Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 12: Hại cô? Trừ khi anh chết!

Minh Các, là nhà hàng nổi tiếng với những món Quảng Đông, xuất hiện năm năm trước trở thành một trong những nhà hàng nổi tiếng torng giới ẩm thực, còn là khách sạn đẳng cấp S trong nước.

Ngày khai trương ông chủ liền đặt ra chế độ vip chí tôn, toàn bộ khách hàng muốn đi vào dùng cơm trước tiên phải trở thành hội viên vip của Minh Các, mỗi năm đều phải nộp cố định hội phí kếch xù cho nhà hàng, nếu không sẽ hủy bỏ thân phận vip.

Quan trọng là thẻ vip của Minh Các không phải cứ có tiền là có được.

Có thể ăn cơm ở Minh Các thứ không thể thiếu chính là tiền, quyền và thân phận tượng trưng cho hai thứ đó.

Cho nên khi Tô Hạ nghe được Lăng Mặc Thiên không chỉ đặt chỗ ở Minh Các mà còn nêu tên những món ăn đặc sắc mà cô thích, liền cấp bách đợi không được.

Không đợi Lăng Mặc Thiên nói xong thực đơn, cô liền nhảy lên ôm cánh tay anh vội nói: “Chúng ta mau đi ăn!”

Đôi mắt Tô Hạ tròn xoe mở to, mong chờ nhìn Lăng Mặc Thiên!

Thật đúng là tiểu bạch thỏ có thức ăn liền quên hết mọi thứ, anh thật sự sợ một ngày nào đó cô bé này bị người ta dùng thức ăn lừa đi mất.

Đôi mắt Lăng Mặc Thiên xẹt qua vài tia u ám, khóe môi lạnh lùng chợt nhếch rồi biến mất, có gan cướp người của anh thì phải có gan nhận kết quả…..

Anh nhìn về cánh tay đang bị tiểu bạch thỏ ôm, kéo Tô Hạ vào trong lồng ngực.

Hả? vừa rồi quân trưởng cười lạnh? Nhìn dáng vẻ thật khủng khiếp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong ngực anh.

Lăng Mặc Thiên nhìn dáng vẻ lấy lòng của cô, khóe môi cong lên, ngón tay cưng chiều chạm chóp mũi cô, “Ham ăn uống, rất nhanh sẽ thành tiểu Trư.”

“Ngao~~~ Em mới không phải heo.” Tiểu bạch thỏ giống như bị đạp trúng đuôi, móng vuốt cào cào lên ngực anh, phồng má trừng mắt nhìn anh.

“Ừ, tiểu Trư muốn gầy như vậy cũng khó.” Lăng Mặc Thiên vuốt đầu cô như sủng vật, cô là tiểu bạch thỏ đang chờ người đến cưng chiều.

“Dạ? xem ra chúng ta nên chơi đùa một chút.”

Tô Hạ không chú ý khóe môi anh mang ý cười, nghe anh khen cô gầy, tâm tình rất tốt ánh mắt cong lên như trăng rằm, tán dương vỗ vỗ ngực anh.

Ngón tay chạm vào cơ ngực phía sau quân trang màu xanh, cô theo bản năng chọt chọt ngón trỏ.

Cảm xúc không tồi, cũng không biết hình dáng bên trong như nào…….

Ai… đầu óc cô bị virut xâm nhập rồi, tại sao lại muốn yy quân trưởng rồi?

Ngao ngao, cô giống như mèo con phát dục a, nhất định là bị sắc đẹp của quân trưởng mê hoặc rồi.

Sắc đẹp là kẻ gây tai họa, Tô Hạ ngươi phải trấn định, phải khắc chế.

Lăng Mặc Thiên dắt Tô Hạ xuống lầu, nghe cô nhỏ giọng lẩm bẩm nói thầm, cuối cùng toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực anh mà trốn.

Anh hoàn toàn không biết tiểu bạch thỏ sợ phải nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của anh mà miên man suy nghĩ, nhắm mắt làm ngơ vùi đầu vào hang thỏ.

Vẫn là chiếc xe việt dã màu đen bản hạn chế, lần này Tô Hạ ngồi ghế phụ, hứng thủ quan sát xung quanh.

Nghe nói chính khách quốc nội đều dùng xe chống đạn, Lăng Mặc Thiên chính là quân trưởng một quân khu, là thiếu tướng trẻ tuổi nhất cả nước, xe của nah nhất định cũng không tầm thường.

Nhưng xe này ngoài nội thất tinh xảo xa hoa ra thì bên ngoài cũng không có cái gì độc đáo.

Tô Hạ cẩn thận quan sát bên trong một lần nữa, ánh mắt hứng thú rơi vào hàng nút kì quái trước mặt Lăng Mặc Thiên.

“Cái này dùng để làm gì?”

Lăng Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn cô, “Hệ thống điều khiển phòng ngự và công kích của xe.”

“……..”

Cái miệng nhỏ của Tô Hạ khẽ nhếch, kinh hãi.

Một chiếc xe việt dã bình thường, phòng ngự cao lại còn phản công? Cô bỗng có cảm giác như ngồi trên xe tăng.

Đồng thời cũng mơ hồ ý thức được người này thật không tầm thường, có lẽ cuộc sống tương lai của cô cũng sẽ không bình thản giống những phụ nữ bình thường khác……

Gả cho anh ruốt cuộc phải đối mặt với cái gì, Lăng Mặc Thiên còn chưa giải thích rõ ràng cho cô, hoặc là nói anh sợ dọa con người mang lá gan tiểu bạch thỏ này.

Đồng thời đây cũng là điều mà anh tin tưởng, chỉ cần anh còn ở đây, không ai có thể động đến tiểu bạch thỏ.

Muốn tổn thương cô, trừ khi anh chết!

Hai người ai cũng không biết, ý nghĩ thoáng qua hôm nay sẽ thành kết cuộc của câu nó một lời thành sấ, có một ngày nah không thể che chở cho cô, mà cô phải dũng cảm kiên cường hơn xa những gì mình tưởng tượng……