Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lục Tâm Du trực ban thay người ta một tuần, rốt cuộc cũng nghênh đón kỳ nghỉ dài nhất từ lúc đi làm của cô.

Trước khi nghỉ, viện trưởng còn chưa từ bỏ ý định mà dặn dò, "Có thể về sớm thì cố gắng về sớm."

Lục Tâm Du nghĩ thầm, hiếm khi được nghỉ, có thể về đúng ngày đã là không tồi.

Cô đến văn phòng thay quần áo, sau đó vui vẻ về nhà dọn dẹp đồ đạc.

Hơn tám giờ tối Lâm Thâm mới về, vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm.

Anh thay giày, lập tức đi đến phòng ngủ, "Vợ, anh về rồi."

Nhưng mà, vào phòng ngủ, anh lại thấy vali dưới đất và một đống quần áo trên giường.

Lâm Thâm choáng váng, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nhanh chóng đến phòng tắm, trực tiếp mở cửa ra.

Bên trong, Lục Tâm Du đang đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, cô hoảng sợ, đưa tay che ngực theo bản năng, quay đầu lại, "Anh làm gì đấy Lâm Thâm!"

Lâm Thâm đứng bên ngoài, ngơ ngác hỏi: "Vợ, em dọn đồ làm gì? Em muốn đi đâu hả?"

Lục Tâm Du tắt nước, nhanh chóng bọc khăn tắm lại, quét mắt nhìn Lâm Thâm, thấy dáng vẻ hoảng hốt của anh, không nhịn được mà muốn trêu chọc, nói: "Đi công tác."

Quả nhiên Lâm Thâm bị dọa sợ, "Đi công tác?! Đi bao lâu?!"

Lục Tâm Du đến trước bồn rửa mặt, nói: "Chắc là nửa tháng."

"Nửa tháng?!" Lâm Thâm không dám tưởng tượng.

Từ khi anh và Lục Tâm Du quen nhau, lần tách ra dài nhất chính là khoảng thời gian chiến tranh lạnh.

Nhưng cũng chỉ bốn ngày, anh đã chịu không nổi.

Lần này lại đến nửa tháng?

Lâm Thâm bước qua, ôm lấy Lục Tâm Du từ phía sau, "Sao lại lâu thế? Có thể không đi không?"

Lục Tâm Du đang bôi sữa rửa mặt, cười tủm tỉm nói: "Không thể.

Không phải cuối tuần anh sẽ đi làm sao, bận rộn thì sẽ không nhớ em lắm đâu."

Lâm Thâm nhíu mày, "Không có đâu, ông đây một ngày không thấy em là đã nhớ."

Lục Tâm Du nghe thấy vậy, đột nhiên nhớ tới lần trước Tôn Điềm Điềm có nói với cô, tiểu chó săn rất dính người.

Điểm này thì cô đồng ý.

Lâm Thâm thật sự rất dính người.

Lâm Thâm nói tiếp: "Với lại cuối tuần kia anh mới nhận chức, không phải cuối tuần này."

Ý là nửa tháng Lục Tâm Du đi làm, anh một mình ở nhà sẽ nhàn rỗi mốc meo.

Lục Tâm Du rửa mặt sạch sẽ, đưa tay lấy khăn lau khô nước trên mặt, sau đó đẩy Lâm Thâm, ra khỏi phòng tắm.

Lâm Thâm đi theo phía sau, ra vẻ tủi thân, "Vợ, em đi công tác làm gì thế? Có thể về sớm chút không?"

Lục Tâm Du về phòng thay đồ ngủ, sau đó ngồi ở mép giường xếp quần áo, xếp xong thì để vào vali.

Lâm Thâm giở thói ấu trĩ, cô để một bộ vào, anh lại lấy ra một bộ, để cả buổi trời, bên trong vali vẫn không có bộ quần áo nào.

Lục Tâm Du dở khóc dở cười, vừa tức giận vừa buồn cười, "Lâm Thâm, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy không?"

Lâm Thâm ngồi ở bên cạnh Lục Tâm Du, ôm lấy cô, cằm gác trên vai cô, vô cùng đáng thương, nói: "Vợ, anh có thể đi chung với em không?"

Lục Tâm Du cười mà không đáp, sau đó đẩy anh ra, đứng dậy đến trước tủ quần áo, lấy quần áo Lâm Thâm ra, ném thẳng đến mặt anh.

Lâm Thâm lập tức tiếp được, đầu óc còn trì trệ, "Vợ..."

"Mau sửa soạn đi, sáng mai lên máy bay."

Lục Tâm Du nói rồi đến mép giường, trực tiếp cởi giày trèo lên, sai bảo Lâm Thâm như lão Phật gia, "Thuận tay sửa soạn giúp em luôn."

Sau đó thì cả người cô vùi vào trong chăn.

Lâm Thâm ngồi ở đuôi giường, ngây ngẩn cả người, nhìn quần áo trong tay mình, có phần không tin, "Vợ, em thật sự để anh đi cùng à?"

Lục Tâm Du nằm trong chăn, lấy điện thoại ra chơi, đáp lại, "Vừa rồi là trêu anh thôi, đồ ngốc."

Lâm Thâm vọt ngay đến trước mặt Lục Tâm Du, cầm chặt tay cô, trông rất vui sướng, "Vậy mai chúng ta đi đâu?"

Lục Tâm Du giương mắt nhìn anh, cười tủm tỉm, "Không phải em nói chờ anh thi xong sẽ tặng quà cho anh sao?"

Lâm Thâm ngẩn ra, "Quà gì?"

"Một tuần tiếp theo, toàn bộ thời gian của em thuộc về anh, thế nào?" Lục Tâm Du nhìn anh, muốn xem anh sẽ có biểu cảm gì.

Quả nhiên, cô vừa dứt lời, Lâm Thâm lập tức cúi đầu hôn cô, thỏa mãn rồi mới buông ra, vui vẻ nói, "Sao vợ anh lại hiểu lòng người ta thế này."

Từ khi Lục Tâm Du quen Lâm Thâm, bởi vì cô bận, cho nên không có quá nhiều thời gian cho Lâm Thâm.

Nhân dịp lần này về quê, vừa lúc có thể ở bên anh nhiều hơn.

"Nhưng mà rốt cuộc là mai chúng ta đi đâu?"

"Quê em, đại thọ tám mươi của ông ngoại em, chúng ta sẽ ở đó vài ngày."

Lâm Thâm nghe thấy vậy, lập tức sững sờ.

Đại thọ tám mươi tuổi?

Anh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, hỏi: "Ngày mai mấy giờ lên máy bay."

"Tám giờ sáng."

Lâm Thâm quýnh lên, bật dậy khỏi giường, quay đầu chạy ra ngoài.

"Anh làm gì đấy?!" Lục Tâm Du cũng vội ngồi dậy.

"Mua quà!" Lần đầu tiên đến nhà bạn gái, còn là đại thọ tám mươi tuổi của trưởng bối, sao có thể đi tay không chứ!

Cô vợ ngốc nghếch này! Suýt nữa hại chết anh rồi.

Lâm Thâm xuống lầu, nhanh chóng lái xe đi vào trung tâm nội thành.

Nhưng anh không có kinh nghiệm chọn quà, gọi điện thoại về hỏi mẹ, dưới sự chỉ dẫn của mẹ, mua một đống lớn đồ bổ.

Khi về nhà đã hơn mười giờ.

Lục Tâm Du vừa thu dọn đồ đạc của mình xong, giờ đang sửa soạn cho Lâm Thâm.

Vốn còn trông cậy Lâm Thâm giúp cô sửa soạn, kết quả cậu em này vừa nghe nói xong đã quay đầu chạy đi.

Lâm Thâm mở cửa, để một đống đồ đạc trên bàn, sau đó mới vào phòng ngủ.

Anh hơi nóng, cởi áo khoác vắt lên ghế, bên trong chỉ còn một chiếc áo mỏng.

Anh đưa tay lên, cơ bụng như ẩn như hiện, "Mệt chết anh rồi, sao em không nói sớm với anh."

Lục Tâm Du đang giúp Lâm Thâm dọn đồ, ngẩng đầu nhìn anh, "Mệt thì nghỉ sớm đi."

Cô đứng dậy, đến trước tủ quần áo, tìm một cái quần lót dưới ngăn kéo, giơ tay ném cho Lâm Thâm, "Mau đi tắm, em cũng muốn ngủ."

"Tuân lệnh!"

"..."

Sáng sớm hôm sau, Lục Tâm Du cùng Lâm Thâm lái xe đến sân bay.

Hôm qua mẹ và anh cô đã đi rồi, cô vì bận làm, là người đến muộn nhất.

Quê của Lục Tâm Du là một thôn nhỏ, xuống máy bay, ra khỏi sân bay, bắt xe, đi thêm ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đến.

Trong thôn, ngôi nhà màu trắng bốn tầng là nhà của ông ngoại cô, giờ đang ở cùng con trai lớn, cũng chính là cậu của Lục Tâm Du.

Xe vừa dừng lại ở cửa thôn, Lục Tâm Du lập tức nhảy xuống, chạy đến dưới một gốc cây, một tay chống thân cây, cúi người, không ngừng nôn khan.

Lâm Thâm vội chạy tới, mở chai nước khoáng ra, đưa đến bên miệng Lục Tâm Du, "Uống nước đi."

Anh vừa đưa nước vừa vỗ nhẹ sau lưng cô.

Lục Tâm Du nhận lấy chai nước, nhấp một ngụm.

Cô bị cảm nhẹ, lại ngồi xe xóc nảy vài tiếng, lúc này chỉ cảm thấy choáng váng, buồn nôn.

Lâm Thâm thấy gương mặt Lục Tâm Du trắng bệch, vừa lo lắng vừa nôn nóng, nhưng trong thôn lại không có bệnh viện hay trạm xá.

Thấy Lục Tâm Du uống nước xong, anh hỏi: "Có đỡ hơn chút nào không? Gần đây có chỗ nào bán thuốc không? Cần thuốc gì thì cứ nói, anh đi mua cho em."

Lục Tâm Du lắc đầu, đứng dậy, nhẹ nhàng tựa vào người Lâm Thâm, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Em nghỉ ngơi một lát là được."

Lâm Thâm lấy áo phao ra, bọc Lục Tâm Du lại, đôi tay ôm chặt cô, dịu dàng hỏi: "Ấm hơn chút nào không?"

Lục Tâm Du cong môi, được Lâm Thâm vây lại trong ngực, quanh hơi thở là mùi hương cơ thể anh, mùi bạc hà nhàn nhạt.

Lục Tâm Du rất thích mùi hương trên người Lâm Thâm, cô đưa tay, ôm lấy eo anh theo bản năng.

Hít thở không khí trong lành bên ngoài, Lục Tâm Du cảm thấy khá hơn nhiều, rốt cuộc cũng ngẩng đầu từ trong ngực Lâm Thâm, "Chúng ta đi thôi."

Lâm Thâm nhìn cô, "Không sao chứ?"

"Ừ." Lục Tâm Du tách ra khỏi ngực Lâm Thâm, ôm cánh tay anh, "Đi thôi."

Hai người cùng nhau đi vào thôn, Lâm Thâm nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Tâm Du.

Không biết nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên lại bật cười.

Lục Tâm Du ngẩng đầu, hỏi: "Anh cười gì đấy?"

Lâm Thâm nhướng mày, nói, "Lúc nãy anh còn nghĩ là em có rồi."

"Có gì?" Lục Tâm Du nhất thời không phản ứng lại, buột miệng thốt ra.

Nhưng vừa hỏi ra liền hiểu.

Cô ngẩng đầu, trừng mắt với Lâm Thâm, "Anh nằm mơ đi!"