Mục đích của tên đạo sĩ áo vàng kia không khác gì mục đích của bọn Diêu lão đầu, hắn ta cũng thu những con quỷ kia, nhưng thứ hắn ta dùng để thu quỷ rất đặc biệt, chỉ là một con búp bê vải mặc quần áo màu máu, đường nét phía trên đã bẩn không nhìn rõ lắm, nhưng loáng thoáng thấy được con búp bê vải kia là đàn ông, hơn nữa còn là đàn ông có đôi mắt màu lam.

Sau khi đạo sĩ áo vàng kia đi thì đã gần hai giờ sáng, nhưng bọn Diêu Mạnh Đạt vẫn ngồi yên như cũ, không hề động đậy, lúc này gió càng thêm lạnh, khắp nơi đều thấm một luồng sương mù mờ mịt, Trương Úc Giai bắt đầu buồn ngủ, ánh mắt nhìn chuông cũng híp lại thành một đường, sau đó cứ như vậy lấy tay đỡ đầu, đầu gật giống như tra hạt đậu, Dương Vân nhìn vài lần muốn cười.

Trương Úc Giai nhất định ngủ không yên, Dương Vân vốn định đánh thức cậu, dù sao trời lạnh như thế này ngủ như vậy có thể cảm lạnh, nhưng còn chưa mở miệng, cậu đã đột nhiên giật mình, nhìn về phía cô nói: “Vừa rồi ai kêu vậy?”

Dương Vân không biết chuyện gì, nhìn xung quanh, trừ việc phát hiện hai công nhân bàn bên cạnh đang uống rượu thì không có bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.

Nhưng Trương Úc Giai lại nghe thấy kia tiếng khóc a a, tiếng khóc kia rất nhỏ, giống như con muỗi bám vào tai, chọc cậu ngứa ngáy, vài lần muốn phát điên, nhưng cậu không từ bỏ ý định một phát nắm lấy Dương Vân, sau đó nín thở tập trung tinh thần nói: “Bây giờ nghe thấy chưa?”

Dứt lời, âm thanh kia liền ra sức kêu lớn hai tiếng, lúc này nó đã gần giống tiếng ruồi nhặng.

Dương Vân nhìn bộ dạng thần kinh của cậu, tiến lại gần nghe ngóng, nhưng dù đã ghé sát bên tai cậu thì cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, cho nên đành phải lắc đầu, sau đó nhìn cái chuông kia.

Trương Úc Giai không bình tĩnh nữa, âm thanh kia càng ngày càng gần, gần như muốn từ màng nhĩ chui vào đầu cậu, hơn nữa càng lúc càng lớn, cho đến khi nó chui vào trong khe não cậu xoay ba vòng, cuối cùng đột nhiên nói: “Ba ba…”

Dứt lời, lông mày Trương Úc Giai đau nhói, nháy mắt liền thấy một thằng bé trong sương trắng mịt mù chạy đến nhìn cậu, ánh mắt kia vừa đen vừa lớn, giờ phút này đang gục ở trên đầu cậu, bàn tay nhỏ bé còn đang nắm lông mày của cậu, vì vậy Trương Úc Giai bị dọa sợ đến mức lảo đảo lùi về sau mấy bước, may mà Dương Vân nhanh tay nhanh mắt kéo cậu dừng lại, bình tĩnh hỏi: ” Anh đột nhiên hoảng sợ cái gì vậy, làm em giật cả mình.”

Trương Úc Giai nhìn Dương Vân, lại nhìn thứ ở trên đầu, nhất thời nói: “Em nhìn thấy cái gì?”

Dương Vân không nhịn được nói: “Em không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy cả, tập trung nhìn chuông đi, mấy mạng người đều trên tay chúng ta đấy, muốn đùa đợi kết thúc hãy đùa.”

Trương Úc Giai vỗ vỗ ngực, đợi bình tĩnh lại cậu liền chạy sang bên cạnh, sau đó định gạt tiểu quỷ trên đầu xuống, nhưng sương mù trên người nó vừa chạm vào đã tản ra, căn bản không nắm được, sau khi nắm mấy lần không được, cậu đành phải thử nói chuyện với nó: “Con có thể xuống dưới để mắt ba nghỉ một lát không.”

Tiểu quỷ rất nghe lời, sau khi cậu nói xong thì chậm rãi bò từ đỉnh đầu đến vai cậu, nhưng đoạn đường này phải bò qua mặt, một tay nắm lỗ mũi một chân giẫm trong miệng của cậu cũng là lẽ thường.

“Ba ba, cục cưng giống ba và A Lê nha. ” Cầu Cầu nói rất chân thành, mắt to đen nhánh kia mở ra hết cỡ, bán manh vô hạn.

Trương Úc Giai cũng cảm thấy Cầu Cầu hiện tại đẹp hơn Cầu Cầu trước kia rất nhiều, không làn da xanh lá và răng nanh màu máu, nếu thân thể của nó chân thật hơn chút…, chắc cha mẹ đứa trẻ khác nhìn ước ao chết đi được.

Đang suy nghĩ, Trươg Úc Giai đột nhiên nhận ra một vấn đề, nếu đứa bé này đã đi ra, vậy có phải là thành công rồi không? Nhưng khi cậu đưa tay lên bụng, lướt qua bề mặt kia, đây vốn sờ không ra, hiện bên trong đã có một khối cứng rắn như trứng vịt.

Mà Cầu Cầu giống như biết ý nghĩ của cậu, lập tức ôm đầu cậu khanh khách cười nói: “Ba ba yên tâm đi, hai tháng nữa cục cưng sẽ đi ra, đến lúc đó cục cưng nhất định sẽ rất ngoan, ba ba sẽ không đau .”

“Con có thể nói cho ta biết con từ đâu đi ra vậy? ” Trương Úc Giai rất tò mò về vấn đề này, nhưng hỏi thế nào đi nữa thì Trương Úc Lê cũng không nói cho cậu biết, cho nên cậu chỉ có thể moi chút thông tin từ chỗ tên nhóc này.

“Chính là A Lê mở bụng ba ba ra, sau đó lôi cục cưng ra. ” Cầu Cầu nói rất nhẹ nhàng, Trương Úc Giai thì liên tục nuốt nước bọt, hình như bụng hiện tại lại bắt đầu đau rồi.

Cầu Cầu thấy dáng vẻ kia của Trương Úc Giai, lập tức vỗ vỗ mặt ba nó, nói: “Ba ba không sợ, đến lúc đó cục cưng sẽ rất ngoan.”

“Nói bừa, ba mày mới không sợ. ” Trương Úc Giai nói mạnh miệng, thật ra thì cậu đã liên tưởng đến hình ảnh sinh mổ, sau đó Trương Úc Lê không chú ý lôi ruột của cậu ra ngoài.

“Ba ba, cục cưng rất nhớ người. ” Cầu Cầu nói không chớp mắt.

Trương Úc Giai đang nghĩ đến chuyện sinh con, mặc dù cậu cũng là bác sĩ, nhưng cầm dao là một chuyện, bị dao mổ là một chuyện a.

Nhưng Cầu Cầu không biết suy nghĩ của cậu, chỉ không ngừng ở bên tai cậu hô một câu: “Ba ba, cục cưng rất nhớ người.”

Trương Úc Giai bị nó oanh tạc cho tỉnh táo lại, lập tức nói: “Nhớ cái rắm, còn có người bám tao hơn mày đó.”

Lời vừa nói ra, đôi mắt Cầu Cầu vốn mở to nhìn cậu, lập tức ầng ậc nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn bẹt thành cái gáo, ra vẻ muốn khóc to, Trương Úc Giai lập tức chuyển đề tài nói: “Ta cũng rất nhớ con, con cũng không nhìn xem, ta đã gầy đi rồi.”

Cầu Cầu vừa nghe xong thì ngừng khóc, mặc dù trong lời này không tìm được chữ nào cho thấy Trương Úc Giai thương nó, nhưng nó vẫn cười rất thỏa mãn.

“Ba ba, hôm nay A Lê cũng tới nha. ” Cầu Cầu nói xong, kéo đầu của cậu về phía cửa sổ.

Trương Úc Giai rất tò mò hỏi: “Anh ta tới làm cái gì?”

“Cục cưng không biết, dù sao cục cưng đã cảm giác được A Lê sắp tới.”

Trương Úc Giai nghe xong cũng ù ù cạc cạc, đúng lúc này Dương Vân xoay người gọi cậu: ” Anh Giai, anh mau đến xem.”

Trương Úc Giai thấy vẻ mặt bối rối của cô liền lập tức chạy tới, kết quả giương mắt thấy từ trong sương mù xuất hiện một mảnh trắng sáng, tập trung nhìn thì thấy vô số người mặc đồ trắng giơ cờ trắng và người giấy màu trắng, trong tay người dẫn đầu còn thỉnh thoảng tung tiền giấy màu trắng bay đầy trời, làm con đường nhỏ vố quanh co yên ắng, nhất thời thành một vùng trắng tang thương, mà đi kèm đội ngũ đưa tang là tiếng chiêng trống rung trời, tiếng chuông đồng và tiếng kèn Xô-na vang khắp một vùng.

“Đây là thật hay giả a? ! ” Dương Vân không khỏi cảm thán ra một câu như vậy, làm Trương Úc Giai có cảm giác hơi chân thật, nếu không phải cậu nhớ kỹ trước mặt vốn là công trường, chỉ sợ cậu sẽ tin độ chân thực của cảnh tượng này, nhưng kế tiếp một gương mặt quen thuộc khiến cậu mơ hồ nhớ lại, bởi vì người đàn ông giơ người giấy kia chính là Lưu chủ nhiệm, Lưu Khai Phú.

Đúng lúc Trương Úc Giai muốn nhìn rõ hơn, Lưu Khai Phú cũng đồng thời nhìn về phía cậu.

Nếu như nói Lưu chủ nhiệm trong bệnh viện không giống trước, như vậy tên quỷ trước mặt này lại cực kỳ giống, bởi vì lão ta nhìn về phía Trương Úc Giai vẫn cười như xưa, mặc dù trong mắt là cô đơn và bất đắc dĩ, nhưng khóe môi theo quán tính thấy người thì nhếch lên, nhìn thế nào cũng cảm thấy quen thuộc không thôi.

Mà không đợi cậu biết rõ tên quỷ đến cùng có phải Lưu Khai Phú hay không thì hai khuôn mặt phía sau tên quỷ kia cùng nhìn chằm chằm Trương Úc Giai khiến cậu ngẩn ra, bởi vì đó chính là Lưu Kỳ và y tá trưởng Chu.

Trương Úc Giai không có thiện cảm với Lưu Kỳ, nhưng chưa bao giờ có tư tưởng muốn người khác chết, giờ phút này Lưu Kỳ bớt đi thái độ khinh người ngày thường, toàn thân rụt rè buồn rầu, giống như tuyệt vọng chán chường, lại giống như không cẩn thận sẽ ngã, mà khi gã nhìn thấy Trương Úc Giai, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên cười lạnh một chút, sau không nhìn về hướng này nữa.

Mà giờ phút này y tá trưởng Chu lại khóc lóc không thôi, sau khi nhìn thấy Dương Vân càng khóc kịch liệt hơn, trong mắt thiếu đi sự hung hăng lớn lối không coi ai ra gì, giờ phút này cô ta cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng như Lưu Kỳ.

Trong lòng Dương Vân cũng không dễ chịu, liên tục xoay người nhìn Trương Úc Giai, hai mắt đều đều đỏ, nhưng chỉ lát sau đã quay lưng đi lau sạch nước mắt.

Lúc Trương Úc Giai định an ủi cô, trong đội ngũ kia lại xuất hiện một người quen, đó chính là mẹ nhỏ Trần mới chết hôm qua.

Trương Úc Giai nhìn thấy cô thì vô cùng buồn bã, từ ngày đầu tiên cậu bắt đầu vào làm, người phụ nữ này vẫn luôn lấy thân phận chị cả chăm sóc cậu, cho dù tất cả mọi người trêu chọc cậu thì cô vẫn đứng bên cạnh cậu, người phụ nữ này có một tấm lòng bao dung không từ nào có thể nói rõ, cũng nhờ vào tấm lòng chân thành đối xử người khác mà cô nhận được sự tôn kính của mọi người .

Mặc dù Trương Úc Giai từ nhỏ đến lớn không cha không mẹ, nhưng Trương Ngọc vẫn luôn chăm sóc cậu rất tốt, cậu căn bản không trải qua sinh ly tử biệt, hôm nay thấy người chị cả quan tâm mọi người cứ như vậy đột nhiên chết đi, lần đầu tiên cậu cảm thấy tâm như quặn đau.

Mẹ nhỏ Trần cứ như vậy nhìn cậu, trong mắt tràn đầy không nỡ, miệng mở ra muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại thôi, vì vậy bóng dáng màu trắng kia liền theo từng nhóm từng nhóm từ từ biến mất trong tầm mắt của Trương Úc Giai .

“Ba ba người khóc. ” Cầu Cầu vừa lau nước mắt cho cậu vừa nói: “A Lê tới, nhưng tại sao không thấy cục cưng, có phải A Lê không cần cục cưng không”

“A Lê? ” Trương Úc Giai nhìn về phía đội ngũ, nhưng hồi lâu không thấy được bóng dáng A Lê, liền an ủi: “A Lê không tới, anh ta có tới cũng không sợ, dù sao thì anh ta đã là quỷ rồi. ” nếu anh ta thật sự tới, nhất định sẽ xuất hiện.

Cầu Cầu lại ngó ra bên ngoài nhìn quanh một lượt, cuối cùng ủ rũ bò từ vai xuống ngực của cậu, sau đó gạt ra một chỗ ở đó, nói: “Nhưng A Lê đang ở rất gần cũng không đến nhìn cục cưng, A Lê biết hôm nay cục cưng xuất hiện mà.”

Trương Úc Giai vẫn nửa tin nửa ngờ lời đứa nhỏ, nhưng cuối cùng không đành lòng, bèn dỗ dành nó : “Nếu anh ta tới nhất định sẽ thấy con, anh ta thích Cầu Cầu nhất, lúc trước còn nhắc đến con với ba ba đấy .”

“Thật ạ? ” Cầu Cầu sau khi nghe xong lập tức bò từ ngực lên mặt Trương Úc Giai, trong đôi mắt màu đen tĩnh lặng kia nhất thời lóe lên ánh sáng lấp lánh, quả thực rất vui vẻ.

“Thật a, mấy hôm trước còn anh ấy còn thu dọn đồ chơi và quần áo cho con đấy, không tin con trở về nhìn. ” quả nhiên vẫn là trẻ con dễ lừa a, nhưng đứa nhỏ này quá kích động rồi , “Nhưng trước hết con có thể xuống dưới mặt ba được không?”

“Ha ha. ” Cầu Cầu xấu hổ bám víu mặt cậu bò xuống, vừa bò vừa ngáp nói: “Ba ba con mệt, ngày mai gặp.”

“Ừ, ngày mai gặp. ” Trương Úc Giai nói xong, chăm chú nhìn nó đi xuống, sau thấy nó nằm sấp trên ngực cậu rồi biến mất, cậu vài lần muốn điên lên, muốn kéo nó từ trong bụng ra ngoài, nhưng cùng lúc nó biến mất, cậu sờ cũng sờ không được gì, chỉ có thể nhắm mắt lại cảm nhận trong bụng có một đám sương mù, hơn nữa đám sương mù này hiện tại đã yên tĩnh ngủ thiếp đi rồi.