Nào ngờ Phương Diệc Nhiên vừa định rụt tay lại, thì Phương Mặc liền giữ lấy, đặt tay y lên eo

mình ý muốn y tiếp tục ôm.

Phương Diệc Nhiên nhất thời câm lặng, cái tên này thật sự là… thấp giọng mắng: “Cẩu ngốc

này.”

Phương Mặc không trả lời, càng chui vào người Phương Diệc Nhiên cọ cọ, còn gác chân lên

người y, ôm lấy eo y, vẻ mặt thỏa mãn híp mắt ngước nhìn Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên thở dài, xiết chặt vòng tay, để cậu kề sát mình hơn. Thật sự thì cơ thể

Phương Mặc như một cái lò sưởi, áp vào người như thế thoải mái cực kỳ, vấn đề là cẩu ngốc này

lại không biết sống chết mà cứ ngọ nguậy trong lòng y, quả thực là khảo nghiệm định lực của y.

Có điều xúc cảm của làn da rất tuyệt vời, không trơn mượt như phụ nữ, nhưng cũng không thô

ráp, nhẵn nhụi cực kỳ, có sự mềm dẻo đặc trưng của nam giới, trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh có

thể tùy thời bộc phát, Phương Diệc Nhiên vuốt ve lưng Phương Mặc, sờ một lúc liền tới chỗ bị

va đập ban ngày, xoa kỹ vẫn thấy hơi cứng cứng, có lẽ là máu bầm chưa tan.

Phương Diệc Nhiên nhắm mắt lại, xoa bóp chỗ đó.

“Ư hư…” Đột nhiên Phương Mặc phát ra một tiếng rên khẽ. phongmy.wordpress.com Page 103

“Sao vậy, đau à?” Phương Diệc Nhiên thắc mắc, y cũng đâu có mạnh tay lắm.

Đáp lại y là một cái đầu lưỡi mềm mại. Phương Diệc Nhiên né tránh nó, dở khóc dở cười, sao mà

biến thành người rồi vẫn thích liếm láp giống như là cún con vậy, có điều hai người quá gần kề

nên Phương Diệc Nhiên tránh không được, vẫn dính phải nụ hôn của Phương Mặc.

Này này này, còn quyến rũ tôi đấy à, còn hôn nữa, hôn nữa là tôi không khách khí đâu đấy…

Phương Diệc Nhiên bị Phương Mặc hết hôn lại liếm cảm thấy buồn cười, tức tối, xoay người một

cái áp Phương Mặc ở dưới, nói: “Như thế này mới gọi là hôn.” Rồi cúi xuống chiếm lấy đôi môi

gần trong gang tấc.

Phương Diệc Nhiên cũng không vội vàng, chỉ dùng răng khẽ cắn môi cậu như là đùa nghịch, thi

thoảng lại mút nhẹ, khiến cho Phương Mặc nôn nóng khó nhịn vội vàng kề sát vào, lại bị Phương

Diệc Nhiên đè xuống, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Phương Mặc tội nghiệp “Ưm” một tiếng, nằm ngoan mặc cho Phương Diệc Nhiên khinh bạc, lần

này Phương Diệc Nhiên hài lòng với sự vâng lời đó, không cố ý khiêu khích cậu nữa, mà không

ngừng mút lấy đôi môi hơi mỏng của Phương Mặc, như là muốn hút ra được gì từ đó, đợi

Phương Mặc bất mãn phát ra tiếng lầm rầm nho nhỏ, Phương Diệc Nhiên mới dùng lưỡi tách

hàm răng cậu ra, chui vào bên trong.

Đôi môi sớm bị nước miếng của Phương Mặc thấm ướt, rồi lại bị Phương Diệc Nhiên cắn mút,

càng thêm ướt át, không cần Phương Diệc Nhiên cố sức thì đã hé mở cực kỳ phối hợp, nghênh

đón sự xâm lấn của Phương Diệc Nhiên, dùng sức quấn quít lấy lưỡi của Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên vừa hôn vừa thấy hơi buồn cười, người này thực sự hoàn toàn không hiểu

xấu hổ là gì… Nghe lời tới mức khiến người ta câm nín.

Lưỡi của Phương Diệc Nhiên như cùng chơi trốn tìm với Phương Mặc, liên tục đảo quanh đầu

lưỡi của cậu, Phương Mặc bất mãn, cố gắng đuổi theo tên gian xảo đó, cuối cùng như là giận dỗi

bám lấy đầu lưỡi Phương Diệc Nhiên vừa mút vừa cắn vừa liếm, hai người hôn tới quên cả trời

đất.

Phương Diệc Nhiên bắt được lưỡi của Phương Mặc sau đó dẫn dắt nó tiến vào miệng mình,

Phương Mặc hoàn toàn không biết kỹ thuật hôn, toàn bộ dựa vào bản năng, thế nhưng học cũng

rất nhanh, chỉ mất một lúc đã bắt chước được cách Phương Diệc Nhiên vừa hôn mình, tung

hoành trong khoang miệng của đối phương.

Đợi tới khi hai người vất vả lắm mới tách ra khỏi nụ hôn triền miên này, Phương Mặc sớm đã hô

hấp dồn dập như đứt hơi, Phương Diệc Nhiên cũng có chút khó thở, có điều hai tay vẫn dư sức

ngao du châm lửa trên người Phương Mặc, còn thỉnh thoảng lướt qua cấm địa khiêu khích.

Phương Mặc cũng không có ý định phản kháng, trái lại còn nhiệt tình quấn hai chân quanh eo

Phương Diệc Nhiên, toàn bộ thân dưới lửng lơ, tiện lợi cho Phương Diệc Nhiên ăn đậu hũ non

mềm.

Cậu cũng đã chủ động tới như thế rồi, Phương Diệc Nhiên cũng không khách khí, bàn tay trượt

theo đường eo duyên dáng của cậu, vuốt ve bắp đùi cậu, thỉnh thoảng tiến sâu vào cấm địa giữa phongmy.wordpress.com Page 104

hai chân, ngón tay đùa nghịch hai quả bóng nhỏ như là khiêu khích, khiến Phương Mặc không

ngừng thở dốc, tiếng rên rỉ ưm a lộ liễu từ miệng thoát ra làm ý đồ xấu xa của Phương Diệc

Nhiên được thỏa mãn.

“Chủ nhân, chủ nhân… ah…” Phương Mặc như là không biết vì sao thân thể lại như vậy, có chút

lúng túng, chỉ biết cầu cứu chủ nhân của cậu, ừm, tay y xoa trên người rất thoải mái, nhưng mỗi

chỗ lướt qua lại như càng nóng thêm, Phương Mặc suy tư không hiểu được, hai chân vòng quanh

eo Phương Diệc Nhiên lúc kẹp chặt lúc thả lỏng, đồng thời cơ thể không ngừng cọ sát vào

Phương Diệc Nhiên, thắt lưng không ngừng đong đưa qua lại, như là làm vậy có thể giảm bớt

dục hỏa đang càng lúc càng hừng hực trong người.

Phương Diệc Nhiên bị tiếng ‘chủ nhân’ cậu gọi làm cho dưới bụng nóng rần, thầm mắng một

tiếng, trách không được có người thích chơi trò này trên giường, quả nhiên rất tăng hứng thú…

“Ừm? Làm sao vậy?” Tuy rất muốn cứ thế ăn cậu luôn cho xong, có điều Phương Diệc Nhiên

vẫn nhịn lại hỏi đùa, vả lại y còn nhớ rõ bác sĩ dặn eo của Phương Mặc không thể gắng sức quá,

liền chặn lại thắt lưng ngăn cậu tiếp tục gây rối, đồng thời cảm thụ rõ ràng được nhiệt độ của

hung khí đang cạ vào dưới bụng y. Kỳ thực Phương Diệc Nhiên còn đang do dự có nên “ăn” cậu

hay không, dù sao chẳng trông cậy gì được vào sự tự chủ của Phương Mặc giữa lúc tình cảm

mãnh liệt, nhưng nhìn vẻ quyến rũ đó của Phương Mặc, y rất hoài nghi mình có thể chiếu cố cho

vết thương của câu không nặng thêm được không.

“Khó chịu…” Hai tay Phương Mặc vòng qua cổ Phương Diệc Nhiên, ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng

nói, có điều ngữ khí tội nghiệp bất lực đó, quả thực khiến Phương Diệc Nhiên hận không thể một

miếng nuốt luôn vào bụng.

“Còn động đậy à!” Thấy cậu cứ không biết sống chết đong đưa eo cọ vào người mình, tức giận

vỗ một cái vào mông cậu.

“A…” Phương Mặc nức nở một tiếng, lại càng thêm tủi thân, chôn đầu vào hõm vai y không

dám lên tiếng, đương nhiên cũng không dám lộn xộn nữa.

Nhìn vẻ đáng thương đó, rốt cuộc Phương Diệc Nhiên từ bi nắm lấy hung khi càng lúc càng lớn

của cậu, vừa mới chạm vào Phương Mặc liền rên rỉ “Ahh” một tiếng, càng ra sức kẹp chặt lấy eo

Phương Diệc Nhiên, khiến Phương Diệc Nhiên thầm mắng một tiếng “Yêu tinh” rồi cam chịu bắt

đầu xoa nắn nó.

Căn bản chưa động được mấy lượt thì Phương Mặc đã thét một tiếng kẹp chặt lấy eo y rồi đạt

cao trào, khiến Phương Diệc Nhiên hoài nghi người này có khi nào là xử nam không… bằng

không sao lại nhanh như vậy. Y căn bản còn chưa dùng tới chút kỹ xảo nào, Phương Mặc thật

giống như đã dễ chịu tới độ không rõ nam bắc, điều này khiến Phương Diệc Nhiên đen mặt, quả

thực chẳng có chút cảm giác thành tựu gì cả.

Vất vả lắm Phương Mặc mới quay về từ trạng thái phiêu du, vẫn đu bám trên người Phương Diệc

Nhiên, toàn thân lơ lửng, với lên chụt một cái vào môi Phương Diệc Nhiên, giống như con mèo

con thỏa mãn. phongmy.wordpress.com Page 105

“Thoải mái?” Phương Diệc Nhiên tức giận hỏi, bất đắc dĩ nhìn dịch trắng đầy tay.

“Ừm, thoải mái lắm.” Phương Mặc gật đầu thật mạnh, như là hiếu kỳ thứ trên tay Phương Diệc

Nhiên là gì, liền há miệng ngậm lấy ngón tay y liếm láp.

“Em…” Đáng chết mà! Người này cứ thường xuyên quyến rũ y mà không tự giác, chết tiệt thật!

Phương Diệc Nhiên nhìn Phương Mặc ngậm ngón tay mình lại còn ngước mắt lên nhìn vẻ thắc

mắc, thần thái mị hoặc đó thật sự khiến người ta…

“Không ngon…” Phương Mặc chép chép miệng nhỏ giọng nói, nhưng vẫn liếm sạch sẽ ngón tay

Phương Diệc Nhiên.

“Nặng muốn chết, còn chưa thả tay ra à.” Phương Diệc Nhiên đầu hàng, trách mắng một câu, còn

tiếp tục thế này y sợ mình sẽ không khống chế được mà làm cậu bị thương, tiểu yêu tinh đáng

chết, thực sự là thua cậu rồi, đợi cậu khỏi hẳn y sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi từ trên người cậu.

“Hm.” Phương Mặc miễn cưỡng buông tay ra, nằm lại trên giường.

Phương Diệc Nhiên hít sâu một hơi, cố lờ đi dục vọng đang giương cung bạt kiếm của mình,

nằm nghiêng xuống giường. Nhẽ ra không nên đùa với lửa, giờ thì hay rồi, cuối cùng lửa cháy

vào người, cậu ta thì thỏa mãn, còn mình thì vẫn nửa vời thế này, thật muốn chết luôn cho xong.

Có trai đẹp nằm cạnh, lại trong tư thế ai thích cứ hái tuyệt đối không phản kháng, Phương Diệc

Nhiên một chút cũng không muốn tự tay giải quyết, vậy nên chọn cách đi ngủ, mặc kệ cậu em

trai nhà mình.