Tôi yêu cậu hơn chính bản thân mình, không ai có thể thay đổi được điều ấy.
Cậu có thể không thương tôi, nhưng không thể ngăn cản tôi yêu cậu.
…
Yêu Tây Môn Trúc Âm, Đoạn Hoa bị hiểu lầm, bị thương tổn.
Nhưng hắn vẫn dứt khoát dùng chính sinh mệnh của mình để loại bỏ kẻ có thể uy hiếp đến Tây Môn Trúc Âm – cha vợ của Trúc Âm.
Sau khi chết hắn xuyên qua (theo ta là trọng sinh – nhưng mà tôn trọng tác giả) vào thân xác của Lục Bất Phá – 1 thiếu niên 16, 17 tuổi gì đó với một bà mẹ là tiểu thuyết gia Đam mỹ cùng em người yêu (hờ) là một hủ nữ chân chính.
Kiếp sống bị hành hạ bởi đam mỹ, bởi các câu chuyện thái giám chịu của bà mẹ xì tai bắt đầu.
Dù bị tra tấn lỗ tai hằng ngày, nhưng lần này hắn quyết tâm không còn vướng bận gì nữa đến Tây Môn nữa, quên đi hết thảy quá khứ làm lại cuộc đời.
Tuy nhiên đây là thế giới của đam mỹ nên dĩ nhiên là hắn không được toại nguyện rồi (Chẹp chẹp)