Thành Hóa năm thứ năm.

Một ngày, trong lúc ta đang kiểm lại vật dụng trong kho hàng, vừa viết vào sổ sách, liền nghe được tiếng bước chân truyền đến ngoài phòng, có chút kinh ngạc lúc này tại sao có thể có người đến, ta vội dừng bút, đi ra ngoài chào đón.

Thế nào ta cũng không nghĩ đến, người tới, một thân trang phục minh hoàng bào, minh châu vì quan, chính là hoàng thượng.

Mặc dù khiếp sợ, ta vẫn giữ vững trấn định, cung kính hành lý: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."

Hắn tùy ý khoát tay: "Miễn lễ." Mắt xẹt qua cả phòng Lâm Lang (từ này mình không hiều nghĩa), chậm rãi đi về phía trước, dò xét bảo khố. Ta liền đi theo phía sau hắn hai bước để khi hắn hỏi, nhất nhất trả lời.

Bên trong kho tàng trữ bảo vật rất nhiều, hắn dò xét hơn phân nửa, đột nhiên dừng bước, ta trong lúc cúi đầu lỡ đi hơn một bước, liền vội vàng lại lui trở lại về phía sau.

Ta cúi đầu, chỉ thấy vạt áo minh hoàng chậm rãi dắt qua mặt đất, nhất quốc chi quân chính diện đối diện ta, thậm chí ta có thể cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn.

Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Ta cẩn thận hồi tưởng một lần, xác định không có. Mỗi ngày cũng đều đếm lại một lần, những sổ sách này ta đã sớm thuộc nằm lòng, quả quyết không thể nào phạm sai lầm.

Chẳng lẽ ta làm chuyện không hợp quy củ? Ta ngẫm nghĩ một lần nữa, cũng không có.

Ta còn đang kiểm thảo mình, chợt nghe hắn mở miệng: "Ngươi tên là gì? Ngẩng đầu lên trẫm xem một chút."

Ta ngắt lòng bàn tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, đáp: "Nô tỳ Kỷ Vân."

Trong đáy mắt hắn thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng ngay sau đó lại có nhiều hứng thú tiếp tục quan sát ta.

Ta bình tĩnh để hắn xem xét, thân là cung nữ, ta bất quá cũng chỉ là một kiện vật phẩm bên trong bảo khố, tất cả đều thuộc về đế vương. Không, ngay cả tư cách tiến vào bên trong bảo khố ta cũng không có.

"Ngươi rất tốt." Hoàng thượng khinh dương khóe môi, đưa tay tới kéo ta. Ta hơi có chút kinh ngạc, nhưng biết rõ không nên chống cự, cảm giác được đai lưng bị giải khai, ta cúi đầu, không nhịn được nhắm hai mắt lại.

Tự nhiên xảy ra chuyện như thế, sau đó hắn cũng tự nhiên rời đi, cứ tự nhiên như vậy mà quên lãng.

Hoàng thượng không nói gì đến ta, điều này làm ta thở phào nhẹ nhõm, hoặc giả cung nữ như ta thật sự quá nhiều, sau khi tiếp xúc liền quên, bởi hắn vốn không có chút ý định hay toan tính nào.

Cuộc sống ta cứ thế bình lặng trôi qua, cũng không bởi vì hoàng thượng lần thứ nhất lâm hạnh mà thay đổi cái gì.