Đều nói Vệ Tử Phu, là biết vâng lời, tâm hoài từ bi,là nữ tử khoan dung đại độ. Ngươi cũng từng nói với ta như vậy.

Cho nên, ta không nói cho ngươi biết, tai ương vu cổ mà ta gánh lấy, là nàng giá họa cho ta.

Ta hết đường chối cãi, ngươi đã nhận định, là ta gây nên.

Lùng bắt, mặt ngươi, tựa như một tảng băng. Vệ Tử Phu nhu nhược khóc thương. Nàng đứng ở bên cạnh ngươi.

Năm Nguyên Quang thứ năm, mùa xuân lạnh ghê người.

Trường Môn cung, bị bỏ hoang.Mà trong hơn hai mươi sáu năm của ta, đây là ngày lạnh nhất.

Ngươi đi tới Trường Môn cung. Mang tới tất cả gió lạnh thành Trường An, bỏ lại cho ta. Ngươi nói, tâm nàng như rắn rết, lòng dạ hẹp hòi. Không thể là mẫu nghi thiên hạ. Đặc biệt ban chỉ phế hậu.

Ta từ trong tay thái giám, tiếp nhận thánh chỉ. Nói từng chữ từng chữ với ngưoi, nếu ngươi đọc, ta liền chấp hành.

Nếu, ngươi, đọc.

Ta cho rằng, ngươi sẽ nảy sinh chút lòng trắc ẩn. Dù cho ta thành phế hậu, cũng như trước, có thể ở lại trong lòng ngươi. Bất kỳ người nào cũng không thể lay chuyển.

Kỳ thật,thứ mà ta quan tâm, cũng không phải vương vị hoàng hậu. Ta chỉ là sợ, từ nay về sau, ta sẽ mất đi ngươi.

Ta vẫn là mất đi.

Ngươi có khoảnh khắc do dự. Ta thấy lệ trên khóe mắt ngươi. Ngươi quay đầu đi. Đưa lưng về phía ta, đem đạo thánh chỉ, chăm chú đọc một lần. Ta hỏi, ngươi còn có thể tới Trường Môn cung hay không? Có thể hay không?

Ngày đó, ta rốt cục, nhảy múa trước vận mệnh, chỉ có một người thưởng thức.

Cũng tại thời khắc đó ta bị vứt bỏ.

Ngày đó, người dân toàn thành Trường An, ai oán khóc lóc. Sự kiện vu cổ liên luỵ mấy trăm người, đều bị chém đầu trước công chúng. Nghe nói, trên pháp trường, máu chảy thành sông.

Ngày đó, Vệ Tử Phu được sắc phong làm hậu.

*Sự kiện vu cổ của A Kiều: Năm 130 TCN, vì sự có mặt của Vệ Tử Phu và áp lực có con nối dõi, Trần Hoàng hậu nhờ bà đồng Sở Phục làm phép vu cổ để có con. Về sau việc này bị phát giác, Trần Hoàng hậu bị phế truất về Trường Môn cung.

Rất lâu, rất lâu ngươi không đến Trường Môn cung. Ta không nên ôm mong đợi. Mỗi ngày ôm đàn ngọc, chuẩn bị chờ ngươi. Ta mỗi một ngày gầy yếu, ngự y nói, bệnh này ở tâm, không phải ở thân. Cứ thế mãi, chỉ sợ rằng ….

Ta đã mong muốn biết bao nhiêu, được gặp ngươi một lần. Chỉ là, mỏi mắt chờ mong, chỉ có thể đứng trên hành lang, nhìn thấy ngươi tại Trường Nhạc cung chăm chú nhìn Vệ Tử Phu. Ngẫu nhiên ngươi cũng sẽ hướng mắt về Trường Môn cung, nhưng chưa từng bao giờ, nghe tiếng xe ngựa ngươi, giá lâm nơi này.

Cuối cùng, ta mang tất cả tự tôn, xin Tư Mã Tương Như làm một bài phú.Ngôn từ hết sức hoa lệ, nói tận tương tư ta, cùng nỗi cô độc. Ta chỉ muốn trước khi nhan sắc tàn phai, được nhìn ngươi lần nữa.

Nhờ《 Trường Môn Phú 》mang tới con đường làm quan choTư Mã Tương Như. Nhưng đến cùng, chẳng mang ngươi lại cho ta.

Tư Mã Tương Như nói với ta, hoàng thượng gửi thư cho ngài, buổi trưa gặp bên trong cung Trường Môn.

Ta lục tung son phấn đã lâu không dùng, trang sức mỹ lệ trên tóc. Hoa ngoài cung, nở đến mê hoặc.Một đóa đỏ tươi như máu. Ta đợi mười canh giờ. Ngươi cũng không đến.

Ta đợi đúng ba ngày. Không ăn không ngủ.

Ngươi, vẫn không đến.

Nghe nói, Vệ Tử Phu biết được tin tức ngươi muốn gặp ta, dùng hài tử tới buộc ngươi. Nàng là người có tâm cơ. Nàng không có lúc nào là, không đề phòng, hạnh phúc của nàng không ai được đụng đến. Sợ lại bị đánh hồi nguyên hình.

Nghe nói, ngươi ngây ngốc ở tại Trường Nhạc cung, bảo hộ sinh bệnh hoàng tử. Ba ngày ba đêm.

Nghe nói, Vệ Tử Phu đem hài tử ngâm trong nước lạnh một canh giờ, khiến cho hắn nhiễm phong hàn.

Rất lâu sau, ta bắt đầu biết rõ, kim ốc tàng kiều, chẳng qua là mỗi người nữ tử, mộng tưởng đối với tình yêu. Cho rằng cẩm y, cho rằng ngọc thực, chẳng qua là chỉ là sự thịnh vượng giả tạo, lấy danh nghĩa yêu bất diện, trải một cái vỏ trống rỗng.Cới chiếc áo hoa lệ đó xuống, chỉ còn trên đất một đống hoang tàn.

*Cẩm y, ngọc thực: Ăn ngon mặc gấm – giàu sang sung sướng

Nếu như Vệ Tử Phu yêu ngươi, như vậy, kết cục của nàng, sẽ là người thứ hai như ta. Rất nhiều người nói, cảnh giới tình yêu, là khoan dung, khoan dung mình yêu người đó, dù có tam thê tứ thiếp. Vệ Tử Phu quả thật là làm như vậy. Cho nên, nàng ở bên cạnh ngươi, ba mươi tám năm.

Mục đích nàng làm như vậy, chẳng hề vì yêu ngươi. Thứ nàng muốn, trước giờ không phải tình yêu.

Nếu như lúc trước,thứ ta muốn, chỉ là vương vị hoàng hậu, chỉ là vị trí mẫu nghi thiên hạ trên vạn muôn dân, có lẽ không nhanh như thế, mất đi ngươi.

Ta chỉ muốn ta là duy nhất của ngươi. Giống như Trác Văn Quân là duy nhất của Tư Mã Tương Như. Tựa như tình yêu của bọn họ. Ta mong không được, cầu chẳng xong. Ta quên mất người nam nhân từng nói yêu ta suốt kiếp, chẳng còn nữa.

Sau đó, Trường Môn cung, phát sinh một trận lửa lớn. Thiêu cháy suốt cả một ngày. Đã từng, cây cột xanh vàng rực rỡ, đại điện, rèm châu, chỉ một đêm, hóa thành đống hoang tàn.

Ta đứng ở chỗ ấy cười lớn. Cười ra nước mắt run rẩy. Nó thiêu hủy, là tất cả một người, mộng tưởng về tình yêu. Hư vô.

Rất nhiều người đứng xung quanh đống hoang tàn vây xem. Khóc lóc. Ta nhìn thấy mẫu thân, mắt bi thương. Ngày xưa kiêu ngạo và ngang ngược, đã theo dòng nước mắt, mềm mại yếu ớt trôi đi.

Nàng lôi kéo vạt áo ngươi, giống như một mẫu thân bình thường đều như thế, huyễn tưởng có thể đòi lại nữ nhi của mình.

Bà nói, đem nữ nhi trả cho ta. Nữ nhi thông minh xinh đẹp biết điều của ta.

Ngươi ngày đó, không có tức giận. Không vì nguyên nhân mẫu thân quên mất thân phận xé rách y phục ngươi mà tức giận. Ngươi giống bà bi thương như thế. Đau đớn ngã quỵ.

Vệ Tử Phu nói, hoàng thượng, người đừng quá đau thương. Đừng khóc. Nàng vĩnh viễn sẽ hiểu lòng người, sẽ hiểu được thôi. Nàng không muốn người quá đau thương.

Ngươi đẩy nàng ra. Một mình bi thương. Ngươi lầm bầm lầu bầu.

Ngươi nói, là ngươi phụ A Kiều. Ngươi nói, trong thâm cung này, người ngươi biết, chỉ có A Kiều, nữ tử khác, chỉ là sự sủng ái bình thường của hoàng đế, chỉ có ta, mới khiến ngươi cảm thấy mình là phu quân. Trẫm thế nào không biết rõ? Nhưng trẫm là hoàng thượng, hoàng thượng không thể có tình yêu.

Ngươi nói, nguyện kiếp sau, chúng ta sinh tại một gia đình bình thường, từ nay tương thân tương ái.

Ngươi thủy chung không chịu khép lại quan tài. Ngươi lấy lễ an táng dành riêng cho hoàng hậu trọng thể ta. Ngươi sa sút một đoạn thời gian rất dài. Ngươi đứng ở cạnh đống hoang tàn, như một đứa nhỏ ngẩn ngơ, ngươi xin Tư Mã Tương Như, một lần một lần đọc 《 Trường Môn Phú 》.

Ngươi nói, trẫm lúc trước bỏ mặc nàng, chẳng qua là muốn nàng kiềm chế tính khí. Nàng quá cao ngạo. Thủy chung không chịu hướng trẫm cúi đầu. Ta bất quá muốn thay đổi nàng. Trẫm muốn biến nàng một nử tử biết vâng lời, là nử tử đối với trẫm ngàn quy trăm thuận. Vệ Tử Phu xuất hiện, bất quá là trẫm, muốn thay đổi tính tình nàng. Nếu như nàng hơi chút thuận theo ta dù chỉ một chút, trẫm liền sẽ không từ Bình Dương phủ tiếp Vệ Tử Phu vào cung.

Ngươi nói, trẫm đem Vệ Tử Phu, nhưng chỉ muốn nàng.

Ngươi khom người, đem mặt chôn tại giữa hai tay. Ngươi nói, kiếp sau, muốn chúng ta bắt đầu lại lần nữa.

Ta tình nguyện tin tưởng, ngươi thật sự đã yêu ta.

Ngươi nghe đến giọng nói Trần A Kiều, u oán bay tới. Quay đầu đi, không có bất kỳ người nào. Hương hoa vẫn tỏa, bươm bướm vẫn bay.

Ngươi không biết rõ, ta từng bay qua bên cạnh ngươi. Ta ngừng trên vai của ngươi. Thổi khô lệ ngươi. Gió nhẹ mềm mại. Khi đó, ta hệt như con thiêu thân lao vào lửa. Dùng sinh mệnh, xin hồi ức của ngươi, vĩnh viễn nhớ được nử tử gọi là Trần A Kiều.

Phật nói, bươm bướm không có linh hồn.

Ta hóa thành bươm bướm. Cánh màu đen, có đôi mắt như hồ nước. Cho rằng sẽ không có tình yêu, cũng sẽ không có thương hại.

Rất lâu về sau, ta từ trên vai của ngươi già nua chết đi. Ta bay qua núi cao, bay qua non song núi đồng, chỉ vì, gặp ngươi, đối mặt một lần.

Phật không nói với ta, bươm bướm không nên lưu luyến kiếp trước. Nếu không, chết cũng không thể siêu thoát.

Trong nháy mắt đó, ta nghe thấy ngươi nói, kiếp sau, chúng ta hãy, bắt đầu lần nữa.