Chiếc xe một đường đi về hướng Đông, thẳng đến vương thành.Dọc đường đi qua từng dãy núi, con sông, gò đất. Kỳ thật, phía sau mỗi ngọn núi, là những con đường ngoằng ngoèo thông nhau. Phía sau núi Linh Thứu, là một con đường thẳng dẫn đến vương thành.

Mẫu thân tôi đã từng hỏi tôi, phía sau núi Linh Thứu là nơi nào.

Lúc đó, tôi không trả lời bà. Tôi cũng không biết rõ. Sau khi hỏi han nhiều, tôi liền lừa bà, bảo rằng nơi đó là con sông lớn nhất. Nước sông sâu không lường được. Mà người đi qua, trước giờ không có quay trở về.

Bà liền buồn bực không vui. Bà nói, không thể có chuyện đó, không thể nào. Hắn đã đáp ứng ta, sẽ cùng ta gặp lại. Hắn sẽ không lừa ta. Ta và hắn sẽ gặp nhau.

Tường thành Huyền Vũ xây bằng đá, cột trắng, lan can được điêu khắc, bậc thềm làm bằng ngọc, vẻ đẹp tựa ngọc bích, đình viện thật sâu.

Đại điện phía trên, quần thần quỳ lạy.

Tôi nhìn nam nhân khôi ngô phía trên, không còn trẻ tuổi, quỳ xuống.

Bái kiến Ngô vương, tôi nói.

Từ nay, quân vương không lên triều sớm. Trong triều ngoài triều, bất bình nổi lên.

Lý Quý coi tôi như trân bảo, một khắc cũng không rời. Hắn nói, trẫm là vua của thiên hạ, là vua phương Đông, thế gian vạn vật, đều là của trẫm. Nàng muốn cái gì, trẫm sẽ cho nàng.

Hắn sủng tôi?Tôi chỉ cảm thấy ưu thương. Tôi đã nhìn thấy quá nhiều cái chết, nước mắt và máu. Nhìn thấy quá nhiều sinh mệnh vô tội, trong phút chốc sẽ sụp đổ. Lại không thể làm gì.

Tôi ngẩng đầu hỏi Nguyệt thần, vì sao lại như vậy.

Nàng mỉm cười nói với tôi, ngươi đã làm tất cả. Ngươi sẽ hủy diệt vương triều này. Ngươi đã khiến vua trở thành tên bạo quân vô lương, mọi người xa lánh.

Mà lúc này, trong cung rượu trì ( Bể tắm đầy rượu) có nam tử đầu tóc rối bù, cúi đầu quỳ ở phía trước.

Hắn nói, thỉnh đại vương giết nữ nhân kia.Người này, là đến hủy diệt vương triều ta.

Xiêm y hắn, đã rách nát. Cố chấp mà hèn mọn quỳ ở chỗ ấy. Lý Quý tức giận vì hắn đã gián đoạn niềm vui, quát hắn cút đi.

Nam tử chỉ nhắc đi nhắc lại dai dẳng, thỉnh đại vương giết nữ nhân kia, người này, là đến hủy diệt vương triều ta

Ngươi nếu không cút đi, trẫm sẽ giết ngươi.

Nam tử nói, nếu không giết chết yêu nữ, triều Hạ sẽ diệt vong. Mà thần sống, còn có ý nghĩa gì?.

Như vậy, ngươi chết đi.

Lý Quý hạ lệnh cho quân lính kéo hắn ra ngoài thi hành hình phạt.

Tôi ngăn cản hắn. Lý Quý hỏi, ái phi, nàng cảm thấy có điều gì không thỏa.

Tôi chỉ muốn nhìn vào đôi mắt hắn. Vì cái gì hắn không nhìn chúng tôi. Vì cái gì hắn thống hận tôi như vậy.Tôi chỉ mong hắn ta ngẩng đầu lên nhìn tôi.Không hề có ý móc đi đôi mắt hắn.

Nhưng mà Lý Quý lại tự tay móc mắt hắn, dâng tặng đến trước mặt tôi. Hắn nói, Muội Hỉ, nàng muốn cái gì, ta sẽ giúp nàng có được điều đó.Đôi mắt của hắn ta, cũng chẳng hề chi.

Tôi nói, tạ ơn vương tạ ơn vương, cám ơn vương.

Tôi tạ ơn hắn, điều đó từng bước biến ta thành yêu nữ trong lời đồn đãi. Tạ ơn hắn ban cho tôi ân sủng, lại khiến tôi chẳng còn đường lui.

Đêm đó, tôi mơ thấy nam nhân bị móc đi đôi mắt kia. Hắn khóc đến thê lương, lại không có nước mắt. Hắn khiến tôi nhớ về chàng thợ săn trên núi Linh Thứu. Hắn đưa đại đao cho tôi, tôi vẫn giữ bên người.

Hắn nói, một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Nhưng mà, hôm nay, Lý Quý lại dùng cây đại đao này, móc mắt người ta.

Khi đôi mắt hắn sắp bị mất đi, hắn ngẩng đầu.Trong khoảnh khắc ngẩng đầu và cúi đầu, phát ra tiếng cười thê lương. Trong mắt hắn hình như có rất nhiều khó chịu và kinh ngạc, lại chung quy không kịp nói ra.

Tôi chỉ nhìn thấy trên chuôi đao tràn đầy những đóa hoa đỏ sậm. Nhiều như vậy, nhiều như vậy.

Khi hắn cười, tôi lại khóc.