Sáng hôm sau rời giường, một người thần thanh khí sảng, một người xương sống thắt lưng đều mềm nhũn.

Dung An Trúc xoa trán, âm thầm suy nghĩ sau này phải dạy dỗ lại tiểu tử Tiêu Luân kia một chút, cho hắn biết cái gì là tiết chế.

Đêm qua hai người ở trên giường điên loạn ba lần, đến lúc vào phòng tắm Dung An Trúc còn đang bận tẩy rửa phía sau cho mình, cửa phòng tắm bất chợt mở ra, y còn chưa kịp phản ứng đã lại bị đè lên tường làm thêm một hồi. Lúc trở ra cả người đã không còn sức, chỉ còn kém bị người ta ôm về giường.

Mà Tiêu Luân thì trái lại, một chút biểu hiện của vận động mệt nhọc cũng không có….

“Bằng không hôm nay cậu nghỉ nửa ngày đi”. Tiêu Luân cười nói.

“Hôm nay ông chủ bên Kim Thạch sẽ tới”. Dung An Trúc đỡ trán, hợp đồng với Kim Thạch vẫn luôn do y xử lý, nếu hôm nay không tới, khẳng định là sẽ lưu lại ấn tượng không tốt.

“Lão cáo già kia?” Tiêu Luân bĩu môi. “Cậu xác định cậu đủ tinh lực để đói phó?”

Dung An Trúc nheo mắt, không nói lời nào chỉ trừng hắn.

Tiêu Luân lúc này mới thu liễm, sờ sờ mũi. “Vậy tôi đi tiếp đãi với cậu”.

Cái gọi là tiếp đãi chính là ra ngoài ăn uống chơi gái một phen.

Một đám người đầu tiên là đi tham quan công ty, nói một chút chuyện công việc, sau đó Tiêu Luân lái xe mang theo Dung An Trúc, ông chủ Kim cùng với trợ lý của gã đến nhà hàng xa hoa nhất Thượng Hải, theo lệ thường chơi oẳn tù tì uống rượu.

Tiêu Luân coi như còn có điểm lương tâm, phần rượu của Dung An Trúc hắn đều uống thay – Dung An Trúc ở bên cạnh nhìn mà run như cầy sấy, chỉ sợ hắn uống quá liều mà thành ngộ độc rượu.

Tiếp đó mấy người đến một hộp đêm, chọn một gian ghế lô, kêu mấy nữ tiếp viên, một bên hát karaoke một bên chơi mạt chược, Dung An Trúc phụ trách thua tiền về tay ông chủ Kim, Tiêu Luân thì so chiêu với tay trợ lý.

Đợi cho tiền thua đến mức thoả đáng, Dung An Trúc mới làm bộ kéo ông chủ Kim đến bên mấy cô gái đang hát hò, để bọn họ tận tình phục vụ ông ta, còn y nghỉ ngơi một lát.

Đang bởi vì thắt lưng đau mà ẩn ẩn nhíu mày, một bàn tay lặng lẽ tiến đến phía sau lưng y nhẹ nhàng mát xa. Dung An Trúc lườm Tiêu Luân đang ngồi bên cạnh mình một cái, ý đồ nhắc nhở hắn yên phận. Tiêu Luân giống như không hề phát hiện, một tay vẫn ở sau lưng y mát xa, một tay ở phía trước cùng chơi đổ xúc xắc với ông chủ Kim.

Thật vất vả chịu đựng đến cuối cùng, đem hai người bên ông chủ Kim cùng nữ tiếp viên đến khách sạn, Dung An Trúc cùng Tiêu Luân mới mỉm cười rời đi.

Ngồi trên xe taxi, Dung An Trúc đã khó nén được thần sắc mệt mỏi, Tiêu Luân mang theo giọng điệu áy náy nói. “Trở về tôi mát xa cho cậu”.

Dung An Trúc giương mắt nhìn hắn, làm sao nhìn ra chút ý tứ hối lỗi nào, y chỉ phun ra một chữ. “Cút”.

Gần nhất nhân viên trong công ty đều thấy Tiêu tổng mặt mày hớn hở, một mực suy nghĩ xem lúc này mà đưa ra đề nghị tăng tiền lương thì có bao nhiêu phần thành công….

Bất quá quyền lực tài chính là do Dung tổng nắm giữ, mà gần đây sắc mặt Dung tổng lúc nào cũng mệt mỏi, có lẽ là miệt mài quá độ….

Nhưng mà một thời gian rồi không thấy Tiêu tổng lui tới với đám hồng nhan tri kỷ, thế thì lấy đâu ra xuân tình?

Đang ở trong tình thế suy đoán, hồng nhan tri kỷ của người nào đó thực sự tìm tới cửa!

Lúc ấy Dung An Trúc đang có buổi họp nhỏ với chủ quản phòng tài vụ, sau khi tới gian trà nước pha trà trở về liền nghe thấy trong văn phòng Tiêu Luân có tiếng động lớn, làm y kinh hãi run hết cả tay, bình trà nóng tí nữa thì đổ cả.

Chỉ thấy cửa văn phòng Tiêu Luân bị một người từ bên trong mạnh mẽ mở ra, một nữ nhân thân hình nóng bỏng đi giày cao gót cứ thế ‘cộp cộp cộp’ rời đi trong cơn tức giận.

Dung An Trúc cầm đầu dẫn theo một đám quần chúng có tà tâm nhìn trộm về bên này, chỉ thấy trên mặt Tiêu Luân có dấu vết năm ngón tay rõ ràng, nhất thời cả đám nhe răng, không tự chủ mà giơ tay sờ sờ má mình.

Tiêu Luân ném qua một ánh mắt, mọi người lục tục tản ra, Dung An Trúc cũng định rời đi thì bị gọi lại. “Dung tổng, vào đây”.

Dung An Trúc sờ sờ mũi, nhịn xuống tâm tình sung sướng khi người khác gặp hoạ, nghiêm túc đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Mắt thấy trên mặt Tiêu Luân đã có tơ máu, Dung An Trúc mới thu hồi tâm tình vui đùa, từ trong tủ đồ lấy ra hộp thuốc, thay Tiêu Luân thấm máu bôi thuốc xong rồi mới ngồi xuống.

Tiêu Luân đau đến nhe răng trợn mắt, rầu rĩ không vui cầm lấy một tập báo cáo, giả vờ giả vịt như đang xem.

Dung An Trúc nhìn chiếc ghế bị lật đổ trên mặt đất, trong lòng tán thưởng nữ nhân thời buổi này đi giầy cao gót cũng có thể đạp bay một chiếc ghế….

Tiêu Luân nhìn báo cáo nửa ngày cũng chưa lật sang trang, ngẩng đầu lên. “Sao cậu còn ở đây?”

“Không phải Tiêu tổng bảo tôi vào sao?” Dung An Trúc cười cười.

Tiêu Luân hừ một tiếng.

“Cùng người ta chia tay, tôi so với cậu còn thảm hơn”. Dung An Trúc tự khai việc xấu trong nhà, coi như là an ủi một chút trái tim bị tổn thương của Tiêu đại thiếu gia. “Tôi từng bị người ngấm ngầm vây đánh”.

“Sao cậu biết tôi cùng người ta chia tay?” Tiêu Luân liếc nhìn y một cái.

Dung An Trúc ý cười không giảm. “Là tôi hiểu sai rồi, thật ngại quá a Tiêu tổng”.

Y dứt lời đứng dậy, Tiêu Luân mới mở miệng. “Đúng là tôi và cô ta chia tay”.

Dung An Trúc cầm bình trà ra phía cửa. “Vậy thì tốt, con người tôi lòng dạ hẹp hòi, cậu cần phải sạch sẽ một chút”.

Tiêu Luân hừ một tiếng. “Vậy còn cậu?”

Dung An Trúc đặt tay trên nắm vặn cửa, quay đầu lại cười nói. “Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, tôi đã từng bị người đánh”.