Ai Cho Anh Lên Giường

Chương 20: Ngoại truyện – Đêm đầu tiên

Khi Đỗ Linh Lan bị Hàn Lạc Đình đè xuống giường, đầu của cô một mảnh trống rỗng.

Cô chỉ dìu anh đã say rượu về thôi, tại sao cô lại bị anh đè xuống giường, không thể cử động được?

Còn khiến cô hoàn toàn rung động, anh tùy ý đặt một nụ hôn lên môi cô.

Cô chống đỡ trước ngực của anh, đầu lắc qua lắc lại, muốn né tránh nụ hôn của anh.

Cô biết, anh nhất định là hiểu lầm người phụ nữ dưới anh là Long Hồ, nếu không anh sẽ không hôn cô nhiệt tình như thế, thậm chí sẽ không chạm vào cô.

Cô muốn chạy trốn, nhưng một âm thanh từ đáy lòng truyền đến làm cô không trốn thoát, cũng không muốn trốn.

Trừ lần này, cô sẽ không có cơ hội khác được anh ôm sao?

Cô biết rõ ngay cả mình cũng không muốn thừa nhận đáp án này, cho nên nói cô hèn hạ cũng được, mắng cô vô sỉ cũng được, cô muốn có anh, cho dù chỉ là một đêm?

Đỗ Linh Lan không tiếp tục kháng cự nữa mà tiếp nhận nụ hôn của Hàn Lạc Đình, nụ hôn của anh tuyệt không giống như ấn tượng anh để lại cho người khác, anh là một người đàn ông tỉnh táo đến gần như lãnh khốc, tất cả dịu dàng của anh chỉ dành cho một người phụ nữ, chính là cô gái hồn nhiên tốt đẹp đó.

Nhưng nụ hôn của anh lại thiết tha như vậy, cuồng dã như thế, mang theo đủ nhiệt tình để khiến núi băng tan chảy, làm cô không khỏi suy đoán, có lẽ đây mới là tính cách thật của anh.

Quần áo trên người từng cái từng cái rơi xuống, cả người cô trần truồng nằm ở trên giường.

Đỗ Linh Lan bắt đầu có chút lạnh sợ(lạnh lẽo và sợ hãi), chưa biết mùi đời nên trong lòng cô vẫn còn sự ngượng ngùng của một thiếu nữ, cho dù là mình cam tâm tình nguyện, nhưng ngay khi bản thân trần truồng, cô vẫn hoảng sợ, còn có chút sợ hãi.

Cô bắt đầu muốn lùi về phía sau, nhưng người đàn ông trên người hình như phát hiện ý nghĩ của cô, bàn tay nắm hông của cô, ngón tay thon dài không hề trơn bóng, mạnh mẽ xâm nhập vào hoa huy*t mềm mại chật hẹp của cô.

Nhất thời, cô phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.

Cô đau, loại đau ám muội này làm cô hơi thẹn thùng, hơi sợ, nhưng cô một chút cũng không ngăn cản được sự xâm chiếm của anh, ngón tay anh liên tục ra vào hoa huy*t mềm mại của cô, buộc cô quen dần.

Bởi vì đau, cơ thể tự động tiết ra dịch ngọt, giúp anh ra vào, cô thở hổn hển, bắt đầu cảm thấy hoa huy*t mềm mại bị xâm phạm truyền đến một cảm giác tê dại kì lạ, ngón tay anh kéo ra đưa vào càng lúc càng nhanh làm cả người cô run rẩy .

Nhưng mà vào lúc này Hàn Lạc Đình lại thêm vào một ngón tay, hai ngón tay thon dài, ở trong hoa huy*t mềm mại từ từ ướt át của cô ra vào, môi mỏng ngậm nụ hoa hồng hồng trước ngực cô, vừa hôn, vừa liếm, vừa gặm nhẹ, làm cho cô không nhịn được phát ra một tiếng rên yêu kiều, vặn vẹo ở phía dưới anh.

Sự tê dại kì lạ ở bụng dưới đang dần dần tích tụ lại, cô có chút hoảng sợ nắm cổ tay của anh, muốn ngăn cản anh, nhưng sức lực cô yếu ớt làm sao có thể thắng nổi anh.

Anh không để ý chút nào mà gia tăng tốc độ, càng đi sâu vào, cho đến khi cô đạt tới đỉnh cao đầu tiên.

Dịch ngọt ấm áp chảy ra, cả người cô không còn chút sức lực nào nằm ở trên giường, không còn đủ sức nắm cổ tay của anh.

Nhưng ngay sau đó, hạ thân truyền tới sự xé rách đau đớn, khiến cô khó có thể chịu đựng mà lần nữa nức ở ra tiếng, “Thật là đau…..”

Bởi vì đau đớn mà cô run rẩy, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, đang mong đợi sự thương yêu của anh.

Giống như cảm nhận được Đỗ Linh Lan cứng ngắc và đau đớn, Hàn Lạc Đình chậm rãi xâm nhập vào, cúi xuống phủ lên đôi môi hôn đỏ mọng không ngừng bật ra âm thanh kêu đau của cô, triền miên hôn, nuốt mật ngọt thuộc về cô.

Âm thanh hôn ám muội vang lên bên tai, cô xấu hổ nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể cứng ngắc của mình bởi vì một cái lại một cái tiến vào dịu dàng của anh mà dần dần mềm đi, những thứ tê dại kì lạ kia lần nữa kéo tới, nhưng mãnh liệt hơn mới vừa rồi, nóng bỏng hơn, gần như muốn đốt cháy cô đến không còn gì.

Cô không tự chủ ưỡn người tiếp nhận, cảm giác anh kéo ea đưa vào càng lúc càng sâu.

Đây chính là cảm giác được ôm? Mặc dù vẫn đau, nơi giao hợp vẫn truyền đến cảm giác hơi xé rách đau đớn, nhưng tim cô đập rất nhanh, cơ thể rất mềm mại, khoé môi cũng không nhịn được nở một nụ cười yếu ớt.

Cô rốt cuộc cũng thuộc về anh.

Yêu say đắm bao lâu nay, vẫn không dám nói cho anh biết, chỉ dám lặng lẽ đứng ở nơi anh không nhìn thấy, ngưỡng mộ anh, yêu anh, vậy mà hôm nay, cô lại có thể được anh ôm.

Trái tim, đập mạnh, vì anh mà tan chảy.

Đúng lúc này bụng dưới một lần nữa truyền đến cảm giác bị dồn nén, những thứ tê dại kì lạ kia lần nữa kéo tới, Đỗ Linh Lan vừa khẩn trương lại mong đợi nụ hôn của anh, mặc cho Hàn Lạc Đình dẫn mình đến một nơi xa lạ.

Vậy mà, khi cô làn nữa đạt tới đỉnh cao tuyệt vời kia, bên tai truyền tới một tiếng nỉ non, khiến cô đang lúc ở trên thiên đường đột nhiên rơi vào địa ngục….

“Ngũ Tiểu Thư…..”

Nước mắt, không khống chế được chảy xuống mãnh liệt, đó không phải bởi vì đạt tới đỉnh cao mà không kìm được nước mắt, đó là bởi vì trái tim cô hoàn toàn vỡ nát mà chảy xuống nước mắt đau lòng.

Làm sao cô lại ngây thơ như thế? Cho là có thể ôm anh, là có được tình yêu của anh?

Cho dù là đêm đầu tiên, anh cũng sẽ không yêu cô.

Bởi vì từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu một mình Long Hồ.

Cô là một tên trộm, một tên trộm đê tiện vô sỉ, cô cho là có thể trộm được một đêm, không ngờ lại trả giá bằng cõi lòng tan nát.

Cơ thể của cô cứng ngắc, cũng không cảm thấy bất kỳ vui sướng nào nữa, cho đến khi anh ở sâu trong cô phóng ra chất lỏng nóng bỏng, thần trí (tinh thần và trí tuệ) cô mới chậm rãi quay về.

Nên tỉnh rồi?

Bị thương hoàn toàn như thế, cô nên thừa nhận mình căn bản không có cách nào trở thành người phụ nữ anh thích nhất, dây dưa nữa, yêu nữa, nhưng giấc mơ vẫn mai là giấc mơ, một sự giả tạo lúc có lúc không, vĩnh viễn sẽ không trở thành sự thật.

Chống cơ thể vô lực lên, cô nhặt quần áo rải rác đầy đất lên, một cái lại một cái mặc lại trên người.

Ngón tay run rẩy, sau khi cài cúc áo cuối cùng, Đỗ Linh Lan chậm rãi quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngủ say trên giường, bờ môi không nhịn được nở nụ cười bi thương mà lạnh lẽo yếu ớt.

“Không thương, cũng không cần yêu anh nữa rồi……. Lạc Đình, yêu anh thật sự rất khổ, anh biết không?” Giọng nói run rẩy, cô nỉ non giống như hỏi, dĩ nhiên không nhận được câu trả lời.

Quyết định muốn dừng tất cả lại, đồng thời vĩnh viễn không nhận được câu trả lời, không nhận được câu trả lời lại mù quáng yêu say đắm, nên dừng lại thôi.

Cô không bao giờ muốn thương anh nữa, cô đã nếm đủ đau đớn, khổ sở rồi.

Bỏ qua ý muốn chạm vào gò má của Hàn Lạc Đình, cô cười tự giễu, sau khi để cho cô chạm qua một lần, cô có thể thoả mãn sao?

Không! Dĩ nhiên không thể, hơn nữa đứng từ xa không đủ, đứng từ xa không cách nào thoả mãn.

Đã như vậy, phương pháp tốt nhất chính là ngay cả một tia hy vọng cũng không cần cho mình, không có hy vọng, cũng sẽ không có thất vọng.

Không có yêu, cũng sẽ không đau lòng.

Xoay người, cô cũng không quay đầu lại mà rời khỏi căn phòng khiến cõi lòng mình tan nát.

Cô vô cùng đau lòng, vô cùng bi thương, thế nhưng lại không nghe thấy, lúc cô đóng cửa lại, như có như không, giọng nói nỉ non lại xuất phát từ sâu trong nội tâm……..

“Linh Lan………… Linh Lan……… của anh…………Linh Lan…….”

Hoàn