Nấu nướng tuyệt đối chính là tử huyệt của Nhậm Tư Đồ, trời chưa sáng hẳn cô đã tỉnh ngủ, vừa nghỉ tới buổi cơm trưa kia thì cơn thèm ngủ đã bay mất tới tận đâu rồi.

Nhậm Tư Đồ đang ngồi bên mép giường cẩn thận suy nghĩ xem có nên mời Thời Chung ra ngoài giải quết bữa trưa không,cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Cô ngẩng đầu chỉ thấy cái dáng nhỏ, cao tới tay nắm cửa xuất hiện ở khe cửa.

“Mẹ chừng nào mới đi mua thức ăn?”

Tầm Tầm lay lay cánh cửa, đôi mắt giảo hoạt mở to đầy mong đợi nhìn Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ liếc nhìn về đồng hồ báo thức đầu giường, vừa đúng 7h, tên nhóc này là con sâu ngủ không hơn không kém, hôm nay dậy sớm như vậy…lần đầu thấy nha! C ô thật không thể hiểu nổi: thằng nhóc này tại sao l ại có cảm tình mãnh liệt với Thời Chung như thế?

“Buổi trưa mua đồ ăn ở ngoài về ăn được không?”

“Không!”

Bị cự tuyệt một cách tàn nhẫn Nhậm Tư Đồ phiền mu ộ n nắm chặt mi tâm.

“Thật ra thì…lần đầu tiên ăn cơm mẹ nấu, trong lòng con đã tự nhủ với mình, về sau khi trưởng thành tuyệt đối không thể cưới người có trình độ nấu nướng như mẹ về làm vợ…”

Nghe đến đó, Nhậm Tư Đồ nhăn trán nhìn Tầm Tầm , thì ra hơn một năm trước, tên nhóc này đã âm thầm ghét bỏ thức ăn cô nấu rồi…..haizzz thật làm làm khó nó rồi, chịu đựng ăn cơm của cô hơn một năm…

Bên kia Tầm Tầm xoắn xoắn ngón tay, tiếp tục nói: “Người xưa có câu, muốn lấy được lòng người đàn ông, trước hết nhất định phải năm bắt được gan của họ.”

Gan? “……Là dạ dày.”

Không để ý Nhậm Tư Đồ đang sửa lưng mình, Tầm Tầm tùy ý vun cánh tay nhỏ đem cái vấn đề “gan hay dạ dày” quẳng ra sau đầu, quang trọng là: “Tóm lại mẹ đừng ngủ nướng nữa chúng ta đi mua thức ăn.”

Thấy Nhậm Tư Đồ vẫn ngồi bên giường không có ý muốn đứng dậy, Tầm Tầm trực tiếp đi vào phòng lôi Nhậm Tư Đồ ra, kéo đi được 2 bước c ô liền trì chân xuống không động nữa. Tầm Tầm tạm thời án binh bất động vỗ vỗ gương mặt mũm mĩm của mình quay lại làm dáng vẻ của một con mèo nhỏ đáng thương.

Nhậm Tư Đồ sợ nhất là bộ mặt này, định cứng rắn cự tuyệt thằng nhóc này nhưng lời nói lại bị nghẹn lại trong cổ họng, chần chờ cuối cùng cũng đầu hàng.

“Vậy cũng phải thay quần áo rồi mới đi chứ?”

Tầm Tầm vẫn giả vờ đáng yêu e dè “Dạ!” một tiếng sau đó lui ra ngoài đóng cửa cho cô thay đồ.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, nhậm tư đồ liền nghe thấy tiếng cậu nhóc nhẫy cẫng lên hoan hô, còn hô to: “Yeah!” Thật là không có biện pháp với tên quỷ này.

Tùy tiện ăn xong bữa sáng, Nhậm Tư Đồ thật chịu không nổi ánh mắt mong ngóng của tên nhóc này, mang theo tầm tầm đi mua thức ăn. Nhưng khó khăn không phải chuyện này, 2 giờ sau Nhậm Tư Đồ mang hai túi lớn thức ăn chui vào nhà bếp, aaaaaaaaaa đây mới là cái chính_____

Tầm Tầm thứ hai đến thứ 6 mỗi tuần đều ăn cơm trưa ở trường học, cơm tối và cơm ba bữa của thứ bảy chủ nhật đa phần là ăn chực ở nhà Thịnh Gia Ngôn. Cô thực sự chỉ biết làm vài ba món, nhưng hôm nay bị tên nhóc dụ dỗ mua nào là cá lư, nào là sườn non, cánh gà…

Tầm Tầm an vị ngồi trong phòng khách xem ti vi, thỉnh thoảng chạy vào nhà bếp giám sát,nh ưng khi cậu nhóc hào hứng chạy vào lần thứ ba thì cửa nhà bếp đã đóng kín, cậu rốt cục cũng không thể không thừa nhận mình đã nhờ vả không đúng người rồi.

Nhưng ngẫm nghĩ Tầm Tầm lại tính toán kế sách mới, nhanh chân mang đôi dép nhỏ chạy về phòng khách. Lát sau liền cầm điện thoại trở lại nhà bếp.

Đang lúc chân tay c òn luống cuống thì bên tai Nhậm Tư Đồ lại vang lên âm thanh giòn giả: “Chú Gia Ngôn, cứu mạng!”

Nhậm Tư Đồ sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía nguồn âm thanh, chỉ thấy Tầm Tầm cầm điện thoại di động của cô như nắm lấy cành cỏ cứu mạng.

“Nhậm Tư Đồ hẹn một chú tới nhà ăn cơm, nhưng lại không biết làm cơm, buồn chết con rồi, chú có thể giúp Nhậm Tư Đồ một chút không?”

Vốn bữa cơm này chỉ dừng lại ở một giới hạn rất “thuần khiết” nhưng khi từ miệng Tầm Tầm lại trở thành một buổi hẹn hò mờ ám.? Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không để ý tới những thứ rắc rối này, vội vàng lấy điện thoại từ trong tay Tầm Tầm.

“Alo?”

Giọng Thịnh Gia Ngôn trước sau vẫn ôn hòa vui vẻ trêu chọc cô: “ Rốt cuộc thần thánh phương nào có thể khiến em thân chinh xuống bếp nấu cơm cho hắn?”

“Không có đâu, chỉ là mời người ta ăn một bữa cơm bình thường thôi.”

“Sao anh cảm thấy không phải như vậy nha?” Trong giọng nói chứa một nụ cười sảng khoái: “Em cũng đã đến lúc nói chuyện yêu đương rồi, có muốn người cũ này qua giúp môt tay rồi thuận tiện mang Tầm Tầm đi?”

Chẳng hiểu sao khi nghe anh nói như vậy Nhậm Tư Đồ lại cảm thấy vô cùng phẫn uất, rốt cuộc là tức giận anh không chịu tin lời mình nói hay tức giận anh nghĩ mình vô dụng ngay cả bữa cơm cũng làm không xong.. Chần chừ một lúc, nắm chặt tay để kìm nén lửa giận, Nt Nhậm Tư Đồ lấy lại bình tĩnh nói: “Không cần, em nhất định tự làm được.”

Lúc này Nhậm Tư Đồ ngay cả “Gặp lại” cũng không nói lặp tức cúp điện thoại, trố mắt nhìn nhìn điện thoại, xém chút nữa là mở miệng trách cứ Thịnh Gia Ngôn dám xem thường mình….

Lại hướng nhìn tầm tầmđang rụt rè nhìn chằm chằm mình, Nhậm Tư Đồ bực bội hỏi: “Thế nào?”

“Lần đầu tiên con thấy mẹ tức giận với chú Gia Ngôn…”

Nhậm Tư Đồ bật cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia khổ sở, cô thật không biết nói gì cho phải, cúi đầu suy nghĩ lảng sang chuyện khác.

“Đúng rồi, chú chân dài có nói mấy giờ tới không?”

Tầm Tầm suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, nghe Nhậm Tư Đồ hỏi như vậy liền quên mất cô đang giận , lập tức trợn mắt chạy đến trước mặt Nhậm Tư Đồ khoa tay múa chân: “Mau gọi điện thoại hỏi chú ấy đi! Mau!”

Nhậm Tư Đồ tuân lệnh mà gọi vào số của Thời Chung, điện thoại rất nhanh có người bắt máy nhưng đối phương lại không lên tiếng dường như chờ cô mở miệng trước. Nhậm Tư Đồ yên lặng nuốt nước miếng, sau đó khách khí mà lên tiếng: “Anh… khoảng mấy giờ tới? Để tôi sắp xếp thời gian làm cơm.”

Sóng điện thoại truyền tới tiếng nói róc rách như suối chảy, lại êm dịu như gió xuân: “ Thật là trùng hợp.”

Đây xem là câu trả lời sao?”

Nhậm Tư Đồ nghi ngờ “Hả?” một tiếng, bên tai lại truyền đến tiếng chuông cửa.

Nhậm Tư Đồ tay vẫn còn cầm điện thoại chạy ra mở cửa, ngoài cửa Thời Chung vừa để diện thoại xuống, thấy được cô liền nở nụ cười, nụ cười này có thể nói à vừa đủ độ cong sâu không sâu cạn không cạn, ngay cả ánh mắt cùng trùng điệp ý cười.

Nhậm Tư Đồcòn chưa hiểu rõ anh cười cái gì, Thời Chungđã chậm rãi bước đến trước mặt cô duỗi tay ra. Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn, cho là anh muốn “vuốt ve” mặt cô__huống chi khoảng cách gần như vậy có thể ngửi được mùi hương nam tính trên người anh, cũng không phải mùi thuốc lá như lần trước ngược lại, có vị nhàn nhạt tươi mát . Nụ cười này cộng thêm hương vị mát lạnh dễ chịu như một tấm lưới giăng ra… thật dụ người. Tim Nhậm Tư Đồ chợt rơi mất hai nhịp____

Nhưng giây kế tiếp tay anh chuyển hướng xẹt qua mặt cô hướng tới đỉnh đầu lấy xuống một cọng rau nhỏ.

“ Em rửa rau cũng có thể cho nó tắm trên đầu được sao?” Tay anh vân vê phiến là trêu ghẹo hỏi.

Nhậm Tư Đồ hết sức xấu hổ, lúc nào cũng bị anh cười nhạo, người đàn ông này hình như từ nhỏ diên mạo đã lạnh lùng, nhưng hôm nay lại đối với cô vô cùng tốt làm cô cảm thấy lần gặp anh càng có thiện cảm.

Tầm Tầm núp trong phòng khách nhìn hai người, nghe Thời Chung nói như vậy nhất thời ảo não lấy tay che mặt lại, rửa rau cũng có thể đem rau quả tắm trên đầu quả nhiên chỉ có thể là Nhậm Tư Đồ, khó trách chú chân dài ghét bỏ mẹ….

Nhậm Tư Đồ mời anh vào cửa, thấy dáng vẻ ảo não của Tầm Tầm đang núp ở góc nhà, mới nhớ tới có lời muốn nói với vị khách sau lưng để phòng hờ hậu quả: “ Tôi vốn muốn mua đồ ăn ở ngoài nhưng Tầm Tầm không chịu, nếu tôi làm cơm không hợp khẩu vị của anh anh cũng đừng chê cười.”

Nghe như vậy cậu nhóc “Vụt.” một cái đem tay ấy xuống bất mãn Nhậm Tư Đồ : Nhậm Tư Đồ xấu xa, đem trách nhiệm đổ hết lên người con….

Đối với lời này của cô, vị khách không có bất kì phản ứng nào chỉ đem áo khoác cởi ra đi về ghế salon trong phòng khách thấy vẻ mặt kìm nén đến vặn vẹo của Tầm Tầm nhịn không được mà xác nhận: “Mẹ con nấu cơm rất khó ăn sao?”

Tầm Tầm là đứa bé siêu cấp bao che, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, nói dối măt 5khong6 đỏ tim không đập: “Ai nói? Ăn rất ngon đó!”

Nghe Thời Chung không tin hỏi lại: “Thật?” Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ vỗ trán.

Tầm Tầm bị hỏi lại, có chút chột dạ, nhưng chỉ cắn chặt răng không nói.

Thấy hai người trò chuyện với nhau Nhậm Tư Đồcảm thấy thật thú vị, không khỏi hiếu kì nhìn kĩ người bạn học cũ này một chút, anh cởi ra tây trang cắt may tỉ mỉ cả người trở nên nhu hòa đi rất nhiều, trên người chỉ còn lại chiếc áo len màu đen, ở cổ lộ ra chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ hưu nhàn, khó mà có được tâm tình vui vẻ như vậy mà nô đùa với con nít, cầm chiếc áo khoác đặt lên thành ghế, tay tiếp tục xắn ống tay áo lộ ra đội cánh tay gầy gò___

Thấy bộ dạng anh như chuẩn đại chiến tới nơi Nhậm Tư Đồ tò mò nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

“Tôi không nghĩ để cho dạ dày mình chịu uất ức.”

Thấy Thời Chung hướng phòng bếp đi tới, chỉ lưu lại bóng lưng tiều sái, Tầm Tầm và Nhậm Tư Đồ không nhịn được mà nhìn nhau kinh ngạc: xem xem một người đàn ông trên người không có chút gì liên quan đến chuyện bếp núc có thể nấu ăn đến “trình độ” nào?