Lê Sóc cảm thấy ngại ngùng, cuối cùng vẫn gạt cánh tay Triệu Cẩm Tân xuống, nhưng trong quán cà phê đã có không ít người chú ý tới bọn họ, bởi bề ngoài quá xuất chúng của hai người, lại có thêm vài động tác mờ ám như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác chú ý.

Lúc họ ngồi xuống, ánh mắt Thường Văn Võ cũng có chút tò mò.

Lê Sóc xin lỗi nói: "Thật ngại quá, phải ghé qua bệnh viện nên đến muộn một chút."

"Không sao." Ánh mắt Thường Văn Võ dừng trên người Triệu Cẩm Tân, "Vị này là?"

"À, cậu ấy là Tổng Giám đốc Chi nhánh tập đoàn Ân Nam ở Bắc Kinh, tên Triệu Cẩm Tân. Cẩm Tân, vị này chính là Thường tổng."

"Thường tổng chào anh. Tôi là bạn trai của anh ấy." Triệu Cẩm Tân cười tủm tỉm vươn tay.

"Hả..." Thường Văn Võ sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, "Chào cậu, chào cậu."

Lê Sóc mặt không đổi sắc mỉm cười, bên dưới bàn ngầm nhéo đùi Triệu Cẩm Tân một cái.

Thường Văn Võ mang theo một số lý lịch sơ lược đến, có vài người là nhân tài anh đã tiếp xúc qua, có vài người còn là học trò anh, Lê Sóc nhìn qua một lần, chất lượng đều khá tốt.

"Thường tổng, có thời gian chúng ta hẹn những người này ra nói chuyện."

"Đương nhiên là được, tôi biết yêu cầu của cậu không thấp, cho nên tôi đề cử những người này."

Triệu Cẩm Tân cười liếc mắt nhìn Lê Sóc: "Sang năm, đến lúc hợp đồng giữa Ân Nam và công ty cũ của anh hết hạn, tôi có thể chuyển việc kiểm toán của Ân Nam sang cho công ty mới của anh."

"Vẫn là thôi đi, chúng tôi muốn tránh tị hiềm."

"Tùy anh, dù sao bất luận anh cần tôi giúp gì, tôi đều ở đây." Ánh mắt Triệu Cẩm Tân lộ rõ nhu tình không chút nào che giấu.

Thường Văn Võ cúi đầu quấy cà phê, che giấu ngượng ngùng.

Lê Sóc đưa mắt ra hiệu cho hắn: "Được, chuyện này chúng ta bàn lại sau."

Bàn chính sự xong, họ bắt đầu nói chuyện phiếm, Thường Văn Võ nhắc tới em trai mình: "Lần trước Văn Ấu nói với tôi, hai người đã từng gặp nhau mười năm trước, thực sự là rất trùng hợp, trại hè tennis đó chính là tôi đăng ký cho nó."

Lê Sóc cười cười: "Đúng vậy, lúc tôi nhìn thấy tấm ảnh đó cũng rất ngạc nhiên."

Triệu Cẩm Tân nhướn mày: "Tấm ảnh gì vậy?"

"À, mười năm trước, em trai Thường tổng đi Mỹ tham gia trại hè tennis, đã đến trường đại học tôi trao đổi, còn xem tôi thi đấu, cùng nhau chụp ảnh, cậu nói có trùng hợp không, thế giới thật quá nhỏ."

"Thật trùng hợp nha, rất có duyên phận." Triệu Cẩm Tân cười nói.

Thường Văn Võ cười nói: "Đáng tiếc nha, Lê tổng và Văn Ấu không có tình duyên."

"Thật ngại quá Thường tổng, đã phụ hảo ý của anh."

"Ai, sao lại nói vậy, quen thêm một người bạn là chuyện tốt mà, nhất là thanh niên anh tài tuấn tú như Lê tổng đây." Thường Văn Võ nhìn nhìn Triệu Cẩm Tân, vội nói, "Lê tổng với Triệu tổng đây cũng là cực kỳ xứng đôi."

Triệu Cẩm Tân sang sảng cười: "Chúng ta từ tướng số đến chòm sao đến nhóm máu đều cực kỳ phù hợp, đương nhiên, không kể đến những thứ trên thì tính cách cũng rất hợp."

"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy."

Lê Sóc bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân.

Cơm nước xong, Thường Văn Võ đi trước, Lê Sóc liếc xéo Triệu Cẩm Tân: "Tôi đến bàn chuyện chính sự cậu có biết không?"

"Biết chứ, biểu hiện của tôi có chỗ nào không đạt tiêu chuẩn sao?" Triệu Cẩm Tân làm ra một dáng vẻ đương nhiên.

"Cậu..." Lê Sóc định giả bộ nghiêm túc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ trẻ con đắc ý của Triệu Cẩm Tân liền nhịn không được bật cười một tiếng.

Triệu Cẩm Tân bị nụ cười tuấn dật tiêu sái kia mê hoặc đến tim đập thịch thịch, hận không thể nhào lên cắn anh vài cái, hắn cũng nở nụ cười, "Tôi muốn cho anh ta biết, em trai anh ta không có cơ hội." Hắn ưỡn ưỡn ngực.

"Hai anh em người ta đều là người rất rộng rãi, chỉ có cậu là nhỏ nhẹn như vậy."

"Tôi chính mắt nhìn thấy cậu ta hôn anh, tôi cũng không làm gì cậu ta, tôi đã đủ hào phóng rồi."

Lê Sóc gõ gõ trán hắn: "Cậu còn định làm gì người ta?"

"Tôi cũng không định làm gì cậu ta, tôi chỉ định giấu anh đi mà thôi." Triệu Cẩm Tân vén vén tóc Lê Sóc, trong mắt hắn hoàn toàn là dục vọng độc chiếm. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho Lê Sóc biết, nếu không có đám người Lão Điêu kia, ngày đó hắn đến sân tennis, cũng có lẽ sẽ trực tiếp bắt Lê Sóc đến một nơi không ai có thể tìm thấy.

Hiện tại ngẫm lại cũng có chút đáng sợ, tâm tính hắn lúc ấy, đến chính hắn cũng biết là không bình thường, nhưng chính là, hắn không ngăn cản được bản thân mình.

Lê Sóc lại gõ nhẹ trán hắn: "Về sau đừng hù dọa mấy thẳng nam như vậy nữa."

Triệu Cẩm Tân vui cười nói: "Vẫn muốn hù dọa bọn họ, để tất cả họ đều biết anh đã có tôi rồi, đừng mù quáng giới thiệu người cho anh."

"Người ta cũng là có lòng tốt."

"Tôi cũng có lòng tốt mà, miễn cho người được giới thiệu lại yêu đơn phương anh không có kết quả, rồi nhìn thấy tôi mà tự ti."

Lê Sóc không biết nên khóc hay cười: "Cậu nói cái gì cũng có lý hết, được rồi, về nhà thôi."

"Được, chúng ta về nhà." Triệu Cẩm Tân ngọt ngào nói.

"Cậu về nhà cậu, tôi về nhà tôi."

"Lê thúc thúc..."

"Không được làm nũng, chúng ta đã nói trước."

Triệu Cẩm Tân phẫn nộ cúi thấp đầu xuống, bộ dáng đáng thương kia, tựa như chú sóc con bị cướp mất hạt dẻ.

Lê Sóc tự nhủ chính mình không được mềm lòng, anh nhéo nhéo mặt Triệu Cẩm Tân: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Lê Sóc mất thời gian ba ngày để hẹn những người Thường Văn Võ giới thiệu ra nói chuyện một lần, cuối cùng anh tuyển được ba người, sau đó kêu Tiểu Trần chuẩn bị hợp đồng và đăng kí kinh doanh cho công ty.

Mấy ngày nay Triệu Cẩm Tân vẫn luôn muốn gặp anh, nhưng anh bận đến không đào đâu ra được thời gian, thật vất vả cho đến ngày cần đi bệnh viện anh mới tự mình đến đón Triệu Cẩm Tân.

Tay Triệu Cẩm Tân hồi phục có chút chậm, hơn nữa một khi không chú ý liền có khả năng tươm máu, cho đến bây giờ miệng vết thương mới khép lại, chuẩn bị cắt chỉ.

Vừa nghĩ đến cắt chỉ sẽ đau, còn có thể chảy máu, Lê Sóc còn khẩn trương hơn Triệu Cẩm Tân, lúc lái xe vẫn luôn lo lắng, lúc xuống xe cũng vẫn lặp lại an ủi Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân thấy anh bất an, trái lại an ủi anh, nói: "Anh đừng sợ, chỉ là cắt chỉ thôi, cắt chỉ tức là miệng vết thương đã khép lại rồi."

"Thế nhưng lúc cắt chỉ có khả năng sẽ chảy máu."

"Chảy chút xíu máu không sao đâu, một lát sẽ ngừng."

"Còn có thể có chút đau..." Lê Sóc nhẹ nhàng nắm tay hắn, "Cậu phải ráng nhịn một chút, biết không?"

Triệu Cẩm Tân chớp chớp ánh mắt lấp lánh: "Chỉ cần anh luôn ở cùng tôi, tôi sẽ không sợ đau."

"Tôi đương nhiên sẽ luôn ở cùng cậu." Lê Sóc lau lau mồ hôi trên trán hắn, "Nếu cậu đau thì cứ cắn tôi là được, thế nhưng trăm ngàn lần không được cử động lộn xộn, bác sĩ lúc đó đang cầm kéo trong tay."

"Được." Triệu Cẩm Tân cười nói, "Tôi mới không nỡ cắn anh đó, nếu muốn hết đau thì hôn anh tương đối hữu hiệu hơn."

Lê Sóc bật cười: "Đừng nháo, bác sĩ đã đủ chán ghét cậu."

"Ông ấy là ghen tị tôi."

"Cậu mà chọc ông ấy ghét, lúc cắt chỉ ông ấy cố ý làm đau cậu thì sao."

Triệu Cẩm Tân nhếch miệng cười: "Vậy anh giúp tôi mắng ổng được hông?"

Lê Sóc tràn đầy yêu chiều gõ đầu Triệu Cẩm Tân một cái, "Sao tôi có thể mắng ông bác sĩ lớn tuổi như vậy được, lát nữa cậu đàng hoàng chút xíu cho tôi là được."

"Vâng, Lê thúc thúc." Triệu Cẩm Tân đứng cách một khoảng hôn gió Lê Sóc.

Lúc cắt chỉ, hai người lúc nãy đã nghĩ nhiều, vị bác sĩ già chỉ kiểm tra qua một chút, sau đó người cắt chỉ là y tá, cô y tá bị nụ cười rạng rỡ của Triệu Cẩm Tân thu hút đến đỏ cả mặt, động tác do vậy cũng đặc biệt nhẹ nhàng.

Nhưng Lê Sóc vẫn khẩn trương đến mức căng thẳng thân thể, anh để đầu Triệu Cẩm Tân đặt trên vai mình, "Cậu đừng nhìn, đau thì nói chuyện với tôi này."

Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói: "Được."

Vải thưa một vòng lại một vòng tháo ra, lộ ra vết sẹo to cắt ngang lòng bàn tay, từng mối chỉ được rút ra để lại miệng vết thương dữ tợn, Lê Sóc nhíu sâu mày, trước mắt lại như hiện lên hình ảnh Triệu Cẩm Tân dùng tay đỡ dao cho mình, từng dòng máu chảy xuống trước mắt anh.

Triệu Cẩm Tân đã dùng da thịt để bắt lấy lưỡi dao sắc bén kia, miệng vết thương mới thành ra như vậy, có bao nhiêu là đau đớn...

Bản thân Lê Sóc cũng không dám nhìn, anh bắt lấy bàn tay còn lại của Triệu Cẩm Tân, lặng lẽ nắm thật chặt.

Triệu Cẩm Tân ngược lại nhẹ giọng an ủi anh, nói: "Tôi không sợ, anh cũng đừng sợ."

"Ừ."

Cô y tá bắt đầu cắt chỉ.

Triệu Cẩm Tân bất động, không nói, chỉ là vùi mặt trong hõm vai Lê Sóc, nhẹ giọng ngân nga trong miệng một giai điệu không rõ tên.

Lê Sóc nhìn chằm chằm bàn tay xinh đẹp cùng vết sẹo xấu xí kia, đáy lòng thắt cả lại. Anh hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của vị bác sĩ già và y tá, nghiêng đầu hôn hôn hai má Triệu Cẩm Tân ôn nhu nói, "Đau thì nói cho tôi biết ngay."

"Không đau." Triệu Cẩm Tân nhíu mi lại, ra vẻ thoải mái mà cười.

Lê Sóc một lần lại một lần vuốt vuốt tóc Triệu Cẩm Tân.

Thật vất vả mới cắt chỉ xong, Triệu Cẩm Tân cũng không kêu đau tiếng nào, vị bác sĩ già khen ngợi nói: "Không tệ nha, tiểu đồng chí hôm nay biểu hiện rất tốt."

Triệu Cẩm Tân cười nói: "Cám ơn bác nha."

Hai người ra khỏi bệnh viện, Lê Sóc mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, anh lại nhìn bàn tay Triệu Cẩm Tân, vài tia máu rỉ ra khi cắt chỉ đã cầm, chỉ là vết sẹo kia vĩnh viễn sẽ lưu lại nơi đó.

Triệu Cẩm Tân thử giật giật ngón tay, có chút cứng đờ, Lê Sóc nhẹ nhàng nắm tay hắn, không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn ánh mắt hắn.

Triệu Cẩm Tân cười nói: "Tôi cảm thấy vết sẹo này thật đỉnh!"

"Đúng vậy." Lê Sóc ôn nhu nhìn hắn.

"Ba mẹ tôi đang ở nhà chờ, họ đã chuẩn bị một party cắt chỉ cho tôi."

Lê Sóc bật cười: "Party cắt chỉ... được rồi."

"Ngày mai họ phải trở về Mỹ rồi." Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, trong mắt không che giấu khát vọng, "Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, được không? Bất luận trong lòng anh đang nghĩ thế nào, anh đều có thể trực tiếp nói với họ, cho dù là... anh đang cần thời gian thử thách tôi, anh cũng có thể nói thẳng với họ. Tôi đã nói trước kia tôi phạm rất nhiều sai lầm, họ có thể hiểu cho anh."

Lê Sóc biết, bản thân mình không thể trốn tránh mãi, anh chậm rãi gật gật đầu: "Được."

Nhà Triệu Cẩm Tân nghênh đón bọn họ thật không giống một buổi party bình thường, ngoài cha mẹ Triệu Cẩm Tân ra, Thiệu Văn, Thiệu Quần và Lý Trình Tú cũng đến, còn có hai người phụ nữ xinh đẹp khác, nghe nói đó là hai người chị ruột của Thiệu Quần.

Thiệu Quần và Lê Sóc vẫn chán ghét nhau như trước, khi hai người đối mặt nhau, đều lần lượt nhìn về phía Triệu Cẩm Tân, biểu tình trên mặt đều là khó chịu kiểu như "sao cậu lại không nói cho tôi biết hắn cũng ở đây".

Triệu Cẩm Tân đầy mặt vô tội xòe tay: "Hai người đến tột cùng là ai sợ gặp ai a?"

"Sợ?" Thiệu Quần khinh thường ha ha hai tiếng.

Lê Sóc không thèm chấp hắn, anh biết nếu muốn khiến cho Thiệu Quần không vui thì không thể trực tiếp xuống tay, vì thế anh ưu nhã chuyển hướng sang Lý Trình Tú, lại cười nói: "Tiểu Trình Tú, trông em như mập lên một chút, khí sắc rất tốt."

Lý Trình Tú cười nói: "Vậy sao, em..."

" "Tiểu" ông nội mày! Đừng gọi bậy, khí sắc anh ấy tốt là do tao nuôi tốt, ai mượn mày nhìn."

Triệu Cẩm Tân cảm giác có chút mất mặt: "Anh, đừng ấu trĩ như vậy được không."

Thiệu Quần trắng mắt liếc nhìn Lê Sóc, đẩy Lý Trình Tú qua một bên, "Trình Tú anh xem này, con thiên nga thủy tinh này đẹp không..."

"Thật ngốc." Lê Sóc hừ nhẹ một tiếng.

Triệu Cẩm Tân bất đắc dĩ nhún nhún vai, lôi kéo Lê Sóc đi về phía cha mẹ.

Lê Sóc nhìn thấy Triệu Vinh Thiên, có chút khẩn trương, dù sao thì anh cũng đã cuỗm mất con trai nhà người ta.

Triệu phu nhân vội vàng nắm lấy tay con trai, lật qua lật lại xem xem, mặt đầy khổ sở nói: "Để lại vết sao to thế này rồi, cũng không biết có ảnh hưởng đến linh hoạt của ngón tay hay không."

"Con cần ngón tay linh hoạt quá để làm gì chứ." Triệu Cẩm Tân trấn an cười cười, "Mẹ, không sao đâu."

Lê Sóc hướng phía hai vị trưởng bối gật đầu chào: "Nghe nói chú và dì ngày mai về Mỹ, con đưa hai người ra sân bay được không."

"Được a." Triệu Vinh Thiên cười nói, "Lê Sóc, trong khoảng thời gian này con trốn tránh ta, có phải ngượng ngùng gì không a?"

Mặt Lê Sóc thoắt cái liền đỏ.