Edit : Hiên Vũ

Sương mù sau khi hấp thụ đoàn hắc khí kia thì dần dần ngưng tụ, sau đó xuất hiện một bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Trương Úc Giai ước gì tách được miệng mình ra, bởi vì giờ phút này tên quỷ kia cứ lẳng lặng nhìn cậu cười như không cười, trong đôi mắt xanh thẳm đều là đắc ý, chiếc nhẫn rubi kia vẫn còn thủ sẵn tay của hắn, cho dù cậu trở lại cũng không giúp được gì, ngược lại Trương Văn Cường đang điều khiển xe phía trước tức giận nói: “Mày yên tĩnh một chút đi, chẳng lẽ có quỷ đang cào mày?”

Trương Úc Giai trừng mắt liếc người bên cạnh, tiện đà dậm chân nói: “Không phải mày nói tao kết hôn sao, đây không phải là vợ tao quản tao sao? !”

Trương Văn Cường bị cậu hầm hừ như vậy trừng lớn đôi mắt ti hí nói chuyện vui vẻ, vốn còn sợ hãi run rẩy thoáng cái tan đi, híp mắt xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Trương Úc Giai đang ngồi ở vị trí khác, tỏ vẻ kính nể nói: “A Giai, tao cũng không biết loại chỉ số thông minh như mày nhiều năm qua sống thế nào, từ nhỏ mày đã thiếu hiểu biết, nhưng mà người ngốc có ngốc phúc a.”

Trương Úc Giai vừa nghe thiếu hiểu biết thì không vui, lập tức đá vào chỗ ngồi của gã nói: “Mày cẩn thận quỷ lôi.”

“Tao không làm chuyện thất đức, còn sợ thứ kia? Tối nay tao chuẩn bị liều mạng với nó, ai biết nó lại đột nhiên hóa thành một vũng nước.”

Việc Trương Văn Cường không nhìn thấy Trương Úc Lê thì có thể giải thích được, dù sao dương khí của gã thịnh như vậy không thể nhìn thấy quỷ công có oán khí như Trương Úc Lê, cũng khó trách gã gần đây luôn xui xẻo.

Sau khi đưa Trương Gia Vĩ đến bệnh viện xác định không có chuyện gì, Trương Úc Giai liền trở về nhà, trong lúc đó tên quỷ công kia cứ kè kè đi theo cậu, cũng không nói chuyện, cho đến lúc cậu chuẩn bị cởi quần áo tắm, hắn vẫn híp mắt nhìn chằm chằm cậu như thế.

Trương Úc Giai tức giận, mặt lạnh nói: “Chẳng lẽ tôi tắm anh cũng phải nhìn?”

Trương Úc Lê mặt không đổi sắc nói: “Ta không nhìn, ta quay lưng đi.”

“Quay lưng đi cũng không được. ” Trương Úc Giai không khỏi hỏa khí, thật ra thì cậu sợ, sợ lại phát sinh chuyện giống như tối qua, hết lần này tới lần khác bản thân lại không chịu thua kém hùa theo hắn, nghĩ lại muốn bóp chết chính mình.

Trong khi cậu đang suy nghĩ làm sao để đối phó với tên quỷ này, chỉ nghe đối phương lẩm bẩm nói: “Ta hôm nay còn cứu em.”

Lời này làm Trương Úc Giai lập tức xiết chặt cúc hoa, tiếp theo phát run nói: “Anh, anh có ý gì a?”

Trương Úc Lê cũng không nóng nảy, trong mắt lộ vẻ ‘lòng em biết rõ’, khiến Trương Úc Giai lập tức run run nói: “Dù sao đó là đồng loại của anh, nó cũng không lợi hại như anh, anh chỉ là tiện tay mà thôi, huống chi tôi vừa rồi không có xin anh cứu tôi, cho dù anh không cứu chúng tôi, Trương Văn Cường cũng sẽ đánh cho con quỷ kia hồn phi phách tán, chẳng lẽ ba ông lớn chúng tôi còn sợ một con quỷ hay sao …”

“Người ta cứu em đấy! ” trong lời nói ấm áp mang theo tức giận, dịu dàng cắt đứt bộ dạng bác gái ( bác gái: ý chỉ khó tính, nhiều lời) của Trương Úc Giai, rõ ràng là những lời rất bình thường, nhưng từ trong miệng hắn phát ra lại thành đường, Trương Úc Giai ngấy đến da đầu tê dại, lại cộng thêm đôi mắt to của ai kia cười như không cười, thật sự là đem mấy chữ này soạn thành câu hồn khúc, truyền vào lỗ tai thẳng xuống dưới, sau đó câu lấy hồn người.

“Vậy, vậy anh muốn như thế nào? ” Trương Úc Giai nhìn chằm chằm mắt của hắn, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nói thật một con quỷ có đôi mắt đẹp như vậy, quả thực quá lãng phí.

“Dù sao người ta cứu em một mạng đấy! ” lời giống nhau nói ba lần, rõ ràng kết quả đều trong dự đoán của hắn, nhưng hắn muốn nhìn một chút người nhị hóa ( ngốc nghếch), thiếu hiểu biết như Trương Úc Giai rốt cuộc có thể có bao nhiêu 囧, dù sao hắn cứu cậu một mạng đấy.

Trương Úc Giai thấy hắn cố ý đùa giỡn, chính là muốn nhìn cậu phát tiết, bèn xù lông: “Đệt, anh không thể yên tĩnh một ngày sao? ” Cậu vừa nói vừa cởi áo T shirt ra, sau đó chỉ vào dấu đỏ dày đặc trên người nói: “Anh xem xem, trên người tôi đều là giống hoa của anh, ngày mai tôi cũng không biết làm sao gặp người khác, nếu bị phê bình, anh nói một thằng đàn ông như anh không thấy ngượng sao?”

Trương Úc Lê thấy dấu đỏ trên người cậu đậm nhạt không đều, trong mắt lóe lên một tia không khó hiểu, nháy mắt bay tới trước mặt cậu, sau đó dùng ngón tay hơi lạnh kia nhẹ nhàng quét qua những dấu vết hoan ái kia, trên mặt có một chút đắc ý không dễ phát hiện, sau đó tiếp tục chớp đôi mắt to vô tội nói: “Vậy ta giúp em xóa nó đi.”

“Làm sao xóa? ” nói thật, bộ dạng trên người Trương Úc Giai như vậy đứng trước mặt hắn có chút ngượng ngùng, vẫn cảm thấy trong bụng tên quỷ này đầy âm mưu, vì vậy vẫn lý sự không theo hắn.

“Tới đây, em cởi quần ra, pháp thuật của ta không xuyên qua quần áo được.”

“A. ” sau khi nghe xong Trương Úc Giai lập tức cởi quần áo trên người ra, còn dư lại mỗi cái quần lót màu trắng.

“Cởi nốt quần lót ra, nếu không sẽ có trở ngại.”

Lời này nói rất bình tĩnh, giống như đọc chú thích dưới sách.

Mặc dù Trương Úc Giai có chút lúng túng, nhưng để ngày mai có thể gặp người, cậu chỉ có thể đánh cuộc, nhưng có câu tục ngữ nói rất hay —— đừng tìm ma quỷ đánh cuộc, bởi vì ma quỷ ma quỷ đều dùng điều khoản rất ngang ngược.

Để bản thân không đến mức quá khẩn trương, cậu đem hai tay che ở chỗ lồi ra của mình ( theo ý hiểu của ta thì chỗ lồi ra đó chính là tiểu JJ), sau đó xoay bên phải chín mươi độ, đứng quay lưng về phía hắn, như vậy hắn sẽ không nhìn thấy mặt của cậu.

Trương Úc Lê cũng không quan tâm, trong chớp mắt đứng ở trước mặt cậu, không đợi người chậm nửa nhịp từ trong hoảng hốt phản ứng lại, hắn đã đặt môi lên cổ cậu, rồi sau đó liếm láp liên tục, một tấc không rơi.

Một trận ẩm ướt mềm lạnh kích thích mạch máu não bị lấp kín của Trương Úc Giai tỉnh táo lại, nhìn người đâu có nửa phần thiện ý? Rõ ràng chính là vẻ mặt muốn đem cậu tháo ra nuốt vào bụng, Trương Úc Giai biết mình lại mắc mưu tên quỷ kia, liền không chút nào nương tay đẩy hắn ra, trách mắng: “Khốn kiếp, đừng cho là tôi không biết dụng ý của anh, hôm nay ngay cả một cọng lông anh cũng đừng nghĩ đến.”

Trương Úc Lê thấy bộ dạng dựng râu trợn mắt của cậu cũng không vội, lúc này đưa cậu tới trước gương, sau chỉ vào mảng da trắng tuyết trên cổ cậu không nóng không lạnh nói: “Em nhìn, đây không phải là không còn sao, thứ trên người của em là âm khí trong miệng ta không cẩn thận tạo ra, chỉ có người buộc nút mới cởi được nút, cho nên phải dùng miệng thu hồi nó.”

Trương Úc Giai thấy cũng trợn to mắt nhìn mảng da màu trắng da trong gương, sau đó xoa lại xoa, quả nhiên là không có, nhìn nhìn tên quỷ bên cạnh, mở to đôi mắt nhạn ngập nước, một bộ dạng ủy khuất bộ dạng khiến cậu có chút áy náy, cho nên nói: “Vậy, vậy anh nhanh một chút, tôi còn phải tắm đấy.”

“Được!”

Chữ ‘Được’ này của Trương Úc Lê còn chưa rơi xuống đất, môi hắn đã dính lên cổ Trương Úc Giai, lần này cũng không giống như lần trước chỉ đơn giản là môi tiếp xúc với da thịt cậu.

Từ cổ đến ngực, nụ hôn của hắn càng ngày càng sâu, Trương Úc Giai cảm thấy dấu vết trên người mình mặc dù có giảm bớt, nhưng là giảm bớt cũng không rõ ràng như ở trên cổ, cho nên người ta không thể không tới tới lui lui, hôn đi hôn lại nhiều lần, sau đó từ hôn thành liếm láp nhẹ nhàng, trong lúc đó hắn không ngừng khiêu khích trêu đùa hai hạt đậu đỏ của cậu, làm Trương Úc Giai toàn thân căng thẳng cổ họng phát khô, chỉ chốc lát sau tiểu đệ đệ bị che kia cũng không nghe sai bảo muốn đứng lên, mà khi lưỡi của hắn từ ***g ngực trượt đến bụng của cậu, tiểu đệ đệ của cậu đã cứng đến mức có thể cầm đi đấu kiếm…

Như thế, Trương Úc Giai đành phải từ trong miệng khô khốc nặn ra thanh âm: “Không mang, không mang bộ dạng như vậy.”

Lời vừa nói ra, lỗ tai và thắt lưng bụng đồng thời chợt lạnh, nhìn lại người trong gương đã từ phía sau ôm lấy cậu, môi kia đã chọc bên tai của cậu, sau đó vươn đầu lưỡi như rắn nước liếm tới liếm lui bên tai cậu, một hồi lâu hắn nháy cặp mắt mê ly kia sâu xa nói: “Nếu không mang thế này, vậy mang bộ dạng thế nào?”

“Anh, anh đang câu dẫn tôi, quấy rối ***! ” Trương Úc Giai miệng đắng lưỡi khô nói, không thể không nghẹn nước bọt.

“Hả? ” Trương Úc Lê cũng không ngừng động tác liếm láp, cùng lúc đó còn lấy đầu ngón tay vỗ về chơi đùa qua lại ở bụng dưới và bên hông của cậu, hết sức trêu đùa tất cả điểm mẫn cảm của cậu, sau đó rất vất vả vọt ra khỏi miệng câu hỏi: “Cái gì gọi là quấy rối *** a?”

Trương Úc Giai tức giận nói: “Chính là bộ dạng hiện tại của anh.”

“Bộ dạng này à? ” Trương Úc Lê dứt lời, hai tay vốn để ở bụng dưới và bên hông của cậu đã đồng thời tới chỗ kia, một tay cầm tinh hoa của cậu, một tay là dò vào □ của cậu.

“Tê —— ” hai chỗ nóng bỏng của Trương Úc Giai bị lạnh lẽo kích thích bất ngờ, không khỏi khàn giọng thở dốc, sau đó không đợi cậu mở miệng, Trương Úc Lê liền đem hai tay tịnh tiến tới □ của cậu, chỉ chốc lát cậu đã tiết ra ngoài, cứ như thế xụi lơ trong ngực của hắn mặc hắn làm gì thì làm.