Thời gian thấm thoắt trôi đưa, cứ thế đã gần một trăm năm.

Năm đầu tiên sau khi Man Di chết, tôi không thể chấp nhận sự thật này, cứ mê man như người mất hồn.

Xung quanh tôi mọi người có nói gì đi chăng nữa, vào tai đều biến thành tiếng vo ve.

Mất hết ba năm, tôi mới bắt đầu sinh hoạt lại được như người bình thường.

Lãn Nhàn chân nhân hỏi tôi còn muốn tu tiên không, tôi suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu.

Man Di nói với tôi nguyện vọng của y là tu tiên.

Nếu y chết rồi, để tôi thực hiện thay y đi.

Huống hồ ba năm qua dẫu tôi cứ lờ đờ như xác không hồn, song Lãn Nhàn chân nhân vẫn vô cùng kiên nhẫn, chưa từng một lần gượng ép hay đối xử tệ.

Tôi ăn không ở không trên Huyền phong suốt ba năm, trước đó vì nhờ người giúp đỡ đã gọi một tiếng sư phụ, bây giờ lại bảo không muốn tu tiên nữa thì trơ tráo quá.

Dẫu là vậy, đến tận năm thứ mười không nghe thấy tung tích gì, tôi mới chấp nhận được việc Man Di thật sự đã chết rồi.

Về phương diện pháp trận, tôi quả thật cực kỳ có thiên phú như lời sư phụ tôi nói.

Tư chất tôi không xuất sắc cũng không quá kém, vì thế tốc độ tu luyện cực kỳ chậm rãi, mất trăm năm mới lên tới Trúc Cơ trung kỳ.

Lương Ân trái lại như diều gặp gió, tu vi tăng ào ào, đã lên đến Nguyên Anh hậu kỳ rồi.

Có điều tôi chỉ lấy tu vi của Lương Ân ra tấm tắc khen ngợi chứ chả mất công ghen tỵ làm chi.

Người như Lương Ân trong tu chân giới có thể nói là thiên tài có một không hai, vạn năm may ra mới có một người.

Theo lý thường, hắn ở Kiếm phong còn tôi ở Huyền phong, đôi bên không giao du gì nhiều.

Tôi đã cho rằng mình đã lộ mặt thật rồi, dù Lương Ân có nói nhăng nói cuội trước đó âu cũng chỉ khách sáo, sẽ không tiếp tục bám lấy mình nữa.

Ai ngờ đâu hắn dai như đỉa, có chuyện cũng tới mà không có chuyện cũng tới tìm tôi.

Mấy năm đầu tôi còn sức để tìm cách thoái lui hoặc đuổi khách, lâu dài thành chai mặt rồi, miễn hắn không làm phiền tôi là được.

Ban đầu tôi không cho rằng Lương Ân thích mình.

Nhưng hắn thật sự vô cùng kiên nhẫn, đến nỗi tôi dần không chắc chắn lắm về việc này nữa.

Đến khi tôi chấp nhận được sự thật rằng "có lẽ Lương Ân thích mình thật" thì trên dưới Thanh Sơn phái đều xem bọn tôi như một đôi.

Nước chảy đá mòn, tôi dần dà nảy sinh rung động với hắn âu cũng là điều hiển nhiên.

Tôi ngày càng mở lòng hơn với sự quan tâm của Lương Ân, từng chút từng chút một, cho đến khi tôi có thể hoàn toàn thoải mái đón nhận yêu thương của hắn mà không cần kiêng dè.

Thế nhưng mỗi khi tôi dự định thẳng thắn mối quan hệ của mình với Lương Ân, gương mặt của Man Di sẽ luôn hiện lên trong tôi, và cả cái ngày hôm ấy khi y vừa thủ dâm vừa hôn tôi, nói với tôi rằng y muốn chúng tôi trở thành người yêu.

Dường như không công bằng chút nào khi tôi là người duy nhất có cuộc sống viên mãn, tu vi thăng tiến mà đường tình duyên cũng rộng mở.

Tôi biết tôi không làm gì sai cả, song mặc cảm tội lỗi vẫn đeo bám dai dẳng không lúc nào để tôi nghỉ ngơi lấy một giây.

"Lương Ân, hay là ngươi đừng thích ta nữa." Một lần kiềm lòng không đặng, tôi đã nói với hắn như thế.

Tay Lương Ân đang chải tóc cho tôi chợt ngừng lại: "Sự theo đuổi của ta khiến Huyên khó chịu sao?"

"Không có, chỉ là..." Tôi càng lúc càng cảm thấy mình xấu xa đê hèn, "Ta hưởng thụ sự chăm sóc của ngươi, lại cố tình dùng dằng không muốn công nhận quan hệ hai ta, điều này không tốt chút nào."

"Ta theo đuổi ngươi là vì ta thích ngươi, những gì ta làm cho ngươi cũng xuất phát từ sự yêu thích, có gì đâu mà không tốt." Lương Ân nắm nhẹ lấy một phần tóc, thắt thành cái bím nho nhỏ, "Ta thích cuộc sống như thế này, có thể ngày ngày chăm sóc cho Huyên đã đủ làm ta hạnh phúc.

Ngươi không cho phép ta làm thế nữa mới là hại ta."

Là vậy sao? Thế thì cho dù Lương Ân thích tôi, tôi không đáp lại y cũng chẳng sao cả?

Suy nghĩ này vừa bật ra, tôi liền mắng bản thân đê tiện.

Tôi thở dài trong lòng, thật sự chẳng biết nên làm thế nào.

Đúng lúc Lương Ân tiến vào giai đoạn quan trọng cần phải bế quan, sư phụ liền khuyên tôi xuống nhân gian dạo chơi để học hỏi nhiều hơn một chút.

"Có nhiệm vụ gì cần con làm sao?" Tôi hỏi.

"Không có nhiệm vụ con vẫn có thể đi mà." Sư phụ xoa đầu tôi, "Ở mãi một chỗ không có lợi cho tu hành, đi đây đi đó mở rộng tầm mắt vẫn hơn."

Tôi bần thần một chốc, lòng chẳng muốn rời đi lắm.

Ở trên Thanh Sơn phái rất tốt, mọi người đều đối xử với tôi hoà nhã, mỗi ngày chỉ cần tập trung tu luyện rồi nghiên cứu vẽ vời trận pháp, cuộc sống này đã là quá mãn nguyện rồi.

Kể ra cũng thật buồn cười.

Năm đó tôi sống chết muốn chạy đi, hiện tại lại biến thành con ốc sên thà thu mình vào vỏ chứ nhất quyết không rời cành cây của mình.

Những lần đi làm nhiệm vụ trước kia, nếu không phải là các sư huynh dẫn tôi đi hoặc là chuyện quan trọng thì tôi cũng chẳng tự nguyện đi lắm đâu.

"Con có thể hỏi chuyện này được không?" Tôi khẽ lên tiếng.

"Chuyện gì?" Lãn Nhàn chân nhân điềm đạm hỏi.

"Lúc trước ngài nhận con làm đệ tử, ngoài lý do thiên phú con tốt ra, có còn thứ gì khác không?" Tôi rốt cuộc cũng hỏi ra được nghi vấn trong lòng mình suốt bao nhiêu năm qua, "Sư phụ đối đãi con tốt quá, làm con đôi lúc không biết mình đã tích đức thế nào nữa."

Tuy sư phụ tôi tu trận pháp, sức chiến đấu không cao, song ở trong Thanh Sơn phái này cực kỳ có tiếng nói, ngay cả chưởng phái cũng phải nể nang ông ba phần.

Huyền phong nhận học trò gắt gao, tài nguyên chia cho đệ tử lại nhiều hơn các phong khác, chủ yếu là vì trận pháp sư khá giàu, thành thử cạnh tranh vào luôn sứt đầu mẻ trán.

Trong tình huống dầu sôi lửa bỏng như vậy, lại xuất hiện một kẻ vừa vô dụng lại tầm thường như tôi chiếm lấy quan tâm của sư phụ, đương nhiên không tránh khỏi nói ra nói vào.

"Hồ Huyên, trận pháp sư tu vi có thể không mạnh, nhưng tâm phải thuần tịnh." Sư phụ lên tiếng, "Chúng ta gọi đó là trận pháp, kỳ thực cũng chỉ là phương pháp mượn lực đất trời để thực hiện pháp thuật.

Mà để làm như vậy, con cần hoà làm một với nó."

"Cá tính của con như cây tre dựng thẳng, đã quyết việc gì thì luôn cố gắng tới cùng, tuyệt đối không chấp nhận bỏ ngang.

Cho dù có phải tan xương nát thịt, con cũng nguyện đổi lấy chỉ để làm thứ mình cho là đúng.

Người như vậy vừa có thể là bậc kỳ tài hiếm có, cũng có thể là ác ma sát nghiệp đầy trời." Ông khẽ vuốt râu, "Khi đó ta chỉ nghĩ rằng, nếu một mầm non triển vọng như vậy lại rơi vào con đường tà đạo thì quá đáng tiếc.

Chứ người như con, dù không bái ta làm sư phụ vẫn sẽ có thành tựu của bản thân."

"Ngài đánh giá con cao quá." Hai má tôi đã hơi hồng vì ngượng, "Con chỉ là một đệ tử bình thường thôi."

"Bình thường hay phi thường không phải thứ để bản thân đánh giá.

Con thấy mình bình thường, người khác lại chưa hẳn thấy vậy." Nói đến đây, ông chậc một tiếng, "Giá mà nhị sư huynh của con có thể khiêm tốn được nửa phần giống con thì ta đỡ lo biết bao."

"Con có thích Lương Ân không?" Ông đột nhiên đổi chủ đề.

Tôi ngây người, theo bản năng đáp: "Con...!không biết."

Nếu để các sư huynh sư đệ hay người nào khác trong Thanh Sơn phái nghe thấy, bọn họ khẳng định mắng tôi làm bộ làm tịch, tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Tôi biết hắn quấn lấy mình bấy lâu nay, mà tôi càng về sau càng ít từ chối, lại bảo rằng không rõ có thích người nọ không thì thật chẳng khác gì đang nói dối.

Chỉ có sư phụ tôi vẫn mỉm cười dịu dàng: "Vì không biết, nên mới càng cần ra đời va chạm.

Con ở mãi trên Huyền phong, trong mắt con chỉ có cây bằng lăng, làm sao biết đến tử đinh hương, biết đến nhất chi mai và muôn vàn hoa khác?"

"Thôi được rồi, đi thì đi ạ." Tôi càng nghe càng thấy ù tai, dứt khoát đồng ý cho xong.

Quan hệ giữa tôi và Lương Ân trong mắt người ngoài đã gần như định sẵn kết cục, chỉ có tôi mới hiểu bên trong rối rắm ra sao.

Đúng hơn thì chỉ có khúc mắc trong lòng tôi không buông được.

Cũng chỉ là đi một chuyến xuống nhân gian, chẳng phải nhiệm vụ nguy hiểm gì, không bao lâu liền có thể quay về thôi.

"Ta biết con đang sợ hãi điều gì.

Nhưng ta có thể cam đoan rằng dù con đi bao lâu đi chăng nữa, Thanh Sơn phái sẽ luôn chờ con quay về." Ông ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay về phía chân trời, "Đi đi con, đừng sợ sau quay lưng không còn chốn về."

Theo hướng mũi tay ông, hoàng hôn rán chiều nhuộm đỏ cả trời mây.

Phương xa sóng gió rít gào, đứng từ Thanh Sơn cũng chẳng nghe được, chỉ thấy một đường thanh mảnh bao lấy cả thế giới.

Nhân gian phồn hoa là thế, từ trên cao nhìn xuống lại chẳng khác gì bức tranh tĩnh.

Người bên dưới nhìn lên, liệu cũng có đang nghĩ về Thanh Sơn như một hình ảnh mơ hồ, không chân thật?.