Thạch viện.

Lúc này bên trong Thạch viện truyền ra thanh âm cực kỳ kích động. Trên giường có một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn, đúng là Thượng Quan Hạo, ông đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn rất trẻ, nhưng trong mắt ông ngược lại có một loại đã trải qua thương tổn sâu sắc, đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ kích động cùng một tia bối rối, nhanh nhẹn kéo tay Thượng Quan Vãn Thanh, mở miệng nói.

“Thanh nhi. Tại sao con lại trở về đây?”

Thượng Quan Vãn Thanh ngồi ở bên giường Thượng Quan Hạo, nhàn nhạt mở miệng trả lời: “Không phải phụ thân phái người đón con trở về sao?”

“Phụ thân phái người?”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo bỗng tối sầm lại, liền hướng phía ngoài cửa kêu:

“Mã Thành, đi vào.”

Mã Thành ở bên ngoài chờ, hắn biết lão gia nhất định sẽ kêu hắn, nào dám trì hoãn, đi tới liền ‘phịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Thuộc hạ đáng chết, lão gia, là Biên lão thái thái bên kia, mệnh lệnh thủ hạ đi đón đại tiểu thư trở về kinh.”

“Ngươi? Ngươi nhưng là thủ hạ của ta, ngươi hãy nghĩ cho kỹ ai mới là chủ tử của ngươi.”

Thượng Quan Hạo răn dạy Mã Thành, sắc mặt bởi vì tức giận mà không khỏi đỏ lên, cũng ho khan hai tiếng, chỉ vào Mã Thành.

Mã Thành nào dám trả lời, liên tục dập đầu nhận tội: “Thuộc hạ đáng chết, thỉnh lão gia trách phạt.”

Thượng Quan Vãn Thanh nhìn lướt qua Mã Thành, nàng đã sớm biết Mã Thành là chịu sự sai bảo của bà già bên kia, nhưng mà,…

Hừ, Sở kinh? Vốn là nơi mà nàng nên sớm trở lại, khóe môi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng mở miệng cất tiếng nói.

“Phụ thân đừng nóng giận, cũng đừng mắng Mã Thành làm gì, kỳ thực hắn vừa đến Thủy Nguyệt Am con đã biết ngay hắn không phải do phụ thân phái đến, chẳng qua nghe tin phụ thân bị bệnh, cho nên con mới trở về.”

Thượng Quan Vãn Thanh dứt lời, thân thể Mã Thành run lên, không nghĩ tới hắn vừa đến Thủy Nguyệt Am, đại tiểu thư liền biết hắn không phải do lão gia phái đến, thật là người khôn khéo cơ trí, hôm nay trở về Thượng Quan phủ, chỉ sợ nàng muốn xử lý những người bên trong phủ, nghĩ mà không dám nói câu nào.

Thượng Quan Hạo nghe nữ nhi nói, ngẫm lại liền vẫy tay cho Mã Thành đi xuống:

“Đi xuống, tự động đi lãnh hình phạt,.. mười gậy.”

“Vâng, “ đây là trừng phạt nhẹ vô cùng, mười gậy đối với hắn mà nói, chỉ là chuyện bình thường.

Lúc trước, vào thời điểm trước khi hắn đi Thủy Nguyệt Am, còn nghĩ rằng sẽ bị đánh đến chết, may mắn là đại tiểu thư lên tiếng, hơn nữa tâm kế của nàng chỉ sợ không có người nào có thể so sánh, chỉ nhẹ nhàng một câu nói, liền nói cho hắn biết. Nàng đã sớm biết được tất cả mọi chuyện, cho hắn một cái cảnh cáo, nếu là còn có lần sau, chỉ sợ kết quả của hắn không nhẹ nhàng như hôm nay.

Mã Thành lui ra ngoài, Thượng Quan Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Hạo:

“Phụ thân đừng tức giận, thân thể của người như thế nào?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi, hai ngày trước đã mời dược sư đến, cũng ăn đan dược rồi, đang trong giai đoạn hồi phục, chỉ là phụ thân không nghĩ tới con sẽ trở về.”

Thượng Quan Hạo có hơi hơi bất an, lão thái thái phái Mã Thành đón Thanh nhi trở về, hắn thực ra là hiểu rõ tại vì sao, haiz. Kỳ thực mẫu thân đã sớm nói với hắn, muốn đem Tứ di nương nâng lên làm bình thê, bởi vì nàng là người của lão thái thái, còn sinh ra Thượng Quan Trúc, là người có công nối dõi tông đường.

Vãn Thanh muốn nói chuyện, ai biết sau lưng nàng bé Thượng Quan Đồng sớm nóng vội nhảy ra, lao thẳng vào trong lòng Thượng Quan Hạo, hạnh phúc kêu lên.

“ Ông ngoại Hạo, Đồng Đồng trở về thăm ông nè, Đồng Đồng nhớ ông muốn chết.”

Đồng Đồng bộ dạng vốn là xinh đẹp lại càng đáng yêu, hơn nữa đối với người trong lòng miệng lại ngọt xớt, cho nên Thượng Quan Hạo vừa nhìn thấy bé, tâm trạng bổng chốc tốt hơn, sớm vươn tay đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của bé, ôm vào trong ngực liền hôn xuống, nhịn không được bật cười.

“Đồng Đồng cũng đã trở lại, vậy sau này Đồng Đồng cùng ông ngoại cùng nhau chơi đùa khắp nơi, có được không?”

“Dạ được, dạ được, con không có việc gì sẽ lại đây chơi cùng với ông ngoại.”

Đồng Đồng vui vẻ, Chiêu Chiêu cũng vui vẻ, ở bên người Thượng Quan Hạo kêu ‘chít, chít’, nhắc nhở Thượng Quan Hạo, ‘đừng quên nó, nó cũng đã trở lại nhen.’

Quả nhiên Thượng Quan Hạo cũng đưa tay ra sờ đầu Chiêu Chiêu, nói: “Chiêu Chiêu cũng đã trở lại, thật tốt, không có việc gì cũng lại đây chơi ta.”

Chiêu Chiêu được chú ý liền hạnh phúc, vui sướng ở trên giường nhún nhảy.

Thượng Quan Vãn Thanh ngước mắt lên nhìn hình ảnh trước mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, trong ánh mắt hiện lên một tầng mỏng sương mù, xem ra nàng trở về là đúng, Đồng Đồng nên tiếp xúc nhiều một chút với thế giới bên ngoài, không thể vĩnh viễn ở trong Thủy Nguyệt Am...