.

“Anh thích cô gái này sao?” - Cô nhẹ giọng nói.

Hoa Đào gật đầu.

Một người là hoa bách hợp, một người là hoa đào, hoa với hoa. Thật đúng là xứng đôi. Cô nghĩ tới lần trước gặp Mạc Ly Ly thấy cô ta khác hoàn toàn với lúc trước như vậy, khả năng học trưởng của cô theo đuổi tới tay vẫn còn xa lắm.

Trừ khi để cô ta nhìn thấy dáng vẻ lúc anh làm việc.

Như vậy để cô gái này làm thư kí thật đúng là lựa chọn sáng suốt.

Thế thì có lòng tốt giúp sếp của mình một phen vậy.

“Em chỉ lựa chọn theo năng lực thôi. Sẽ không có chuyện ưu tiên gì đâu” - Cô nói.

Hoa Đào mỉm cười. Anh ta biết cô đã đồng ý rồi, liền vui sướng đứng dậy. Mặc dù biết người anh thích có đủ năng lực, nhưng xã hội này phức tạp nhiều lắm. Kể cả Hàn Ninh công bằng và coi trọng năng lực đến mức nào, thì cô cũng là giám đốc, chưa chắc đã được nhìn thấy hồ sơ của Ly Ly trong tay mình.Bởi vì không có bối cảnh, không có quan hệ, cô ấy chỉ có thể dựa vào sức của bản thân.Cho nên anh chỉ giúp cô có được sự công bằng, còn lại thì phải dựa vào năng lực của cô ấy.

Nhưng Hoa Đào tin tưởng chỉ trong một thời gian ngắn nữa anh sẽ được gặpcô ấy với cương vị là thư kí riêng, sau đó nữa là bạn gái anh.

Hoa Đào tâm tình vui sướng về phòng làm việc của mình. Từ hôm nay trở đi anh phải tập thói quen dậy sớm để làm một vị sếp tốt mới được.

Hàn Ninh ở trong phòng thở dài, đó, thấy chưa, có bạn gái rồi thì quên đồng nghiệp hả.

Cô đứng lên ngồi vào bàn làm việc, mở tài liệu ra xem.

“Ring...ring...ring...”

Hàn Ninh cầm máy lên, nhấn nút nghe:

“Có chuyện gì thế?”

“Oa...a... Hàn Ninh... mình hiện tại đang ở ngoài biển nha.....”

Cô để điện thoại ra xa : “Cậu không ở cùng Cố Lăng hả?”

“Có chứ” - Đầu dây bên kia nói - “Anh ấy cũng đang ở đây nè...”

“Không phải làm việc?”

“A Lăng đi công tác, tớ cũng đi theo luôn” - bên kia vui sướng cười cười - “Bọn tớ coi như là đi nghỉ tuần trăng mật đó. Thích cực kì”.

Cố Lăng trốn việc? Hàn Ninh không tin nổi, chắc lại bị dụ dỗ rồi.

“Hàn Ninh.... Cậu cũng mau chóng tìm bạn trai đi... Đừng để ế như vậy nữa....”

Âm thanh chập chờn như có như không, sau đó trực tiếp cúp máy.

Hàn Ninh ngơ ngẩn.

Hôm nay là ngày đen đủi gì vậy? Hết Lý Minh rồi đến Hoa Đào, bây giờ lại là Gia Gia nữa là sao????

Tại sao đến mùa thu cô đơn rồi mà ai cũng không cô đơn một chút nào vậy?

Vì cái gì mà chỉ trong vòng hai ngày những người xung quanh cô đều từ oán phụ thành cô dâu mới cưới thế?

Cô nhắm mắt thở dài

Chỉ còn duy nhất Hàn Ninh cô đơn một mình!