Theo như quan sát, địa thế của ngôi chùa rất có lợi thế cho việc tu tâm dưỡng tính nhưng lại không có lợi thế cho việc lao động công ích. Ở đây được một tuần, mới đầu tôi còn đang sung sướng khi không phải đến trường học hành vất vả, thế nhưng tôi đã sai, một sai lầm nghiêm trọng. Cứ tưởng rằng không phải đi học thì được rong chơi ở đây nào ngờ ở đây còn phải học kinh, học gõ mõ, gõ chuông, học quét sân, rửa bát, lau tượng Phật, tưới cây, chăm sóc vườn rau..vvv..Tôi không muốn chịu đựng nữa, tôi quyết định: Bỏ trốn!

Kế hoạch ban đầu là dậy thật sớm chuẩn bị hết đồ đạc lén lút ra đi. Vừa mới nhảy qua tường,tôi choáng khi nhìn thấy trụ trì đang đứng ở trước mặt. Ông ta nở nụ cười bác ái từ bi với tôi

“Tiểu Khuê, Tập thể dục buổi sáng là rất có lợi cho sức khỏe, nhưng con đâu cần thiết mang cả một cái va li to như vậy đâu, Tất Thanh, con đem vali của nữ thí chủ trở lại phòng đi”

Tôi mở to mắt nhìn chú tiểu kia đang tiến lại phía tôi, dật lấy chiếc vali trong tay đem về chùa. Ngơ ngác nhìn cảnh vật, đưa mắt nhìn trời “Trời ơi, sao trên đời này lại có cao nhân như thế, chạy trốn tưởng thành công rồi mà lại còn bị bắt lại, trời ơi!”

Vị Trụ trì cười tươi, xoa đầu tôi, chỉ dạy

“Ta không thông minh tới mức đó đâu, chẳng qua là mẹ con vừa gọi điện bảo ta nhanh đến cổng sau, ai ngờ bắt gặp con chạy trốn đấy chứ, mẹ con quả là thông minh”

“Mẹ con…chẳng lẽ bà ấy dùng máy GPS, gắn chip vào người con sao? Ôi …quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không ai hiểu con bằng mẹ mà”

Thôi, tôi đành thuận theo tự nhiên, quay về ngôi chùa kia sống mặc dù tôi không hể muốn

*****

Ở đây gần một tháng rồi, những cảm xúc nhớ hà, nhớ người thân đã vơi đi từ lâu, tôi thực sự đã quen với cuộc sống nơi này

Buổi sáng tháng 6 oi bức, mới ngủ dậy đã khiến người ta oi bức khó chịu. Tôi cũng quen với việc dậy sớm, tắm rửa cho thoải mái rồi bắt đầu đọc kinh. Tôi rất thành khẩn, ngày nào cũng chịu khó học thuộc 5,6 trang , cứ như vậy, cả quyển kinh tôi thuộc làu, tôi không cần vừa gõ mõ, vừa coi sách nữa

Khi ăn cơm, tôi không chỉ lấy phần cơm cho mình mà còn phụ giúp người khác bưng cơm, bưng canh.Ăn xong, lại hì hục giúp các thầy rửa bát, dọn dẹp phòng ăn. Lấy nước tưới rau, chăm sóc cây phong lan yêu quý của trụ trì, quét sân, rửa rau, mọi việc lớn nhỏ trong chùa đều được tôi tình nguyện đảm nhiệm mà không cần ai sai bảo hay đốc thúc

Gần chiều, tôi lại cùng với trụ trì ngồi học đánh cờ, trò chuyện, nghe đàm đạo về nhân sinh cuộc sống. Bây giờ, tôi mới thấy, cuộc sống trước kia của tôi chính là tự mình hại mình, sống không có mục đích, không lí tưởng, chỉ biết chọc phá người khác làm trò tiêu khiển

Còn nhớ, thời gian vẫn còn đi học, tôi luôn nằm trong sổ vàng của trường-học sinh cá biệt. Hôm nay không đi học muộn thì ngày mai nhất định phải chọc tức cô giáo dạy vă, đôi khi tôi ngủ gật trong giờ từ tiết đầu cho đến tiết cuối. Thấy đứa nào bắt nạt bạn bè, tôi lại dương oai diễu võ, tẩn cho chúng một trận. Dĩ nhiên, số phận không cho phép tôi quên nhiệm vụ lên phòng thầy giám thị uống chà đá kèm theo bản kiểm điểm.Hồi đó, bản kiểm điểm của tôi chất thành một chồng riêng rẽ, không thể sai vào đâu được. Thầy giám thị hễ nhìn thấy tôi lại u ám nói

“Tôi thấy trong cuộc đời làm giám thị của tôi, tôi chưa bao giờ thấy học sinh nữ nào quậy phá như em!”

Điều đó thì thầy công nhận hay không thì vẫn là sự thật. Tôi còn nhớ, tôi ghét cô giáo dạy văn lên đã nhây hết mắt mèo khiến cô nổi trận lôi đình, bắt tôi phải mời phụ huynh đến nói chuyện. Thế là tôi tương kế tựu kế, thuê bà bán chà đá đi họp phụ huynh thay. Không ngờ, mẹ tôi biết chuyện nên đã nhốt tôi vào đồn để cảnh cáo

Lần khác, tôi rảnh không có chuyện gì làm, cúp tiết vào phòng y tế ngủ.May sao gặp ngay thầy giám thị vừa lúc từ nhà vệ sinh đi ra, tôi tay bắt mặt mừng với thầy

“Chào thầy, sao bữa nay thầy lại ở phòng y tế, thầy không khỏe ở đâu ạ?”

Thầy bảo “Tôi bị đau bụng nên…mà sao em lại ở đây?”

Đương nhiên tôi cũng không thể nói với thầy là tôi buồn ngủ nên trốn xuống phòng ý tế, tôi vờ ôm bụng kêu đau, nhăn mày giải thích

“Em …em đến tháng..thầy ạ!”

Thầy giám thị đỏ mặt nhìn tôi, định quay đi thì tôi vô tình nhìn thấy thấy chưa đóng khóa quần. À, hang Tomy à, cũng được đấy chứ? Tôi tươi cười chụp lại một kiểu coi như làm kỉ niệm rồi post lên diễn đàn của trường. Ai nói tôi mặt dày, trơ tráo cũng không sao, thấy vui là được rồi

Chẳng mấy chốc, thông tin tôi post lên diễn đàn lại được nhiều người chung mối hận đồng tình, lại còn share trên các diễn đàn khác. Biết chuyện, thầy tức đến đỏ mặt, bắt tôi phải xóa ảnh ngay lập tức.Làm người không thể vuốt mặt mà không nể mũi, tôi đành xóa ảnh sau đó hủy luôn ảnh trong máy. Qua vụ đấy, thầy giám thị hễ nhìn thấy tôi là cứ như gặp ma không bằng. Tôi thấy lạ, chuyện đã qua rồi thầy còn nhớ lại làm gì

…..

Chuyện cũ ùa về khiến tôi phần nào xúc động, tôi hất mũi cho qua để tiếp tục cố gắng cho hiện tại