Vệ sĩ không thể làm gì khác là lặng lẽ mà rời đi, trên hành lang lúc này chỉ còn lại một mình bóng dáng Từ Kính ngồi trên xe lăn với vẻ mệt mỏi cùng mờ mịt trước giờ chưa từng có.

Cho đến khi Tôn Dao từ trong phòng bệnh đi ra.

Tôn Dao nên đoán được rằng anh ta vẫn còn ở bên ngoài, nhìn thấy Từ Kính cô sớm không còn nóng nảy, cô chỉ vội vã quét mắt nhìn anh ta một cái rồi coi như không thấy, quay đầu bước đi.

Từ Kính mở miệng gọi cô lại: “Đứng lại.”

Nhìn bóng lưng cô càng ngày càng xa, giọng nói của Từ Kính lúc này không khỏi có vài phần tức giận: “Em có biết những lời tôi nói lúc trước với em có ý gì phải không? Từ Kính Diên cùng với em là nhóm máu O, đứa bé có cùng nhóm máu A với tôi.”

Tôn Dao rốt cuộc không nhịn được nữa mà dừng bước chân lại, cô cắn răng nghiến lợi dừng lại rồi bỗng nhiên quay đầu lại đi về phía Từ Kính.

Tôn Dao muốn nắm cổ áo Từ Kính, từ trên cao cúi nhìn anh ta mà hét lên rằng: “Tầm Tầm là nhóm máu O, vậy thì sao? Trước tới giờ tôi cũng chưa bao giờ nói thằng bé là do tôi sinh, nó chỉ là thằng bé mà Nhậm Tư Đồ nhận nuôi, anh đừng có ăn no không có việc gì làm nên suy nghĩ viển vông.”

Quả thạt Tôn Dao cũng làm như vậy—cô muốn nắm lấy cổ áo người đàn ông này, đem anh ta từ xe lăn kéo lên, nhưng cô không thể kéo anh ta đứng dậy, ngược lại còn bị Từ Kính nắm lấy cổ tay, đem thân thể cô kéo xuống, chóp mũi anh ta lúc này dường như chạm vào mặt cô.

Khoảng cách giữa hai người lúc này không thể gần hơn, người đàn ông này dùng giọng nói mang vẻ chắc chắn nói với cô: “Tôi sẽ để bác sỹ kiểm tra DNA của thằng bé.”

Vẻ mặt Tôn Dao bỗng nhiên căng thẳng. Năng suất làm việc của người đàn ông này thật tốt, cô luôn có loại cảm giác khó đề phòng.

Từ Kính không có bỏ qua ánh mắt chột dạ kia của cô, lúc này anh ta rất muốn mỉm cười, nhưng Từ Kính phát hiện mình không cười nổi, bởi vì cả trái tim đều khổ sở: “Đến lúc đó có thể biết em nói thật hay không.”

Dường như trong nháy mắt, trong lồng ngực Tôn Dao lạnh lẽo một mảng. Cô rút tay ra khỏi bàn tay của Từ Kính, cũng không quay đầu lại, nói chính xác hơn là muốn bỏ trốn.

Từ Kính không giữ cô lại, nhìn theo bóng dáng cô biến mất ở cuối hành lang, hành lang chợt trở nên yên tĩnh, Từ Kính đợi lúc này đã lâu, cuối cùng anh ta mới lăn xe vào phòng bệnh.

Thằng nhỏ đã ngủ, không giống như lúc trước đem cả người co rút trong chăn mà lúc này đang nằm ngủ rất an ổn, vết thương trên cánh tay lộ ra khỏi chăn cũng được băng bó rất kỹ càng.

Từ Kính lăn xe chậm rãi lại gần giường bệnh. Lúc này anh ta có thể chạm vào thằng bé. Anh ta muốn đưa tay chạm vào gương mặt bầu bĩnh này nhưng lại kiềm chế thu tay lại, mà chỉ lặng lẽ nhìn.

Thật ra thì anh ta sớm đã biết sự tồn tại của thằng bé, bất kể là nhìn hình hay nhìn người thật, anh ta đều cảm thấy lỗ mũi, cái miệng của đứa bé này rất giống Tôn Dao nhưng dáng dấp lại rất giống Từ Kính Diên. Cái loại giống nhau này làm cho anh ta cảm thấy hối tiếc, phẫn hận, thậm chí là ghen tỵ.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, lại hoàn toàn biến thành bộ dạng khác……..

Lúc trước tại sao anh ta hoàn toàn không ý thức được, mặt mũi đứa bé này giống Từ Kính Diên chẳng phải cũng giống anh ta? Đây rốt cuộc có phải là ông trời mở mắt một lần nữa, còn là bố thí cho anh ta một cơ hội?

Từ Kính im lặng cười khổ một cái.

***

Nhậm Tư Đồ dường như là phóng xe về nhà, mặc dù đường xá lúc này không còn đông đúc nhưng cũng còn khá nhiều xe, đèn đỏ trên đường lúc này cũng muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của Nhậm Tư Đồ, khi đang dừng đèn đỏ thì điện thoại của cô chợt vang lên.

Vừa nhìn thấy là Tôn Dao gọi tới, Nhậm Tư Đồ lập tức nghe.

Đầu bên kia điện thoại Tôn Dao cũng đang hốt hoảng, luống cuống, mặc dù cách xa nhau như vậy nhưng Nhậm Tư Đồ cũng nghe thấy tiếng hít thở vội vàng của cô ấy: “Tớ tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi……”

Nhậm Tư Đồ tận sức khống chế giọng điệu của bản thân, bình tĩnh nói với Tôn Dao: “Cái gì tiêu? Cậu ít ra cũng phải nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì chứ.”

“Anh ta muốn đem thằng bé đi xét nghiệm DNA. Ngộ nhỡ….Tầm Tầm thật là con anh ta, anh ta sẽ nhất định cướp Tầm Tầm của tớ đi.”

Nhậm Tư Đồ nghe cô ấy nói xong cũng không khỏi căng thẳng, nhất thời tức giận mà lại không biết nên làm sao: “Sao cậu lại hồ đồ như thế? Tầm Tầm rốt cuộc là con ai mà cũng không rõ………”

Nếu không phải bởi vì Tầm Tầm xảy ra chuyện, Tôn Dao đoán chừng cả đời Tôn Dao cũng vẫn mờ mịt không rõ……..

Tôn Dao bị cô nói như vậy nhất thời cũng không lên tiếng, Nhậm Tư Đồ cũng im lặng, nhìn về phía bên ngoài cửa kính, thấy đèn đỏ đã chuyển sang xanh liền khởi động xe: “Cậu bây giờ suy nghĩ lung tung cũng không có tác dụng gì nữa, chờ tớ quay trở lại bệnh viện rồi nói chuyện tiếp.”

Tôn Dao không còn hơi sức đáp một tiếng, Nhậm Tư Đồ cũng cúp điện thoại, chuyên tâm lái xe, khi tới chung cư thì đã thấy người giúp việc đứng đợi dưới lầu. Nhậm Tư Đồ đem xe đậu ở ven đường, người giúp việc đi lại chỗ đưa những túi đồ cho Nhậm Tư Đồ: “Tất cả đồ đạc của Tầm Tầm đều ở đây, quần áo còn có ipad của thằng bé nữa……”

Nhậm Tư Đồ từ cửa sổ của xe nhận lấy túi đồ: “Cảm ơn, cảm ơn.” Cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liền hỏi một câu: “Thời Chung đã về chưa dì?”

“Chưa về.”

Nhậm Tư Đồ không khỏi liếc nhìn đồng hồ. Còn chưa trở về? Sẽ không phải ở lại làm thêm giờ, không chịu ăn cơm tối chứ?

Hiện tại trong đầu Nhậm Tư Đồ hoàn toàn đều là chuyện của Tầm Tầm, cũng không còn thời gian để ý chuyện khác, cô chỉ có thể nói với người giúp việc: “Thời Chung chắc phải làm thêm giờ, dì cứ ăn cơm tối trước đi, đừng đợi chúng tôi.”

Sau khi đóng cửa sổ, cô quay đầu xe, chạy về con đường cũ.

Sau khi trở lại bệnh viện thì trời cũng đã tối, lúc Nhậm Tư Đồ xuống xe, cô vô thức nhìn lên bầu trời không trăng không sao. Có biết bao nhiêu linh hồn sẽ bị lạc lối trong đêm tối như này, Nhậm Tư Đồ không biết, cô thu hồi tầm mắt, bước chân vội vã tiến vào khu nội trú.

Tôn Dao đang ăn cơm hộp trong hành lang—nếu như trời sập, thì cũng phải ăn no bụng đã--ở xa nhìn thấy Tôn Dao đang ăn cơm, Nhậm Tư Đồ có thể bớt buồn một chút. Cô nhìn xung quanh bốn phía một chút thì thấy Từ Kính cũng đã rời đi, khó trách Tôn Dao có thể an ổn ngồi ăn như vậy.

Nhậm Tư Đồ lại gần, lúc này mới thấy bên cạnh Tôn Dao đang vứt một hộp cơm có vỏ ngoài xinh đẹp.

Không cần nói cũng biết, hộp cơm này là do Từ Kính phái người mang tới, nếu không Tôn Dao cũng không vứt nó qua một bên, chỉ lo ăn những đồ ăn bình thường trong hộp cơm trên tay.

Nhậm Tư Đồ vào trong phòng bệnh thì thấy Tầm Tầm đang ngủ, cô rón rén đem túi đồ đặt lên ghế salon, sau đó rời khỏi phòng bệnh, trở lại ngồi cạnh Tôn Dao.

Nhậm Tư Đồ vôn định chờ Tôn Dao ăn xong sẽ nói nhưng lúc này Tôn Dao đã buông đũa xuống.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Nhậm Tư Đồ: “Giúp tớ hỏi Thịnh Gia Ngôn một chút, nếu như họ Từ kia thật sự muốn tranh giành thằng bé với tớ, tớ phải làm những gì.”

Nhậm Tư Đồ suy nghĩ một chút, vỗ vỗ bả vai Tôn Dao trấn an: “Cậu cứ ăn cơm trước đi, chúng ta sẽ hẹn Thịnh Gia Ngôn rồi nói chuyện kỹ càng sau.”

Tôn dao liền đem nắp hộp cơm đậy lại, tiện tay đặt lên trên hộp cơm Từ Kính sai người mang tới. Cố gắng ép bản thân ăn, nhưng thật vô vị, một hạt cơm bây giờ cô cũng không muốn ăn nữa rồi: “Tư Đồ….”

Nhậm Tư Đồ im lặng chờ cô tiếp tục nói.

Tôn Dao do dự một chút, nói thẳng ra một hơi: “Thật ra thì trước đây tớ vẫn không nói cho cậu, lần đầu tiên của tớ chính là cho anh ta.”

Tình huống hiện tại như này, Nhậm Tư Đồ cũng chỉ biết gật đầu rồi lặng lẽ chờ cô ấy nói tiếp, chứ không thể có bất kỳ phản ứng nào.

Kết quả là, Nhậm Tư Đồ lại im lặng, Tôn Dao tiếp tục nói: “Nhưng không lâu sau, em trai anh ta liền……..” Tôn dao thở dài, không nói tiếp, vết sẹo này Tôn dao không đủ dũng khí để vạch trần, cũng chỉ có thể ngập ngừng rồi lại nói: “Dưới tình huống đó, tớ căn bản không nghĩ tới Tầm Tầm là kết quả của lần đó với anh ta.”

“…………..”

“Tư Đồ, tớ nên làm sao đây?”

Lúc này cô trở nên rất vô dụng, trong ngày hôm nay không biết cô đã hỏi bao nhiêu câu ‘Tớ nên làm sao đây?’. Nhậm Tư Đồ nhíu mày, không dám kết luận bừa bãi, suy nghĩ thật lâu, rồi chỉ có thể nói với Tôn Dao: “Cậu phải xác định rõ xem hiện tại cậu thương anh ta hay hận anh ta nhiều hơn.”

Tôn Dao hạ mí mắt, cái vấn đề này, trong thời gian ngắn cô không có câu trả lời chính xác được. Giống như có bao nhiêu yêu thì sẽ có bấy nhiêu hận, yêu hận đan xen, cô làm sao có thể phân định rõ ràng?

Nhậm Tư Đồ cũng không có ép buộc cô ấy nhất định phải cho mình một câu trả lời vào lúc này: “Tớ đi xem Tầm Tầm dậy chưa.”

Tôn Dao cũng không muốn ngồi ở hành lang vắng lặng này nữa mà đứng dậy đi theo Nhậm Tư đồ vào bên trong phòng bệnh.

Tầm Tầm còn chưa tỉnh, tư thế nằm ngửa lúc mởi ngủ lúc này đã biến thành nằm nghiêng, dường như đã đè ép lên cánh tay bị thương của thằng bé, Nhậm Tư Đồ vội vàng bước nhanh qua, đem thân thể nó die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on điều chỉnh lại, nhưng không ngờ động tác của cô lại hơi mạnh, Tầm Tầm vì vậy mà bị đánh thức, lỗ mũi nhíu lại rồi từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Nhậm Tư Đồ ở trước mặt thì lền lầm bầm một câu: “Con đói rồi…..”

Quả nhiên là đứa nhỏ ham ăn, không kêu đau, không khóc, khi tỉnh dậy vừa nhìn thấy cô là liền mở miệng đòi ăn.

Cái bàn di động ở cuối giường đã được dựng lên lúc nào, hộp cơm được đặt lên giống y hệt như hộp cơm lúc nãy của Tôn Dao, bên trong chứa rất nhiều đồ ăn, còn có cả một cái bình giữ nhiệt.

Chắc là Từ Kính cho người chuẩn bị.

Nhậm Tư Đồ vẫn còn đang do dự chưa muốn nhận ý tốt lần này của Từ Kính, cô muốn đi ra ngoài mua đồ ăn khác cho Tầm Tầm, thì thằng bé đã phát hiện ra: “Đây là cái gì?” Tầm Tầm cắm đầu cắm cổ ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái hộp đựng thức ăn trên bàn, dùng sức hít hà một cái: “Thơm quá à….”

Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn Tôn Dao, thấy cô im lặng không có vẻ phản đối, liền đem bàn di động di chuyển tới chỗ Tầm Tầm, mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong đều là đồ anh thanh đạm bổ dưỡng.

Tầm Tầm không kịp đợi mà vội vàng lấy đũa làm cho cánh tay bị thương đau đến nhe răng trợn mắt, Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ phải chỉnh sửa lại tư thế cho thằng bé, để cho nó không lộn xộn nữa rồi mới lấy đũa ở tủ đầu giường đưa cho nó ăn.

Tôn Dao đứng ở bên cạnh nhìn qua, cô nhất thời không đành lòng liền quay đầu chạy trốn vào phòng vệ sinh.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Nhậm Tư Đồ nhìn bóng lưng vội vã của cô ấy chỉ còn biết ngồi bên cạnh giường giúp Tầm Tầm ăn cơm, sau đó mới đi vào phòng vệ sinh nhìn Tôn Dao.

Đẩy cửa phòng vệ sinh thì cô đã thấy Tôn dao đang rửa mặt, lúc cô ấy ngẩng đầu lên, Nhậm Tư Đồ nhìn thấy trên mặt cô ấy đầy những giọt nước—

Về phần tại sao cô ấy rửa mặt, Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Tôn Dao thì không khỏi xót xa: “Tại sao lại trốn vào đây khóc?”

Tôn Dao cười khổ một tiếng: “Cậu chăm sóc Tầm Tầm tốt như vây, tớ chính là người mẹ vô trách nhiệm, chỉ có ở bên cạnh cậu thì thằng bé mới hạnh phúc, tớ tình nguyện để cho thằng bé cả đời này nhận cậu là mẹ, không nên để cho một người vô trách nhiệm như tớ làm xáo trộn cuộc sống của nó.”

Nhậm Tư Đồ há hốc miệng, cuối cùng là nhịn xuống không nói gì, chỉ đem khăn giấy đưa cho cô ấy: “Lau mặt một chút đi, không có chuyện gì đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Tôn Dao giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười cười. Chỉ là trong lòng chợt dâng lên một tràng âm thanh tự diễu: tất cả sẽ khá hơn….. Tôn Dao, cô đã tự dùng câu nói này để lừa dối bản thân nhiều năm như vậy, nếu thật sự có hiệu quả thì làm sao cô còn có thể có kết quả như hôm nay?

Tôn Dao lau khô mặt, tia máu trong mắt cũng dần biến mất, Nhậm Tư Đồ lúc này mới ôm bả vai cô ấy, muốn dẫn cô ấy ra ngoài. Trời sinh Tầm Tầm có tính hiếu kỳ vô cùng mạnh mẽ, hai người bọn họ mà ở tỏng . toilet lâu như vậy Nhậm Tư Đồ sợ rằng thằng bé sẽ hiếu kỳ mà chạy vào đây.

Chỉ là không ngờ, khi Nhậm Tư Đồ muốn đẩy cửa phòng ra thì cửa đã bị người ở bên ngoài kéo ra, sau đó là một bóng dáng cao lớn xông vào làm cho Nhậm Tư Đồ xém xíu nữa là đụng trúng. Cô thấy người xông vào không phải ai khác mà là Thời Chung thì mới thở phào nhẹ nhõm, một giây tiếp theo cô liền bị Thời Chung ôm vào ngực.

Hơi sức của anh thật lớn, Nhậm Tư Đồ bị anh ôm mà muốn ngạt thở, thật vất vả cô mới đẩy anh ra một chút, trong mắt anh lúc này đầy lo âu, Nhậm Tư Đồ không khỏi nhìn anh một cái: “Sao anh lại tới đây?”

Thời Chung nắm lấy hai cánh tay cô, nhẹ nhàng nhìn từ trên xuống dưới.

Mà Tôn Dao đang đứng một bên dùng khăn giấy xì mũi, cũng cau mày nhìn Thời Chung, trêu ghẹo: “Cũng không phải vợ anh gặp chuyện, anh lo lắng như vậy làm gì?”

Thời Chung đối với Tôn Dao thì từ chối cho ý kiến, làm bộ như không nghe thấy gì, chỉ nhẹ nhàng mà thở ra rồi nói với Nhậm Tư Đồ: “Anh về anh, dì Triệu nói em ở bệnh viện, anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì.”

“Anh không nghe dì Triệu nói hết tất cả, em vào bệnh viện là vì Tầm Tầm.” Nhậm Tư Đồ không nhịn được mà đùa cợt anh: “Em có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Thời Chung cười cười, không nói gì. Anh cũng không có nói cho cô biết, lúc anh từ Viện Kiểm Sát đi ra đã nhận được điện . thoại của Tưởng Lệnh Thần cùng câu nói: “Tổng giám đốc Luc, cẩn thận, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu….” Làm anh vô cùng sợ hãi.

Anh lo lắng Tưởng Lệnh Thần sẽ đem trút mọi thứ lên người mà anh yêu thương nhất, cho nên anh muốn bảo vệ cô thật tốt……….