Cuộc sống trong chùa so với tưởng tượng của Tiêu Luân thì không giống lắm, nhưng cũng không hẳn là quá khác biệt.

Ví dụ như, bốn năm giờ sáng phải rời giường, đây là chuyện hắn hoàn toàn không ngờ tới. Kỳ thật Dung An Trúc cũng không miễn cưỡng hắn, hắn không phải hoà thượng trong chùa, cũng không phải cư sĩ (người tu tại gia) một lòng khổ tu.

Nhưng là mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, Tiêu Luân vẫn bò xuống giường, lấy áo bông ra mặc, kiên trì cùng Dung An Trúc đến chính đường ngồi nghe kinh. Có đôi khi khó tránh khỏi ngủ gật, về sau Dung An Trúc để hắn ngồi gần cửa, gió lạnh sáng sớm thổi vào, Tiêu Luân không bao giờ ngủ gật được nữa.

Ăn cơm đều là đồ ăn chay, Tiêu Luân ăn qua vài ngày, sắc mặt đã xanh mét chẳng khác gì mấy món ăn kia. Dung An Trúc thấy thế thì cười trộm, kéo hắn lén lút ra sau núi. Không biết là gà ở đâu nuôi, Dung An Trúc tay chân lão luyện bắt được một con, mang đến con suối sau núi xử lý sạch sẽ, hai người cùng nướng ăn, rất có phong độ của mấy vị đại hiệp thời xưa.

Lúc nướng gà, Tiêu Luân đem hai tay Dung An Trúc vì bị nước suối làm lạnh đến đỏ ửng giữ trong ngực ủ ấm.

Ăn xong, hai người đem xương gà chôn ngay tại chỗ, huỷ thi diệt tích. Dung An Trúc kéo Tiêu Luân đến nhà kho nho nhỏ bên cạnh chuồng gà, y lấy một ít cám đem cho gà ăn, lại để Tiêu Luân đi lấy nước đem cho bọn chúng, sau đó hai người mới rời đi.

“Đó là đàn gà của nhị sư thúc”. Dung An Trúc giải thích.

Ở trong chùa, thức ăn chủ yếu đều là tự mình làm ra. Dung An Trúc kéo Tiêu Luân đến vườn rau phía sau, bón phân nhổ cỏ y đều làm thông thạo, Tiêu Luân đứng nhìn mà trợn mắt.

Dung An Trúc quăng đòn gánh, xắn tay áo nói. “Cái này mà cũng phải trợn mắt hả, Tiêu thiếu?”

Tiêu Luân bĩu môi. “Sao cậu có thể làm mấy việc này?”

Dung An Trúc cười cười. “Quá tẫn thiên phàm giai bất thị”. (1)

Tiêu Luân lần thứ hai bĩu môi, lần này không trả lời lại. Ở nơi này, thỉnh thoảng Dung An Trúc nói chuyện lại mang theo điểm không ăn nhập, có cái nói ra còn hiểu, có cái hắn nghe vào thì chẳng hiểu lắm. Có chút giống như cảnh tượng ngày trước khi ‘bàn chuyện làm ăn’, y đối với các tiểu thư giảng ‘kinh’.

Sống ở trong chùa thật sự rất kham khổ nhàm chán, nhưng Tiêu Luân chưa từng than vãn điều gì. Chính là mỗi ngày nhìn Dung An Trúc ngồi xếp bằng ở đại đường, hai mắt khép hờ đối mặt với pho tượng Phật tổ, trong lòng hắn lại có điểm lo sợ.

Lão phương trượng trong truyền thuyết Tiêu Luân chưa từng giáp mặt qua, có chăng chỉ là mỗi sáng ngồi nghe kinh, từ xa xa nhìn bóng dáng lão phương trượng ngồi ở trên cùng. Thời gian còn lại nếu không phải lão phương trượng nhốt mình trong phòng, thì cũng là Dung An Trúc lôi hắn đến trấn nhỏ giết thời gian.

Trước khi rời đi một ngày, Dung An Trúc ở lại trong phòng của lão phương trượng suốt từ sáng đến tối, bỏ mặc Tiêu Luân một mình không biết làm gì, cuối cùng hắn mới quyết định đến vườn rau. Tưới nước bón phân hắn không hiểu đúng cách, chỉ có thể ngồi xổm trên đất nhổ cỏ.

Đến giờ cơm trưa cũng không thấy Dung An Trúc đi ra, Tiêu Luân túm lại một tiểu hoà thượng hỏi, tiểu hoà thượng nói, vẫn còn đang ở trong phòng phương trượng.

“Vậy cơm trưa thì sao?” Tiêu Luân hỏi.

Tiểu hoà thượng cười cười. “Sư phụ vẫn quen bữa trưa không ăn, hôm nay Dung sư huynh sợ là phải theo sư phụ”.

Tiêu Luân ‘nga’ một tiếng, tiểu hoà thượng vừa cười vừa nói. “Trước kia cũng không thấy Dung sư huynh dẫn người về, Tiêu tiên sinh là người đầu tiên đó”.

Tiêu Luân nghe xong lời này, trên mặt có điểm nóng nóng nhưng vẫn không biểu lộ ra điều gì, chính là kéo tiểu hoà thượng đến hỏi mấy chuyện trên trời dưới đất.

Mãi đến giờ giảng kinh buổi tối, lão phương trượng cùng Dung An Trúc mới xuất hiện. Tiêu Luân vẫn ngồi ở chỗ cũ, Dung An Trúc ngồi lại gần hắn, cùng nhau nghe các hoà thượng niệm kinh.

Tẩy rửa xong, trở lại căn phòng nhỏ của Dung An Trúc, Tiêu Luân cuối cùng vẫn nhịn không được đến hỏi. “Hôm nay hai người nói cái gì vậy?”

Dung An Trúc mặc đồ ngủ cuộn tròn trên giường, nhàn nhạt cười, hai mắt hơi nheo lại, nhẹ nhàng mở miệng. “Không nói cho cậu”.

“………” Tiêu Luân khẽ hừ một tiếng, cởi áo khoác, leo lên một cái giường khác.

~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~

(1) Ý lấy từ bài thơ “Vọng Giang Nam” của nhà thơ thời Đường Ôn Đình Quân. Quá tẫn thiên phàm giai bất thị – Ngàn cánh buồm qua đều chẳng phải: nói lên nỗi chờ đợi của thi nhân, ngồi nhìn nghìn chiếc thuyền trôi qua nhưng người kia vẫn không thấy bóng dáng.