Hai ngày sau –

Duẫn Huyền Niệm cùng hai hài tử thu thập sở hữu hành lý, toàn bộ đều để lên mã xa, xắp sếp xong xuôi, chuẩn bị xuất phát –

Trước khi đi, Vương Nhược Kiều lưu luyến không rời, dặn dò: “Huyền Niệm, hãy nhớ rõ nhất định phải hảo hảo chăm sóc bản thân mình và hài tử. Lúc nào rảnh, thì về đây chơi nga.. Ta đã nói rồi nơi này vĩnh viễn là nương gia (nhà mẹ đẻ) của ngươi. Ta cùng Ngụy Thất lúc nào cũng hoan nghênh ngươi trở về.

Duẫn Huyền Niệm đỡ hai hài tử lên xe, thấy tụi nó ngồi giữa đống hành lý, an toàn thượng vô lự(an toàn, ko lo lắng) mới an tâm xoay người lại hướng Vương Nhược Kiều lộ ra 1nụ cười yếu ớt.

“Ngụy đại tẩu, người ngày thường quan tâm, đối đãi ta như người trong nhà, thật sự cám ơn người cùng Ngụy đại ca từ trước đến giờ đã chiếu cố. Nơi ta dọn đến cùng nơi này có chút khoản cách, nếu không ta nhất định thường xuyên mang hài tử về chơi. Ngụy đại tẩu cũng như vậy nha, khi nào nghĩ đến ta, cứ tự nhiên mà tới thăm”

“Ah, đương nhiên. Ta ko thể ko lo lắng cho ngươi được nga”. Đại mỹ nhân cứng đầu gần chết. Với tính tình kia sau chịu được danh khí quấn lấy thân. Chắc là sẽ có không ít văn nhân mặc khách tới cửa dây dưa, sau này còn cần hắn hỗ trợ đuổi bớt ruồi bọ. Nếu không đại mỹ nhân ko biết sẽ ứng phó làm sao nữa đây?

Vương Nhược Kiều lại tiếp tục nghĩ: Lãnh gia sẽ mặc kệ nương tử nhà mình đeo đuổi tự do được bao lâu?

Này hai ngày qua, không hề nghe hài tử nhắc đến cha, cũng không thấy tiểu mỹ nhân khó chịu quạu quọ, 2 vợ chồng bọn họ cũng đơn giãn giả vờ như chưa có phát sinh chuyện gì, ko dám nhắc tới nữa.

Đại mỹ nhân chẳng biết cái gì cả, không hay rằng bên ngoài đồn đãi tùm lum, tinh hỏa liệu nguyên[1], hừng hựt thiêu đốt.

Hắn vốn rất hiếu kỳ. Lãnh gia bị tung tin đồn nhảm là sớm điên rồi, ko biết sẽ làm cách gì để có thể bắt lại được đại mỹ nhân?

Vương Nhược Kiều cùng Duẫn Huyền Niệm lên xe ngựa, giúp hắn đánh xe, còn lo lắng  dặn đi dặn lại: “Huyền Niệm, bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, tính tình của ngươi cũng nên tận lực khống chế, đừng hù chết mấy đứa nhỏ”. Hắn không biết tên đại phu kia khám bệnh ra sao, nhưng chính mình cũng có thể mơ hồ phát hiện tình trạng thân thể của đại mỹ nhân là kém cực kỳ. Bữa hôm, mang Niệm Sinh hồi trạch, đại mỹ nhân vẫn chưa có ăn bữa tối. Trở về phòng ngủ ước chừng được vài canh giờ, tới trưa ngày hôm sau thì thong thả ra ngoài phòng ngoại. Nhân không có tinh thần,  đi đường xiêu vẹo, giống như là sắp té tới nơi. Da trên trán nhăn nhúm lại như sắp nứt ra, nhưng không mất đi dáng mỹ lệ, càng khiến người khác yêu thương mà đau lòng……

“Ta biết rồi” Duẫn Huyền Niệm hồi đầu nhìn  nơi ở của phu phụ Ngụy Thất. Nhân mã chạy càng lúc càng xa, nhưng nội tâm vẫn ko rời khỏi nơi chốn bình an này. Không tránh khỏi thở dài trong lòng, hắn sao lại trở nên đa sầu đa cảm như thế…… Là vì một tương lai cô độc và mờ mịt, hay trong sâu thẳm tâm hồn vẫn là khát khao có 1 chỗ nào đó để nương tựa………

Bỗng nhiên, lời nài nỉ của nam nhân lại hiện lên trong đầu – “Huyền Niệm, ở lại đi, để cho hài tử có đủ cha và nương”

Không cần…… Hắn chán ghét y……

Lời hài tử  cầu xin lại vang lên bên tai “Nương, cha rất yêu người, người đừng phụ bỏ cha được ko?”

Không được…… Hắn không cần y……

Lý trí cảnh báo chính mình phải mạnh mẽ để chống lại món nợ tình kia, hắn như thế này làm gì có tài đức để xứng làm nương tử của người ta. Một thân bệnh tật lại không sạch sẽ……

Đã vậy còn dày mặt cài ngân trâm của y. Muốn làm cái gì – quản ko được thói quen, thực sự là kém cõi cực độ…….

Bỏ mãi ko được sự phiền não và áy náy này. Nó vây quanh hắn như gông xiềng sao gỡ nổi, mọi lúc mọi nơi đều có khả năng đem chính hắn mà nhanh nhanh đè cho chết, thật sự rất khó chịu………..

Bỗng nhiên há miệng thở gấp, xém chút nữa là nghẹn chết chính mình. “Ngụy đại tẩu, lát nữa có thể cùng ta dừng lại ở tiền trang tư nhân được không, ta muốn đổi ngân phiếu.” Thật sự rất sợ thời điểm thanh tĩnh đầu óc, tội ác kia sẽ mạc danh kỳ mà trổi dậy tra tấn thể xác và tinh thần của hắn. Hắn nên hảo hảo ngẫm lại sự thật của vấn đề, sau đó quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ (ý nói vứt hết những chuyện ko vui trong lòng),  để ko phải tối ngày nhớ cha của hài tử nữa ah—Sao lại phải như vậy!

“Ách” Vương Nhược Kiều liếc tiểu mỹ nhân bên cạnh một cái, khẩn túc nga mi (đôi chân mày xinh đẹp đang nhăn chặt). Cắn chặt môi là đang thầm bực mình cái gì ta? Tám phần là vì ly biệt mà rầu rĩ không vui đi.

Thật là khờ quá hà, sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt mà, có cần phải rầu dữ vậy ko áh.

Duẫn Huyền Niệm lúc này thật đúng là nổi trận lôi đình!

Liên tục đã bị bốn tiền trang tư nhân từ chối mà đẩy ra — Ở đâu cũng đưa lý do là ko đủ ngân lượng, có lý nào 500 lượng mà cũng ko có?

“Mấy tiền trang này dựng lên để cho có ah?” tức chết người đi mà…… Hắn cắn răng, tức giận, là chuyện ko thể tránh khỏi……

Thân thủ chộp lấy dây cương trong tay Vương Nhược Kiều, hét lên “giá!” một tiếng, xe ngựa nhanh chóng rời đi. Bên tai tiếng gió gào thét, nhưng thổi cách mấy cũng không bay đi hết cảm giác tức giận đang ngập tràn. Kiềm ko được mà giận dữ nhớ đến mấy cái tiền trang, chỉ trách công tử không có tu dưỡng, hôm nay gặp quỷ rồi ah!

Vương Nhược Kiều cả người bị đẩy lùi hẳn về sau, búi tóc xinh đẹp được trát trứ trên đầu xém chút nữa là mắc vào thân xe, hai tay vội vàng nắm chặt lấy tọa ỷ (ghé ngồi), hoảng hồn hô lớn: “Đánh xe chậm 1 chút, hài tử còn đang ngồi phía sau này”. Cũng đâu cần phải dữ như vậy, hành lý sau xe cũng sắp rớt xuống hết, hài tử ko chừng đã thiếu 1 đứa.

Duẫn Huyền Niệm lập tức thắng lại, thu cương, điều khiển xe chậm lại, từ từ đưa mã xa đến ven đường, hắn gấp gáp nhảy xuống xe, há mồm gọi to: “Niệm Sinh, Liên Nhi?” còn ở đó ko?

Có hay không bị dọa cho hoảng sợ?

Hai cái đầu nho nhỏ liền lộ ra, đồng thanh kêu: “Nương, vừa rồi thật đáng sợ……” thiếu chút nữa ngã bay ra khỏi xe mất rồi, thế chẳng phải sẽ trở thành hài tử  ko có người yêu thương sao.

Duẫn Huyền Niệm chớp mắt 1 cái áy náy không thôi, cúi đầu giải thích: “Đều do ta không tốt……” cơn giận tiêu hơn phân nửa, nháy nháy mắt tiệp mấy cái, sửng sờ ở tại chỗ, ko thể hiểu được tại sao lại phát sinh sự tình này?

Rất đúng lúc, chuyện này thật kỳ quái — Vương Nhược Kiều bình tĩnh suy nghĩ: Tiền trang tư nhân sao lại ko thể đổi được ngân lượng?

Là ai đang giở trò quỷ?

Ngẫm kỹ lại, tiền trang tư nhân là ai kinh doanh……..

Ah, hắn hơi mỉm cười. Không muốn vạch trần, đề nghị: “Huyền Niệm, theo ta thấy, ngươi tốt nhất là nên đưa luôn cho Địch phu nhân ngân phiếu 500 lượng này đi. Qua 1 hai ngày sau, tiền trang  hẳn là có đủ ngân lượng để trả nga. Hai bên có thiếu đủ gì thì đến lúc đó hãy tính, như thế ngươi cũng có thể an tâm thoải mái mà ở lại.

Duẫn Huyền Niệm nén giận, không khỏi thở dài……. Quay trở lại điều khiển mã xa, trong chốc lát bình tĩnh lại rồi nói:

“Ta tính như thế vậy, hành lý đều đã mang đi ra, lý nào lại quay trở lại nhà của đại tẩu, đem ra đem vào cũng rất phiền toái.”

Hắn xuất môn không có xem lịch, nên ko chọn được ngày tốt, mới có thể bị 1 trận quá xui xẻo!

Trên đường đi đến Địch viện, bụng đã nghẹn đầy tức giận. Dũ tưởng dũ nôn (càng nghĩ càng muốn nôn). Muốn phát tiết nhưng lại ko làm gì được, đầu choáng váng đến độ muốn ngất đi. Hai mắt nổi lên 1 ngọn lửa xinh đẹp, cả người ửng hồng, mỹ đắc liễm diễm (~ bộ dáng xinh đẹp) –

Đại mỹ nhân giống một khối thuốc nổ, lúc nào cũng có khả năng bạo phát, trăm ngàn lần đừng trêu chọc hắn – là tự tìm cái chết!

Lúc này, Lãnh Thiết Sinh đã sớm vạn phần chuẩn bị thật tốt. Phái người làm đến ngôi nhà quét quét  dọn dọn sạch sẽ đâu vào đó. Cái gì bỏ được thì bỏ, thay được thì thay. Cái giường cũ trong phòng ngủ cũng nhanh chóng được đem ra, thay vào đó là cái giường lớn khắc hoa. Tối thiểu khi đại gia ngủ lại, cùng nương tử cũng phải có mở màng đàng hoàn chứ. Bắt đầu tốt thì chẳng khác nào thành công hết 1 nữa nga (Haizzz, sắc lang là sắc lang, suy nghĩ nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là sắc lang ko sai bao giờ cả =.=ll) –

Đợi 1 lúc, đoán chắc nương tử cũng đã chuyển nhà sắp tới rồi. Đại gia sẽ tọa trấn nơi này, chờ nương tử mang trứ một nhi nữ (con trai và con gái) tự động đưa đến cửa –

***

Duẫn Huyền Niệm vừa đến bên ngoài Địch viện, Lãnh Niệm Sinh lập tức nhảy xuống xe, cẩn thận nắm lấy Liên Nhi, miệng đếm: “Một, hai, ba, nhảy xuống.”

Liên Nhi biết ơn nói: “Niệm Sinh ca ca, huynh thật tốt.” rất cẩn thận, không để cho nàng té ngã.

Hai tiểu hài tử thấy nương và Ngụy phu nhân đang dọn hành lý. Bọn nó cũng giúp cầm lấy 1 ít thứ nhẹ nhẹ, giảm bớt gánh nặng cho nương.

Kỳ thật vật dụng đóng gói cũng ko nhiều lắm. Ngoại trừ quần áo cá nhân, Duẫn Huyền Niệm đem theo nhiều nhất vẫn là sách và văn phòng tứ bảo, dụng cụ vẽ tranh vâng vâng. Vương Nhược Kiều bộ dáng bên ngoài tuy là nũng nịu, nhưng khí lực không nhỏ, khuân vác một ít vật dụng ko làm khó được hắn. Là luyến tiếc tiểu mỹ nhân phải động thủ cầm lấy vật  gì đó quá nặng.

Bốn người đi vào Địch viện, Duẫn Huyền Niệm kinh ngạc khi thoáng thấy nha hoàn mà mình đã từng gặp qua, vẫn còn nhớ rõ nàng ta tên là Xuân Hoa. Nha hoàn này đang ngồi ở cửa, hai tay chống má, mắt mở lớn như nhìn thấy bảo vật –

“Ah, thiếu gia, tiểu thư  cùng phu nhân cuối cùng cũng đến rồi.” Xuân Hoa vui vẻ hét lên, âm lượng lớn vô cùng, bên ngoài ngõ nhỏ còn có thể nghe thấy.

“Cuối cùng cũng đến……” Duẫn Huyền Niệm thì thào nói, tại sao nàng ta biết bọn họ sẽ tới đây?

Hách! Quan trọng nhất là — Xuân Hoa như thế nào lại ở đây?

Duẫn Huyền Niệm há mồm kinh ngạc, đại môn giữa nhà đang mở lớn. Mắt hạnh trợn lên chớp chớp mấy cái, ánh vào đó là hình ảnh pho tượng đại gia –

“Ah!” Duẫn Huyền Niệm sợ hãi kêu lên – “Lại thấy quỷ!”

Vương Nhược Kiều phản ứng mau lẹ, để ngay vật dụng xuống đất, tay vỗ vỗ vào lưng Duẫn Huyền Niệm, muốn hắn nghe cho rõ – “Ta có việc cần phải tìm Ngụy Thất ngay, đi trước nha.” Thật tình rất  muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng lại sợ tiểu mỹ nhân sẽ theo hắn về nhà, đành phải trước mặt mỹ nhân mà chặt đứt hậu lộ (đường lui), không cho hắn tiếp tục trốn tránh sự thật. Dùng tay ra hiệu cho Niệm Sinh, Liên Nhi và Xuân Hoa ba người nhanh chóng đem hành lý, hòm gỗ vào nhà. Thừa dịp đại mỹ nhân chưa kịp phản ứng mà đi cho nhanh, chạy cho lẹ, để lại đại gia cùng mỹ nhân tha hồ mà cự cãi – Hơi đâu mà quản xem hay người giằng co bao lâu –

Lãnh Thiết Sinh đi nhanh đến trước mặt Duẫn Huyền Niệm, duệ nhãn nhìn kỹ nương tử thấy trán của hắn có vết thương nhỏ “Ngươi té ngã phải không?”. Cuối cùng cũng ko nhịn  được mà muốn chạm vào hắn. Vươn tay đến gương mặt có vẻ  đờ đẫn kia, nghĩ thầm trở ngại trong lòng nương tử ko phải là vấn đề, đều làm cho y lo lắng chính là thị lực của hắn ko ổn, đại phu đã từng nói qua hắn có khả năng bị mù…….

Đã mua thượng đẳng dược liệu cho hắn, hy vọng sớm ngày có thể khai thông tụ huyết (máu bầm)đang tích tụ trong đầu. Y nhất định sẽ bắt buộc hắn uống thuốc, mặc kệ hắn cao hay mất hứng, nhưng vấn đề là nên làm sao để hắn ngoan ngoãn?!

Duẫn Huyền Niệm “Bốp!” 1 cái tiêu trừ bàn tay đang làm càn của đại gia, không cần nhân lúc hắn nhất thời thất thần mà sờ loạn. Cơn tức giận hồi nãy lập tức bùng nỗ, lập tức xuất khẩu ko hề khách khí hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”

Tại sao y biết nơi này…..Hay là, y có quen Địch viện tiếu quả phụ (quả phụ xinh đẹp)? Cũng có khả năng lắm, nếu ko giải thích sao được việc y ở đây?

“Ta ở chỗ này chờ ngươi về nhà.”

Duẫn Huyền Niệm không hỏi y làm sao có thể biết được nhà của hắn, đại gia tám phần là từ miệng của tiếu quả phụ mà biết chuyện mình mua nhà này.

“Ngươi có thể xéo được rồi, nơi này không hoan nghênh ngươi!” cuối cùng cũng có thể ngang nhiên hạ lệnh đuổi khách, đẩy ra chướng ngại vật khó xử trước mắt. Hắn cuối đầu, cất bước vào nhà, hai tay một tả một hữu nắm lấy cánh cửa, chuẩn bị đóng lại.

Lãnh Thiết Sinh giơ tay cản lại hành động của hắn, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười trêu tức, đối hắn nói: “Huyền Niệm, quyền trạng nhà này, ta cũng có một phần.” nếu đại môn là của nương tử, thì trù phòng hẳn phải thuộc về y chứ, còn dư  nữa là — Bao gồm cả nương tử, đều là của y.

Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên không thôi, bắt đầu động não suy nghĩ, chuyển sang nói – “Ngươi đang nói nhảm gì đó?”

“Ta đây không có nói bậy đâu ah” đó là đương nhiên, Lãnh Thiết Sinh trong lòng tự phụ nói thầm. Y lập tức, ngay lập tức xuất ra chứng cớ, “Ngươi xem, ta cũng có quyền trạng của ngôi nhà này, nếu ngươi muốn tính rõ ràng, ta cũng có thể nói cho ngươi biết — ta là tướng công của ngươi, ba trăm năm mươi lăm hai lượng không cần đưa cho ta, ngươi đem cả người ngoan ngoãn cho ta chiếu cố là tốt rồi.” Ah, y cũng đâu có tham lam lắm đâu – tâm nguyện chỉ có 1 là từ từ biến tính tình của hắn từ ngang ngạnh chuyển sang mềm nhũn là được rồi.

Dù sao cũng lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu (thân tại rừng xanh, sợ gì ko có củi đốt). Lãnh Thiết Sinh duệ nhãn quan sát nương tử  — toàn thân hắn phát trực, phát năng, phát hỏa(phát bực, phát nóng, phát hỏa) nhân sắp biến thành than, nhà này có hay ko vì hắn mà bốc cháy?

Lãnh Thiết Sinh bày ra mong muốn tư lợi thế kia, như vậy y mới có thể đem nhân vào chính nhà của mình.

Hát! Duẫn Huyền Niệm thở hắt ra vì kinh ngạc – hét to lên……

Tự buộc mình áp chế cảm xúc đang hỏa đại. Tận lực duy trì thái độ bình tĩnh mà đàm phán: “Trước kia ngươi có nói là từ nay về sau sẽ ko đến quấy rầy ta” hắn đang lên án y nói mà không giữ lời!

Lãnh Thiết Sinh cười nhạt 1 cái – “he he” gian xảo. Đại gia nhẫn nại tưởng niệm khổ sở, cô độc chi oán, thương tâm chi đau…… Cũng đâu phải là giả, y cũng tuân thủ hứa hẹn chứ bộ.

“Huyền Niệm, ta đúng là có nói qua — từ nay về sau không đến 『 nơi này 』 quấy rầy ngươi.『 nơi này 』 là chỉ nhà của ân nhân Ngụy Thất. So với việc 2 người chúng ta cùng mua hạ ngôi nhà nhà này rõ ràng là ko giống nhau. Hàm nghĩa trong đó rõ ràng là khác nhau xa vạn dặm nga. Như vậy ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?”

“Rõ rồi……” đem hắn biến thành ngốc tử để lừa gạt ah. Duẫn Huyền Niệm rống lên giận dữ — “Ngay từ đầu ngươi đã lừa ta.”

Duẫn Huyền Niệm cả người run rẩy, dựa vào cánh cửa cố gắng chống đỡ thân hình suy sụp sắp ngã tới nơi. Đôi mắt đẹp nhìn thấy y làm ra điệu bộ tự nhiên, thái độ làm như là hợp tình hợp lý lắm vậy. Đương nhiên –

Mình chính là bị đuối lý rồi……….

Bỗng nhiên, toàn thân xuất hiện cảm giác bị mãnh liệt áp bức. Không có chỗ nào có thể trốn được. Mà nếu trốn được, y rốt cuộc còn sẽ buộc hắn làm cái gì nữa mới chịu buông tha?

Chăm chú nhìn thần sắc của hắn tự nhiên trở nên trắng bệch. Lãnh Thiết Sinh không khỏi buồn bực, kia là chân thật cảm giác, “Huyền Niệm, ngươi rốt cuộc là đang sợ cái gì?” Vì cái gì ko dám đối mặt với sự thật là bọn họ đã từng là vợ chồng, không chịu nhận tình cảm của y?

Y không bắt buộc hắn, có thể — nương tử vì sao ngay cả  1 cái cơ hội để cho y cả đời chờ đợi bên cạnh cũng ko nguyện cấp?

“……” không tự tin thùy hạ mắt tiệp, Duẫn Huyền Niệm lùi ra ngoài cửa, cứ ngồi ở ngoài thềm đá, tuyệt sắc dung nhan vùi vào hai đầu gối ko thèm nhìn nữa, cũng không nguyện vào nhà.

Nam nhân tựa hồ thần thông quảng đại, có biện pháp nắm rõ hành tung của mình trong tay, phải làm sao để thoát khỏi  sự dây dưa của y đây?

Duẫn Huyền Niệm khổ tư vô sách (vắt óc suy nghĩ cũng ko có cách nào cả), đơn giản là nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng sự đau đớn đang nổi lên vầy dò chính mình. Lãnh Thiết Sinh đứng phía sau của hắn, quan sát thiên hạ rõ ràng có vẻ yếu ớt, nhưng tính tình kia cũng thật là quật cường nha. Y nhất thời bị nghẹn, ko biết làm sao cho phải?

Lặng lẽ ngồi xuống cạnh hắn, tay nhẹ nhàng gỡ ra cho hắn những loạn tóc rối tung, rất sợ sẽ kinh động thiên hạ, lặng im chăm chú nhìn hắn — bất kể hắn muốn ngồi ngoài này bao lâu, y cũng sẽ nguyện ý bồi bên cạnh hắn bấy lâu……

[1]Nguyên văn 星火燎原: đốm lửa nhỏ là gốc đám cháy lớn. Lấy từ câu: “Nhất tinh chi hỏa, năng thiêu vạn khoảnh chi tân; bán cú phi ngôn ngộ tổn bình sanh chi đức.” (Một chấm lửa có khả năng đốt cháy muôn đống củi; nửa lời nói quấy làm hao tổn cái đức bình sanh.) Nguyên câu trong bài có nghĩa là lời đồn thổi vô cùng dữ dội.

Lãnh Niệm Sinh cùng Liên Nhi đứng xa xa thấy cha và nương đều ngồi ngoài cửa. Không biết lúc này nên nói gì để nương có thể bằng lòng mà vào nhà?

Quả nhiên là……… Đến ở nhà này toàn ngốc tử……… Ả cuối cùng cũng mở được nhãn giới. Trời nóng gần chết, công tử lại ở ngoài ko chịu vào, Lãnh gia cũng phơi nắng theo, còn nhìn công tử mà cười hồi lâu. Đôi mắt ôn nhu kia chỉ nhìn mỗi một mình người đó…….. Trời đất ơi, thiên hạ đồn đãi quả ko sai chút nào mà!

Mị nương ở ngoài cửa, nhìn cũng được 1 lúc lâu, bắt đầu tắt hẳn nụ cười mà lo lắng, đôi mắt hoa đào cứ nhìn trừng trừng –

Ả phát hiện chuyện càng lúc càng kì quái — Lãnh gia là thích Thiết Sinh công tử thật sao?!

Kia chẳng phải là không phân biệt được giữa nam và nữ  có nhiều điểm khác nhau. Tên công tử ca nhi (yếu đuối ngốc nghếch) kia có cái gì mà thích hắn như vậy? Dù có đẹp cách mấy thì cũng là nam nhân thân ah…… Lãnh gia thật sự là khùng hết thuốc chữa rồi mà. Cho nên mới ko tuân theo lẽ thường, là nam nhân lại đi làm chồng của nam nhân thì chỉ có điên. Ả nhìn Thiết Sinh công tử ko chớp mắt cái nào, hai ngày nay, có chút đố kị với nam nhân này, tùy tiện vẽ 1 bức tranh là có thể đổi lấy ngân lượng…….

Hai đại gia này thực sự là quá giàu có, muốn cái gì là có đó, không giống như ả, muốn mua xiêm y là phải nhịn ăn, nhịn dùng, so ra thua kém hơn hẳn những phụ nữ nhà bên cạnh nha, càng miễn bàn khi nói đến các quý phu nhân xuyên kim đái ngân (~ ăn mặc sang trọng)

Mị nhãn lợt lạt quét qua cái tên công tử ca nhi xinh đẹp kia, khóe miệng loan hạ (cong cớn) — khư! Trên đời này thật ko có thiên lý, nàng mới có tư cách làm cho thế gian nam nhân kia đối đãi như thế, công tử ca nhi kia có điểm nào là tốt ah?!

Nhìn thêm cái nữa ko chừng sẽ càng đố kị mà đánh nhau với công tử. Cùng với kinh ngạc là sự  đồng tình với Lãnh gia, mị nương cầm chặt ngân phiếu, định đi đổi 1 ít ngân lượng cái đã.

Xuân Hoa đến bên cạnh gia gia nhỏ giọng thì thầm mấy câu, sau đó liền mang hai hài tử đi dùng bữa. Phu nhân của nàng tính tình trước kia vốn là âm dương quái khí (~rất mực kỳ quái), đã biết như vậy nhưng lại không thể trách được…… Huống chi, nhân đã sớm đem gia mà quên……..

Hắn nghe thấy Xuân Hoa nói cái gì là – “Gia, thuốc đã sắc xong rồi, hài tử cùng hành lý của phu nhân đều đã sắp xếp đâu vào đó. Bày biện cũng tốt lắm, còn về mấy bộ sách và tranh vẽ bên trong hòm gỗ của phu nhân, con không dám loạn động, nên đem nó đến thư phòng cho phu nhân quyết định. Còn có, thỉnh gia khuyên phu nhân nên vào nhà ăn cơm đi, ngồi mãi ngoài này cũng ko phải là biện pháp.”

Ngồi mãi ngoài này cũng ko phải là biện pháp…… Hắn biết. Nhưng hắn không cần y tự tiện làm chủ cho mình. Tại sao cứ muốn nắm giữ cuộc sống của hắn, tại sao cứ muốn đối xử tốt với hắn. Và tại sao y càng tới gần là hắn lại càng cảm thấy khó chịu……

Duẫn Huyền Niệm ôm chặt hai đầu gối, chậm rãi ngẩng mặt lên, cuối cùng cũng chịu đối mặt sự thật. “Ngươi hỏi ta sợ cái gì? Ta không ngại nói cho ngươi biết. ta sợ ngươi càng tiếp cận thì ta càng chán ghét ngươi”. Duẫn Huyền Niệm thấy mặt đại gia nhanh chóng biến sắc, xấu xí có dư, sẽ đối hắn mà tức giận sao?

Hắn mới không sợ y nha, nhất lời lên tiếng mạnh mẽ lên án: “Ngươi khi ta là ngốc tử, cưu chiêm thước sào[1]. Ta không biết là ngươi có bản lĩnh gì. Cũng ko muốn suy nghĩ, lý giải chuyện ngươi làm. Có điều toàn nhà này là ta mua, cũng ko phải ba trăm năm mươi lăm lượng” Duẫn Huyền Niệm lấy từ áo trong ra 1 tờ ngân phiếu, nhét vào tay của đại gia “Đây là ngân phiếu năm trăm lượng, trả lại khoảng tiền ngươi đã mua. Tính ra cũng có dư, ngươi lại đối với ta cũng thật tốt, nên không cần thối lại.”

Duẫn Huyền Niệm thừa dịp y đang trợn tròn mắt, nhanh như chớp giật lại mớ tóc mà y đang nắm trong tay. Không dám nhìn đôi mắt lợi hại kia, vì biết lời nói của mình sẽ làm nó bị tổn thương, càng trở nên u ám, sâu không thấy đáy. Nó ko những lấy đi sự chú ý của hắn, mà còn khiến hắn hổ thẹn hơn nữa……

Thùy hạ mắt, hắn cuối đầu rời đi,  hắn ở nơi này chỉ có buồn phiền. Lòng biết rõ y sẽ ko đi, vậy thì mình đi –

Nắm chặt ngân phiếu trong lòng bàn tay, vò nát nó! Lãnh Thiết Sinh giận dữ vô cùng, hận mình ko thể đem nhân mà níu lại, dùng hết sức để lay cái đầu ngu xuẩn kia – Còn muốn lạnh lùng với đại gia như thế nào nữa?

Mẹ nó, tên cứng đầu kia mua nhà là đại gia trả tiền mà, khi hắn là cái gì hả?! Quải dương đầu, mại cẩu nhục (treo đầu dê, bán thịt chó) tướng công  (~ ý nói ảnh làm chồng chỉ trên danh nghĩa đó mà) – Thật là, con bà nó “trá hình” mà!

Vẻ mặt xám xịch. Trời đang trong xanh, đột nhiên vang rền lên tiếng sấm — rầm rầm, là muốn báo trước sau buổi trưa thế nào cũng có 1 trận lôi vũ (mưa rào có sấm chớp). Vừa đi vào Địch viện quả thực đúng như dự đoán mưa gió liền kéo đến. Nương tử vô tình vô nghĩa không ngừng phủi sạch quan hệ. Y theo hắn mà từ oán phu biến thành khí phu (người chồng bị vứt bỏ thành người chồng oán giận)……..

“Hừ! Tức chết nhân……” khí phu — Lãnh Thiết Sinh nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, trợn mắt trừng trứ bóng dáng yếu đuối đang đi xa xa ra khỏi y. Không thể ko quan tâm……. chỉ có thể tự mình dỗ dành tên cứng đầu kia đừng làm loạn nữa. Khi nắm lấy tay của hắn liền thấy ngay lòng bàn tay kia thật lạnh và ẩm ướt…….

Nương tử chắc là lại phát tác đau đầu……. Lãnh Thiết Sinh mi tâm nhất ninh, cũng thực đau đầu mà. Chân liền theo sau để tìm người — xem hắn muốn lăn đi đâu?

Duẫn Huyền Niệm cứ men theo đường cái, ko biết là nên đi đâu. Dọc đường cũng ko thèm hồi đầu xem Lãnh gia có hay không đi theo phía sau?

Còn cần phải xác định sao, phía sau nếu có một khí thế khiến toàn thân phát lạnh, thì chính xác là nam nhân đang nhắm mắt nhắm mũi mà đuổi theo, là người nào đó đang cười ngạo mình?

Đôi mắt xinh đẹp kia ánh lên sự kinh diễm và có vài phần hoảng loạn. Là sợ y theo sau hắn. Không thể hiểu nổi, là bởi vì cái gì, Lãnh gia là hạng người gì, đối  hắn  muốn làm cái gì?

Rốt cuộc chính mình cũng ko biết là đã đi được bao lâu. Cũng sẽ ko biết là mình sẽ tiếp tục đi được bao lâu nữa. Mờ mịt, ko phương hướng, đồng thời xuất hiện tại giao lộ. Bất luận hắn chọn đường nào, đều chẳng có thể kiên định mà đi đến cùng.

Không ngừng suy nghĩ về y, tại sao chỉ có mình y?

Không buông tha cho hắn, quả thực là âm hồn bất tán……. Làm người ta phát giận, giận, giận. Duẫn Huyền Niệm cắn môi đến mức trắng bệch, ngẩn gương mặt tuyệt sắc lên nhìn trời – rất giống tâm tình của hắn lúc này là 1 màu tro tàn…..

Đầu cháng váng đến độ muốn ngất đi, đã ko biết rằng mình bị lạc đường. Mắt mông lung, thấy ko rõ ràng gương mặt của những người xa lạ. Đột nhiên dừng lại cước bộ, thể lực đã sớm chống đỡ ko nổi, thà rằng cứng đầu đứng đó thở dốc mấy cái, chứ ko nguyện trở về nơi của y –

“Trời mưa ……” hắn nói nhỏ, vài giọt nhỏ như hạt đậu bắt đầu rơi xuống mặt, không tránh, không né, cứ như vậy để nước mưa ào ạt xối vào người. Hắn cao ngạo đứng ở ngã tư đường nhìn đám người ở ngoài chợ, tất cả đều đang né tránh trận mưa đột nhiên đổ xuống –

Những người bán hàng rong đồng loạt đẩy xe rời đi. Những người lỡ bước đều trú bên những mái hên, hay lều trại gần đó. Tất cả đều nhìn hắn kinh ngạc –

Hắn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cho dù hiện tại có thiên thiên vạn vạn (hàng ngàn, hàng vạn) cặp mắt đang nhìn hắn, cũng không bằng đôi mắt lợi hại đó, lợi hại quan sát, tàng trứ trong đó là sợ yêu thương không bờ không bến – Làm hắn cảm thấy mình tâm hoảng ý loạn, hít thở ko thông…….

Bỗng nhiên –

Mưa ngừng rơi trên người, hơi thở nam tính cùng cảm giác áp bách quây quanh hắn, nghe phía sau vang lên tiếng nói trầm thấp: “Ngươi toàn thân đều ướt hết, rất dễ bị nhiễm phong hàn, hiện tại theo ta về nhà được ko?” Duẫn Huyền Niệm cả người run lên, mày liễu nhanh nhanh chóng nhăn 1 cái. Nội tâm hoảng loạn, là nên chống cự lại hay ngoan ngoãn nghe lời?

Lãnh Thiết Sinh cầm cây dù mới mua đến, vì hắn che chắn gió mưa. Một lòng giương lên giữa trời, kiên nhẫn chờ đợi quyết định của hắn. Nếu hắn ko muốn về, y sẽ tiếp tục chờ, sẽ ko bao giờ bỏ hắn lại 1 mình – (Hữu cảm động quá, hix hix, *cầm khăn giấy*)

Hai người bọn họ cứ như vậy đứng mãi trong mưa, một cây dù lơ lững giữ trời đất, dây dưa.

Không thể chịu nổi sự tiếp cận của y, không muốn dựa vào sự chăm sóc của y. Đầu Duẫn Huyền Niệm từ từ rời khỏi chiếc dù kia, nhất quyết cự tuyệt rời xa…..

Lãnh Thiết Sinh ánh mắt tối sầm lại, u buồn nhìn người trong lòng. Không biết chính mình nên làm sao, thiên hạ mới nguyện ý theo hắn……

Buồn bã đuổi kịp hắn, cho dù đã bị im lặng cự tuyệt, vẫn là vì hắn mà bung ô, vì hắn che mưa, vì hắn mà đau lòng……

***

Mưa đến nhanh, đi cũng lẹ, tẩy sạch những tòa nhà bụi bậm nơi thành thị. Tầm mắt nhất thời thanh minh (thoáng đãng) – Những hình ảnh rộng mở hiện ra trong mắt. Tuy nhiên, đường cũng đầy đất lầy lội, làm dơ hài.

Tâm còn vương vấn hai tiểu hài tử, hắn ngoài việc trở về, còn chỗ nào có thể ở được nữa?

Hắn không nhớ rõ đường trở về nhà, nên mỗi khi đến một cái giao lộ nam nhân lại cẩn thận chỉ dẫn hắn nên đi hướng nào. Trừ việc đó ra, y luôn bên cạnh hắn mà che chở. Cho dù có biến hóa như thế nào thì hắn vẫn như cũ duy trì vị trí của 2 người. Cứ tiếp tục giữ lấy chính mình, không chấp nhận sự che chở cùng săn sóc. Trên đường có đi qua mấy vũng  nước nhỏ, y đỡ hắn ở ngã tư đường để xe ngựa chạy ngang ko bị bắn nước vào mình. Ngang ngược nắm chặt y bào ẩm ướt, nhưng, hắn hoàn toàn ko hề phóng tại tâm thượng (ghi khắc trong lòng).

Đôi mắt ôn nhu như nước từ đầu đến cuối cứ để trên thân, khiến hắn cảm thấy khó thở. Đường về nhà tựa hồ rất xa và dài……..

Quay mặt qua chỗ khác, hít sâu vào, sau đó quay mặt lại lén liếc y 1 cái.  Hở! Duẫn Huyền Niệm ngay tại chỗ bị đãi cá chính trứ (~ bắt gian tại trận), trên mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng xấu hổ mà trừng trứ  — Y lộ ra 1 nụ cười nhạt……..

Hơ, chớp mắt 1 cái, Duẫn Huyền Niệm sững sờ. Không hiểu sao lúc y ở bên cạnh – mình lại sinh ra xúc động mà muốn nắm tay y. Muốn đụng chạm, muốn được y ôm lấy. Lặng yên đem hai tay nắm chặt thành quyền, để ngăn ngừa chính mình, kiềm chế ko được sự xúc động cùng ý tưởng xằng bậy – Làm sao bây giờ!

Đôi mắt đen như mực u buồn. Duẫn Huyền Niệm cúi thấp đầu xuống, tự kiểm điểm mình — quả thực giang sơn dễ đổi, đánh chết bản tính cũng ko dời. Đã mất trí nhớ còn muốn đi câu dẫn người ta, muốn tới gần nam nhân, thật sự là ko biết xấu hổ…… Mình làm sao có tư cách chứ!

“Ngươi tránh ra, cách ta xa một chút, tự ta có thể đi về.” Đột nhiên, ko kiềm chế được, gầm lên — là mình chán ghét cái tính tình bậy bạ này – muốn nam nhân lăn xa một chút, không cần tiếp tục thích hắn.

Đó là thái độ gì ah?! Đại gia mới vừa đắm chìm trong bầu không khí tốt đẹp một chút xíu, tên cứng đầu kia tự nhiên phát khùng lên mà phá hư hết trơn !

Hung cái gì…… Lãnh Thiết Sinh vẻ mặt kinh ngạc cuối đầu xuống mà nhìn hắn — nương tử sao ko phản ứng gì cả?

Chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mi dài và cong của hắn, cùng mấy loạn tóc còn dính lại trên trán, và cái đầu cứng ngắt hồ đồ kia thôi. Y lên tiếng hỏi:  “Chân ngươi có mỏi ko, đã đi lâu như thế rồi, có hay ko còn lực để đi về nhà ”

Bọn họ đi nhanh về Địch viện, chỉ cần qua 1 cây cầu nữa thôi…… Tỷ mỉ nghe thấy hô hấp của hắn đang hoảng loạn. Thượng khí ko tiếp hạ khí (~ hít thở ko thông). Nếu không phải ngại việc hắn ghét y đụng đến, đại gia đã sớm khiêng hắn hồi trạch một phen, cởi bỏ y phục ẩm ướt, đem hắn vào 1 bồn nước nóng.

“Ngươi ko cần lo lắng cho ta!” cuộc sống của công tử ko cần hắn quan tâm, thật là quá lãng phí tâm tư.

Nghĩ đến việc sau này phải ở cùng y dưới 1 mái nhà, mỗi ngày đều phải gặp mặt, phải làm sao bây giờ……… Duẫn Huyền Niệm cắn môi, buồn bực suy nghĩ.

Lãnh Thiết Sinh không muốn cùng hắn đá chọi đá, như vậy càng khiến nương tử  chán ghét y hơn mà thôi, đành phải nhuyễn ngôn nhuyễn ngữ (mềm giọng nhẹ lời) mà cầu hắn: “Huyền Niệm, đừng giận ta nữa mà. Buổi trưa mới đi ra ngoài có 1 chút, là bị ướt hết trơn,  nếu ngươi còn muốn đối ta mà phát hỏa, thì cứ về nhà thay xiêm y trước rồi nói sau nha”

“Ngươi thật nhiều lời….” đừng phiền hắn, trong lòng rối rắm. Bất luận có kháng cự như thế nào cũng ko thay đổi được y, vẫn là cứ đối với hắn mà tốt.

Bọn họ nói chuyện được mấy câu kia chứ ? Sao nương tử lại nói y nhiều lời…… Đại gia thực mệnh khổ ah, mới nói một hai câu liền bị ghét bỏ…… Mẹ nó! Hắn trước kia là ách tử (người câm)  lâu quá rồi, cho nên bây giờ vẫn tiếp tục cúi đầu im lặng là vàng. Bộ nói nhiều hơn một hai câu liền chết hay sao áh –

Thiết Sinh lão đại bực bội nghĩ: Quên đi! Xém chút nữa đến nương tử còn nhìn ko được chứ nói gì đến chuyện mở miệng mà nói. Không dám nghĩ đến trước đây 2 mắt của mình là vì ai mà giương lên nhớ nhung ?

Yêu hắn chính là rất yêu hắn……

Lặng yên. Hắn nhu thuận hay mạnh mẽ, nhớ rõ hay quên mất đều hảo cả — Rất muốn nói với hắn, những lời trước kia chưa từng nói qua.

“Chỉ cần ngươi sống, bất luận ngươi biến thành như thế nào đều không sao cả.”

Có nghĩa là….., có phải hay không sẽ không để ý đến chuyện hắn đã ko thuần khiết……. Duẫn Huyền Niệm không dám ngẩng đầu, tâm hư[2] như muốn đòi mạng, giới ý tưởng chừng có thể chết đi……

Lãnh Thiết Sinh khoát nhiên khai lãng (thông suốt sáng tỏ). Bất luận nương tử mĩ hay sửu, ách hay ko ách, lại còn có ẩn ưu (sự đau buồn thầm lặng), có thể hay không mù lòa……

Chẳng lẽ, mấy chuyện này đối với mình là trọng yếu sao ?

Y để ý chỉ là cảm nhân  của hắn. Cho dù bất hạnh gì xảy ra cũng được, hắn vĩnh viễn là thê của y. Thân thủ gắt gao nắm chặt lấy tay hắn mà dắt đi, không muốn buông ra. Lãnh Thiết Sinh ngữ khí kiên định, trước hạ giọng cảnh cáo : “Huyền Niệm, đừng đánh ta nữa mà, bằng không ta liền khiêng ngươi mà đi về nhà”

Mấy giây tiếp theo, ko thể ngờ rằng nương tử mắt hạnh mở to, khẽ nhếch đôi môi đỏ thắm trên cái miệng nhỏ xinh. Ngạc nhiên đến độ thừ người ra, gương mặt xinh đẹp kia đang ngoan ngoãn nghe theo, là muốn được âu yếm.

Lãnh Thiết Sinh không khỏi đạm đạm nhất tiếu (nở 1 nụ cười nhàn nhạt). Y trước kia đã quên ko cảm tạ trời đất, nên khi hắn ở cạnh như thế này đã rất thỏa mãn rồi. Giờ phút này — trong lòng lại tràn trề vô hạn cảm kích, hắn không hề đối y mà cảm thấy đau đầu. Y có thời gian cả đời để làm cho hắn hảo. Làm cho hắn hảo hảo chịu được, thói của đại gia, là mặt dày vô hạn bảo hộ hắn suốt kiếp.

“Ah! Ngươi uy hiếp ta……” Duẫn Huyền Niệm chậm chạp phản ứng nhưng không có đánh người. Chỉ là lui về phòng thủ, tầm mắt dừng ở điểm tiếp xúc của 2 người. Bị bàn tay ấm áp của y nắm lấy, hơi ấm đó đã tỏa ra len hẳn vào trong lòng.

Hoảng sợ và ngạc nhiên khi phát hiện ra, hắn ko có chán ghét……..

Không muốn đem thái đao đến để chặt tay y, ko chê là bẩn, càng ko ghét bỏ……..

Thôi rồi! thân thể hắn thực vô sỉ, không chịu khống chế, đầu óc thực lý trí thế nhưng sao lại vô tể vu sự (chẳng thấm vào đâu)?! Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên không thôi, cố sức vung vẫy tay, giẫy không ra, liền nhỏ giọng buồn bả: “Thật không biết xấu hổ mà……” là trách cứ chính mình.

“Rồi sao?” Lãnh Thiết Sinh nhíu mày ko cho là đúng nói: “Chuyện chúng ta đã làm ko chỉ có nắm tay” y kéo hắn bước đi, quan tâm thả chậm cước bộ, sợ hắn thở không nổi — tử cho y xem thì nguy rồi.

Duẫn Huyền Niệm không còn sức để giẫy dụa nữa. Ngoan ngoãn mặc cho hắn nắm lấy. Mỗi bước đi đều ko ngừng thuyết phục chính mình — Y là tướng công, cho y nắm lấy tay chắc là……

Không cam nguyện cho lắm nên quay mặt đi, thỏa hiệp với sự bá đạo của y. Trong lòng thật sự không muốn thừa nhận — là chấp nhận cử chỉ của hắn.

Hừ! Thái độ đó của nương tử, là khinh thường gì ah?! Đại gia cảm thấy khó chịu liền trưng ra bộ dáng oán phu. Cười trộm 1 cái, nương tử chắc là cũng chịu cho y nắm tay đi. Y ko dám vọng tưởng nhiều quá, cũng không nguyện buộc hắn phải làm theo nghĩa vụ. Đêm nay nương tử có hay ko ngoan ngoãn chấp nhận ngủ chung với y trên 1 cái giường mới là vấn đề –

Hắn cũng nên phòng ngừa đi, nương tử có hay không xuống trù phòng đem thái đao mà giấu dưới gối?

[1]鸠占鹊巢 Thành ngữ chỉ sự tự ý chiếm nhà (hay tổ ấm của kẻ khác) Ở đây ý nói anh Sinh tự ý chiếm nhà của em Niệm ^.^

[2] Tâm hư: ý nói là mình đã làm sai nhưng lại sợ người khác biết.

Giới ý: sự để ý, lưu tâm

Câu này tác giả viết theo kiểu sóng đôi cấu trúc, hàm ý nhấn mạnh và “văn hoa”.Hữu ko tìm được từ nào trong tiếng Việt thích hợp để vào văn cảnh, nên giữ nguyên ^.^

Lãnh Thiết Sinh và Duẫn Huyền Niệm trở lại Địch viện, ở cửa gặp một nam hài xấp xỉ tuổi của Lãnh Niệm Sinh  — Địch Dĩnh.

Nó cũng đã gặp qua Lãnh gia vài lần, rất cung kính gọi 1 tiếng “Gia”. Có thật là điên rồi ko?

Mẹ kế đều đem 2 người này xem thành ngốc tử, bao gồm Lãnh Niệm Sinh, ko hề kiêng kị trước mặt nó mà gọi “tử tiểu tử”…… Lãnh Niệm Sinh sao lại chọc giận đến người……

“Địch Dĩnh, ngươi còn đến chỗ Dương lão bản ko?” Huynh đệ của y — Khuyết Bất Thấu thường hay tán thưởng tiểu khỏa kế này. Nói nó thật cần cù siêng năng, gia cảnh thật đáng thương, còn giới thiệu nó đến chỗ Dương lão bản học bồi giấy, đóng chữ khiêm làm tạp vụ mấy việc linh tinh.

“Dương lão bản từ lâu đã muốn mời bạn bè đến thưởng tranh, giờ in danh thiếp mời tao nhân mặc khách, hoạt động rất trọng thể. Hai ngày nay, Phụng Vân trai đóng cửa, Dương lão bản muốn nghĩ ngơi ạ.”

“Àh, Dương lão bản này thật màu mè nha. Một năm thế nào cũng bày ra trò này vài lần”. Lãnh Thiết Sinh đoán rằng: Dương lão bản tám phần sẽ đem họa của nương tử ra triển lãm. Sau khi ăn xong tiệc chúc mừng, lại chẳng phải là thừa dịp mà kinh doanh luôn hay sao?

Bọn văn nhân này nọ kia không thể nào thiếu phong hoa tuyết nguyệt, luôn tìm nơi ngâm thi tác đối, nói thẳng ra là tìm hồng phấn tri kỷ, ăn chơi đàng đ**m.

Duệ nhãn đảo nhanh qua cái tên nương tử đang im như thóc kia, trong đầu hắn là đang nghĩ cái gì?

Hài tử này chính là con của tiếu quả phụ (quả phụ xinh đẹp)?

Bọn họ đã gặp qua một lần, ở thực tứ…… Với niên kỷ của tiếu quả phụ, ko có khả năng sinh hạ hài tử này. Kia chắc là hậu nương (mẹ kế)………

Duẫn Huyền Niệm chỉ vào mộc bài ngoài cổng hỏi: “Chữ này là ai viết?”

“Cha con” Dịch Dĩnh trả lời, ánh mắt anh tuấn của nó ko lộ ra chút cảm xúc nào cả. Không thích người khác trước mặt nó nhắc đến bất cứ thứ gì liên quan đến cha: “Nếu không còn chuyện gì, con vào nhà trước”.

Lãnh Thiết Sinh ko tỏ rõ ý kiến việc quyền trạng toàn bộ ngôi nhà ko được mua hạ. Địch thị mẫu tử nhất định tự do ra vào trạch viện. Y cũng chưa có ý định sửa lại môn bài của nhà này. Tạm thời không nghĩ sẽ cùng nương tử nói đến việc về nhà của đại gia. Miễn cho việc nương nhanh chân rời nhà trốn mất. Ngân phiếu năm trăm lượng này trước thu trứ rồi sẽ tìm dịp trả lại cho hắn sau.

“Huyền Niệm, còn ở ngoài cửa mà làm chuyện ngu ngốc gì đó?” câu hỏi của đại gia, nương tử có hay ko nghe thấy?

Duẫn Huyền Niệm buồn bã than nhẹ 1 cái. Đáng tiếc, người như thế mà đã mất rồi……. Nếu còn, nhà này có hay ko bị bán đi?

Đột nhiên, Duẫn Huyền Niệm ý thức được tay của mình vẫn còn bị nắm lấy. Hách! “buông……” hắn nhỏ giọng kêu lên. Nhân không phải là tiểu hài tử ba tuổi, đại gia đâu cần phải nắm chặt như vậy……

Mặc cho hắn cứ muốn giãy tay ra, Lãnh Thiết Sinh nhìn bóng dáng của hắn mà tham luyến. Ánh mắt trói chặt ko tha, khóe môi kiềm ko được mà từ từ cong lên, nhân là muốn trốn đi đâu vậy kìa?

Sao có thể trốn được – tất cả phòng trong nhà này đều có người ở rồi, ko còn chỗ trống, trừ khi là phòng người hầu……

Phụ cận sợ rằng có quỷ thường lui tới, nương tử đêm nay tám phần cũng không đủ khí lực mà đi ra ngoài hoảng –

“Phu nhân, người ước chừng thử xem đã quen thuộc trù phòng, sương phòng, thư phòng ở đàng kia chưa?”

“Ân.” Duẫn Huyền Niệm miễn cưỡng gật gật đầu, Xuân Hoa cuối cùng cũng có thể tha cho hắn, có thể hảo hảo đi tắm, rồi nghỉ ngơi.

Lau sạch người, Duẫn Huyền Niệm trở lại sương phòng, nội thất phản phất mùi hương của cây thông nhàn nhạt. Toàn bộ nhà được bài trí rực rỡ hẳn lên, thầm nghĩ chắc đây là kiệt tác của nam nhân.

Lúc nãy, hắn đã không kịp hỏi Xuân Hoa đây là phòng của ai. Thật sự rất lo lắng là sẽ phải sống cùng phòng với người khác – Cho dù là tướng công.

Cảnh đã đổi khác, nội tâm lại bất an không yên, muốn ngủ lại không dám ngủ. Nam nhân kia đang đi tắm, có trời mới biết y có hay không đến quấy rầy hắn…… Biết chắc là mình ko đủ lực để chống lại sự dây dưa của nam nhân.

Duẫn Huyền Niệm trong đầu toàn nghĩ đến nam nhân. Trăn trở dựa vào mép bàn, ánh mắt mệt nhọc, cảm thấy toàn thân vô lực, chỉ chốc lát sau thì mệt mỏi ngủ thiếp đi……

Xuân Hoa đem đồ đạt vào phòng, Lãnh Niệm Sinh cùng Liên Nhi cũng theo sau, định đến để thăm hỏi – thấy thiên hạ ngủ bất tỉnh nhân sự, Xuân Hoa hỏi: “Chúng ta có cần đánh thức phu nhân dậy ko?”

“Nương bữa tối còn chưa ăn nữa, chúng ta nên làm sao đây?”

“Cứ để vậy đi, đó là vấn đề của cha nga. Chúng ta không cần phải quan tâm nhiều” Lãnh Niệm Sinh hảo tâm lo lắng ko yên, mắt lại hy vọng xa vời. Nương cùng cha cần bồi dưỡng cảm tình thôi, cơm có thể chờ ngày mai hoặc nương sau khi tỉnh lại  ăn cũng được. Cha của nó đã  một năm rồi chưa có ăn mặn. Ah…..『 mỹ vị 』 trước mặt, dẫn nhân xuẩn xuẩn d*c động (Tự hiểu nha, chắc cũng ko khó liên tưởng lắm, he he). Cha của hắn có thể hảo hảo hưởng dụng, nương của nó đã nằm yên. Cơ hội này có chết, cũng chưa chắc gặp được đâu na……

Lãnh Niệm Sinh tàng đao (~ ác tâm), mắt cười cười nói: “Xuân Hoa a di, mau xuống trù phòng mang toàn bộ thái đao cất hết đi. Ta cùng Liên Nhi đến sài phòng (nhà chứ a củi) giấu búa.” Có nghe Liên Nhi nói qua — nương sẽ đem thái đao giấu ở dưới gối, như vậy cũng nên vì sự an toàn của cha mà lo lắng chu đáo.

Liên Nhi vạn phần kinh ngạc mở lớn mắt, còn chưa kịp nói gì, đã bị Lãnh Niệm Sinh lên tiếng xem thường, “Nhìn cái gì mà nhìn ah, còn đứng chết trân ở đó làm gì, mau mau tiến hành”. Thiếu gia dứt lời, liền hăng hái mà thực hiện liền, dắt Liên Nhi đi trước.

Tiểu gia đã định đoạt, Xuân Hoa nào dám cãi lời. Lãnh gia truyền nhân này cũng không phải dễ chọc. Giờ không nghe mà làm theo, cam đoan tương lai sẽ chết lúc nào ko hay. Nghe thiếu gia hắn cứ nhắc đi nhắc lại cái gì là 1 chuỗi sai lầm.

Tai của nàng toàn buổi chiều đã sớm ong ong muốn chết. Cứ nghe thiếu gia lằng nhằng nói cái gì mà phu nhân vô tình. Gia si tình. Thân là hài tử thực thảm mà –

Công phu của thiếu gia thật ko phải giả — nói hoài không khát nước. Xuân Hoa cũng theo sau ra khỏi phòng, chân tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên đường đi xuống trù phòng, thấy gia gia trong tay đang cầm 1 chung dược thiện nóng hôi hổi, thật là nguy hiểm mà……….

Nương tử ngủ mê……., trên bàn đang bày ra mấy chậu cây ko hề lay động.  Lãnh Thiết Sinh bồi hồi có nên hay không đánh thức người bên cạnh?

Đại gia ngồi kế bên, chăm chú nhìn bộ dáng của nương tử trong thời khắc này, cảnh tượng thực xinh đẹp, giống như nhân gian yên đắc tiên tử. Da thịt trắng như tuyết vô cùng mịn màng. Ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt mị hoặc lòng người –

Không biết đã trải qua bao lâu, Lãnh Thiết Sinh gỡ ra mớ tóc đen dính vào mép bàn cho hắn. Nắm ở trong tay thật thích nha. Thời điểm này có thể thấy được y có biết bao si mê –

Chậm rãi cúi đầu, để môi bên tai hắn nhẹ giọng gọi: “Huyền Niệm……”

Thiên hạ không hề động tĩnh, đôi lông mi dài và cong cũng chưa có nháy qua nháy lại, nhân ngủ rất sâu, hô hấp kém……..

Lãnh Thiết Sinh không khỏi mi tâm nhất ninh (ấn đường nhăn lại), Tình trạng thân thể của nương tử  sao lại có thể kém như thế?

Sao không ngay lập tức nhảy dựng lên đối với y mà phát hỏa?

Sắc mặt trầm xuống, xem ra hắn quả thực ko có sinh lực. Sinh mệnh tựa bạch ngọc oa nhi (búp bê làm bằng ngọc trắng) nếu không cẩn thận che chở, chỉ sợ vỡ mất.

Lại lần nữa gọi hắn: “Huyền Niệm, Huyền Niệm, mau đứng lên……” Nâng khuôn mặt của hắn lên, vẫn là cũng không nhúc nhích giống như người chết …… Hát! Lãnh Thiết Sinh đột nhiên giật mình, sao lại có linh cảm ko tốt vầy nè…….

Duẫn Huyền Niệm nheo nheo mí mắt, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt. Ý thức hôn nhiên (mê mang), ko rõ ràng lắm sự việc, thân thể nặng như chì dựa lên mép bàn, khống chế không được tứ chi, cả người mềm nhũng tê liệt ngã xuống –

Lãnh Thiết Sinh lập tức đỡ được, đem toàn bộ thân thể của hắn dựa vào mình, mặc dù rất thỏa mãn với việc 2 người thân mật trong lúc này. Nhưng cũng rất để ý việc hắn thân thể khinh nhược ko chịu nổi vài trận gió lớn, ko biết là có thổi qua chỗ này ko?

“Hao tâm tổn trí……..” lúc này, nên làm như thế nào để cho hắn uống dược?

Đành phải uy hắn uống……

Lãnh Thiết Sinh cầm lấy chén thuốc còn nóng kia, hớp một ngụm, môi liền nhập vào miệng của Duẫn Huyền Niệm, một ngụm tiếp một ngụm, cho đến khi chén thuốc thấy đáy thì thôi.

Đề tay lau đi phần thuốc tràn ra cho hắn. Ôm hắn hảo hảo lên giường nằm, hai tay cởi ra xiêm y của hắn, thay ra áo khô và mát. Tiện tay ném đi y phục dính dược ẩm ướt, thấy nó rơi đâu đó trên ghế.

Đại gia tâm tình không tốt, hờn dỗi ngưng tụ đầy bụng. Thà rằng nương tử thanh tỉnh cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, ăn nói khó nghe, từng chữ từng chữ đả thương người ta. Ước gì được thấy bộ dáng hắn mạnh mẽ bước ra khỏi phòng, cũng không nguyện nhìn nương tử một bộ ko biết là chết hay sống, thật làm người ta lo lắng mà!

Lãnh Thiết Sinh đứng ở mép giường, bất đắc dĩ mắng: “Thật hỗn tướng, con bà nó, bức ép người ta đủ điều mà”. Nương tử tỉnh thì đi loạn, nằm yên thì chết ngất…… Y nên làm như thế nào với hắn đây?

Hảo tưởng có thể đem hắn đặt ở dưới thân hung hăng xuất ra 1 ngụm oán khí. Còn tưởng: Sẽ làm thế nào nếu thiên hạ đem thái đao đến chém!

Đại gia sắc mặt phút chốc trở nên khó coi – mái tóc đen nhánh của người đang ngủ say như chết ở trên giường cùng làn da hình thành nên màu sắc đối lập.

Haiz! Y lại tiếp tục bị nghẹn chết, bỏ đi, tiện tay tháo xuống sa trướng (màng che). Bụng mang đầy khuê oán[1], cũng phải lên giường ôm lấy thân hình ấm áp của nương tử áp vào thân hình lạnh như băng của mình –

Lãnh Thiết Sinh nằm trên giường, đem nhân ôm vào lòng che chở, chỉ có lúc này nương tử mới ngoan ngoãn giống con mèo nhỏ nghiêng người rút vào trong ngực, rất muốn ôm ấp phần eo nhỏ nhắn của nương tử. Gương mặt lạnh lùng gối lên đỉnh đầu thiên hạ, nhẹ nhàng hôn lấy tóc hắn. Đại gia thật là ức chết mà – Nương tử thì lạnh gần chết, hắn lại nóng muốn đòi mạng……..

***

Lãnh Thiết Sinh mắt nửa nhắm nửa mở lắng nghe, ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, cất tiếng nói quấy rầy người đang trong giấc mộng, 1 giọng thì nhẹ nhàng, còn lại đang là thời kỳ bị biến thanh (vỡ giọng) –

Là hai hài tử của y.

“Niệm Sinh ca ca, chúng ta đến phòng của cha và nương chi vậy?”

“Đương nhiên muốn tới tuần tra một chút, ta sợ cha bị nương đuổi ra ngoài cửa, chúng ta có thể đi vào cầu tình.” thiếu gia suy nghĩ thật chu toàn –

Người ta thường nói: nhất nhật phu thê bách dạ ân. Nó lo lắng nương và cha sau khi gạo nấu thành cơm xong, nương liền trở mặt. Vạn nhất (lỡ như) coi cha là bại hoại…… Ha ha, thiếu gia sẽ nhảy vào phòng bắt đầu khóc rống lên. Liên Nhi đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lãnh Niệm Sinh dĩ nhiên là đang ở ngoài phòng tham đầu tham não ( ~ nhìn ngó lung tung), Liên Nhi cũng chỉ ngây ngốc đứng xem — Lãnh Niệm Sinh thật là hư quá mà…….

Liên Nhi liền biết mình bị Lãnh Niệm Sinh dắt đi nhìn trộm nghe lén, hai người liền dán tai vào vách thử xem trong phòng có động tĩnh gì ko: “Nương chắc cũng giống như lần trước, ngủ 1 mạch tới trưa mới tĩnh”. Nàng ko muốn phi lễ rình rập ngoài cửa, nếu nương biết sẽ mất hứng “Với lại, Niệm Sinh ca ca, muội đói bụng quá, chúng ta đi tìm Xuân Hoa a di được không?” Liên Nhi mở to đôi mắt trong suốt như nước cầu xin, làm cho người khác phải mềm lòng.

“Ăn sau đi”  Lãnh Niệm Sinh xem thường quay lại, trừng trứ nha đầu vừa gầy vừa xấu, ko thèm lôi kéo nữa. Xuất môn mà mang theo sao có thể gặp người ah, “Ngươi đi trước đi, ta nhìn thêm chút nữa rồi sẽ mang ngươi ra chợ mua ít đồ ăn nga”.

Chăm sóc cho Liên Nhi là trách nhiệm hiện tại của thiếu gia, nó muốn thay nương phân ưu giải lao (chia sẽ cực nhọc), không nên làm nương phân tâm, mà lạnh nhạt với cha…..

Về phần cha nó – tự cầu nhiều phúc.

Hai hài tử này muốn làm trò quỷ gì đây?

Nghe âm thanh bên ngoài của con biến mất, Lãnh Thiết Sinh không khỏi buồn cười –

Con của lão tử, rất tri kỷ nga.

Nếu y ko thể thu phục được nương tử, chẳng phải sẽ làm cho hài tử hảo hảo thất vọng sao……..

“Nương chắc cũng giống như lần trước, ngủ 1 mạch tới trưa mới tỉnh” – Tình trạng chết ngất này của nương tử ko phải mới phát sinh có 1 lần sao.

Lãnh Thiết Sinh không khỏi thở dài……Ánh mắt ko khỏi thương tiếc dừng lại nơi đầu tóc đen lay láy trước ngực. Tâm tư lo lắng ko vứt bỏ được. Ngủ chỉ có hai ba canh giờ cũng ko thấy mệt, càng ko buồn ngủ, cũng không muốn rời khỏi tiểu thiên hạ trong phòng. Vì nương tử ôm y chặt quá, thân thể mềm mại dán dính vào người. Như đang ở trong mơ………

Giấc mơ này đã vọng tưởng từ rất lâu rồi………

Không dám cử động, sợ làm người ta bừng tỉnh, phá hư thời khắc tốt đẹp này –

Y rất quý trọng thời khắc nương tử ngoan ngoãn. Bình thường khó mà có được yên tĩnh cùng ấm áp. Hiện tại chỉ có thể hưởng thụ thời gian ngắn ngủi này, trong lòng hiểu rõ, đó là biểu hiện giả dối – Nương tử ko thương y.

Duẫn Huyền Niệm ngủ 1 giấc ngủ vừa ngọt ngào vừa mơ hồ, không hề biết là mình đang dựa vào Lãnh Thiết Sinh, thẳng đến gần giữa trưa mới tỉnh lại –

Ôm chặt một khối thân thể ấm áp, hơi thở nam tính trầm ổn, tiếng tim đập nhịp nhàng, cảm giác quen thuộc cách biệt từ lâu – “Ah!” hắn lập tức hoảng hồn, giật mình ko ít…….

Nháy nháy mắt mấy cái, ko phải chứ?

Sờ sờ lưng nam nhân, ko thể nào, không nằm mơ…… Hở! Mình đang làm chuyện tốt gì!

Ôm nam nhân……

“Cuối cùng cũng tỉnh?” gương mặt lạnh lùng rất nổi bật dí sát vào gương mặt đang kinh ngạc kia. Thừa dịp hắn chưa phát hỏa, Lãnh Thiết Sinh nhanh miệng lên án: “Ngươi chiếm hết tiện nghi của ta, ngươi nhìn cho rõ, ta ko có chạm vào ngươi đâu nga” Y dày mặt, giơ giơ 2 tay giữa ko trung, là nâng lên cho nương tử xem. Tiếp tục cường điệu: “Ta rất biết giữ phép tắt àh”.

Duẫn Huyền Niệm sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lặng yên buông tay ra, lập tức đối Lãnh Thiết Sinh mà bất mãn kháng nghị: “Tiếp tục ôm ta cũng ko hề gì, ta sẽ ko tính toán với ngươi”.

Đại gia hắn sinh ra là để cho nương tử dựa vào. Đáng tiếc thiên hạ này ko biết tự giác gì hết trơn, ma mộc bất nhân (người ko có cảm giác). Nương tử tiếp thu tình cảm tốt đẹp này bộ chết ah?

Duẫn Huyền Niệm bò ra xa 1 chút, vội vàng sờ sờ trên người, kiểm tra xem mình có còn 1 thân chỉnh tề ko. Nhất thời nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhắm mắt cuối đầu ko thèm để ý đến thần sắc của Lãnh Thiết Sinh trong nháy mắt trở nên ảm đạm. Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu giận dữ hỏi: “Tại sao ta lại mặc xiêm y này?” đêm qua,  quần áo trên người ta rõ ràng là màu trắng……

“Sao vậy, ngươi không thích màu lam hả?”

Đại gia đáp phi sở vấn (hỏi 1 đằng trả lời 1 nẻo). Duẫn Huyền Niệm nhíu mày, sẳn giọng: “Ngươi rốt cuộc có ý định xấu xa gì? Không cần lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn……” hắn quay mặt đi, không nghĩ rằng tướng công đối với hắn là có quyền lợi và yêu cầu, ẩn nhẫn cắn môi muốn cởi xuống xiêm y để kiểm tra xem trên người mình có hay ko tồn tại vết tích.

Nếu là có, kia quả thực là ô nhục mà, hắn thích y………. Không thể tha thứ, hắn trước kia như thế nào lại có thể cho người ta làm mấy chuyện đó được, thật sự là xấu xa cùng cực!

Tay vươn dài ra túm lấy chăn bông, che trước ngực, cả người lui về góc giường, nhẹ giọng năn nỉ y: “Cầu ngươi ra ngoài đi mà……” hắn rất hổ thẹn……

Lãnh Thiết Sinh ko sao hiểu nổi, nương tử sao ko dữ dữ dằn dằn mà mắng lại ta?

Duệ nhãn nhíu lại, hồ nghi nhìn thấu qua gương mặt xinh đẹp nhưng mang đầy sợ hãi. Y tới gần, làm hắn chấn động lập tức lùi ngay về sau. Ngạc nhiên hoảng hồn khi thấy – Nương tử sợ y…… Tại sao lại phát sinh ra loại sự tình này?!

“Tránh ra……” Duẫn Huyền Niệm liếc xéo đại gia 1 cái. Mau xéo đi! Hắn đã ko còn đường lui.

Lãnh Thiết Sinh nghe vậy, “haiz!” một tiếng.

Xém chút nữa y đã quên nương tử ko thích  người khác chạm vào. Mẹ kiếp! còn có đạo lý gì ko! Kia thân thì đầy bệnh, cần dưỡng khỏe 1 chút, ôm mới thấy thoải mái được chứ. Bị nương tử cố ý tránh xa, y đành phải tự mình an ủi thôi — tạm thờikhiển cho hắn làm tròn nghĩa vụ trước cái đã.

Lãnh Thiết Sinh chớp mắt 1 cái động thân xuống giường. Quay lại nói với hắn: “mau nhanh rời khỏi giường, rửa mặt chảy đầu, ta đi kêu Xuân Hoa làm chút đồ ăn đem đến cho ngươi. Sau đó chúng ta sẽ bàn chuyện của hai tử. Cũng nên cho Niệm Sinh cùng Liên Nhi đến trường đọc sách, ngươi thấy sao?”

“Hảo.”

Đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, xác định  được đại gia đã rời đi, Duẫn Huyền Niệm mới vội vàng bước xuống giường, xếp lại chăn, thong thả đi đến bên cạnh bàn. Ngạc nhiên khi phát hiện ra trên bàn có 1 chén thuốc đã cạn, là ai uống?

Vô cùng buồn bực, bỗng mắt thấy cái áo mình mặc thường ngày đang nằm trên ghế, tiện tay cầm lấy, này không phải là thứ hắn mặc vào đêm qua sao?

Mở ra nhìn kỹ, mới phát hiện cổ áo cùng vạt áo có chỗ nhiễm chút chất màu nâu nâu, trong đầu không hề có ấn tượng là mình đã mặc xiêm y dơ như thế?

Lúc này, mũi lại ngửi được nhàn nhạt mùi thơm của thuốc ……. “Hắn đêm qua có hay ko uống dược” Duẫn Huyền Niệm bất giác thì thào tự hỏi. Nhưng vài giây sau — Hách! Xiêm y trong tay rơi xuống, đầu óc mơ hồ cuối cùng cũng rõ ràng 1 việc.

Mình mệt mỏi ngủ bất tỉnh nhân sự  sao có khả năng uống dược……

[1] Khuê oán: Nỗi oán của người phòng khuê, thường dành cho phụ nữ, tác giả đang đùa Sinh ca 1 chút ^.^