Ngày Lệ Ngạn Thư xuất viện, mặt trời chói chang đến mức khiến lòng người phát hỏa.

Y được Tạ Khởi ôm vào trong xe, mấy ngày hôm nay y rất lười biếng, nhấc không nổi tinh thần.

Thuốc điều trị trầm cảm với y mà nói có tác dụng phụ rất lớn, y luôn chìm vào hôn mê, rất ít khi tỉnh táo.

Tạ Khởi ôm y vào trong nhà, Lệ Ngạn Thư nằm trên giường, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với quản gia.

Sau khi Tạ Khởi mất tích dưới biển, lý do không đuổi việc quản gia, cũng là vì hắn.

Lúc trước y bị Tạ Khởi giam cầm, quản gia lại làm như không thấy, điều này chứng minh ông không biết từ lúc nào cũng đã thành người của Tạ Khởi.

Sau khi Tạ Khởi mất tích, Lệ Ngạn Thư cỡ nào muốn quản gia tiết lộ chút tin tức về hắn.

Đáng tiếc, ngày ấy Tạ Khởi không liên lạc với quản gia.

Hắn hoàn toàn mất tích.

Lệ Ngạn Thư từ trong mộng bừng tỉnh, thấy ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực.

Trái tim y đập đến cực nhanh, trong không khí đã không còn tin tức tố của Tạ Khởi.

Giống như mấy ngày nay chỉ là một hồi mộng tưởng, y không tìm thấy Tạ Khởi, con gái cũng không còn ở bên cạnh.

Căn phòng này rộng lớn như vậy, trong phòng lại chỉ có mình y.

Lệ Ngạn Thư chân trần chạy ra ngoài, đèn trên hành lang theo tiếng động sáng lên.

Y nắm chặt cổ áo, hô hấp càng lúc càng dồn dập, dường như chứng hoảng loạn lại bắt đầu phát tác.

Lệ Ngạn Thư không thích thuốc điều trị trầm cảm, mỗi lần uống xong, y đều rất khó chịu.

Nhưng bởi vì Tạ Khởi đích thân dỗ dành y, y mỗi một lần đều thuận theo mà uống thuốc.

Cho dù đó có là thuốc độc đi chăng nữa, hẳn y cũng sẽ ngoan ngoan nuốt hết.

Lệ Ngạn Thư chạy tới hành lang, thấy Tạ Khởi đang bước xuống cầu thang.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lệ Ngạn Thư đã không vui vẻ nói: “Em muốn đi đâu?”

Tạ Khởi: “Anh ngủ lâu quá, em mang cháo đi hâm nóng lại.”

Lệ Ngạn Thư: “Tôi không đói, đừng tùy tiện rời khỏi bên cạnh tôi.”

Y nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Tôi không thích việc sau khi tỉnh dậy liền không thấy em đâu.”

Bởi vì cơ thể không khoẻ, Lệ Ngạn Thư lười quan tâm đến ngữ khí của mình, nghĩ cái gì nói cái đó.

Nào biết Tạ Khởi không có tức giận, ngược lại giống như được y làm nũng lấy lòng, còn cười cười.

Lệ Ngạn Thư dang hai tay: “Lại đây ôm tôi.”

Tạ Khởi đứng yên không nhúc nhích: “Cảm giác toàn thân vô lực đã khá hơn nhiều chưa?”

Lệ Ngạn Thư nhấp môi: “Không có, vẫn rất không thoải mái, xương cốt rất đau, tôi không muốn uống thứ kia nữa.”

Câu này tựa như một pháp bảo tất thắng, cái giá phải trả để Lệ Ngạn Thư ngoan ngoãn uống thuốc chính là Tạ Khởi phải nghe lời.

Tạ Khởi cuối cùng vẫn đi tới, ôm y về phòng.

“Bảo bối đi đâu rồi?” Lệ Ngạn Thư hỏi con gái mình.

Tạ Khởi: “Con gái ngày mai muốn đi nhà trẻ, em dỗ con bé đi ngủ sớm một chút.”

Lệ Ngạn Thư giãy giụa hai cái: “Con bé mới vài tuổi, sao đã phải đi nhà trẻ?”

Tạ Khởi: “Đã hơn ba tuổi rồi, là lúc nên đi.”

Lệ Ngạn Thư: “Bốn tuổi cũng có thể mà, kỳ thật nhà trẻ cũng dạy không ra cái gì, vì sao một hai nhất định phải đi?”

Tạ Khởi đặt y đặt lên giường: “Anh trai, về chuyện giáo dục con gái, em sẽ không nhượng bộ.”

Lệ Ngạn Thư trầm mặc, cuối cùng vẫn nói: “Em cũng không đi nhà trẻ, đều là mời gia sư riêng hết, không phải hiện tại cũng khá tốt sao?”

Tạ Khởi: “Đứa nhỏ cần được xã giao.”

Lệ Ngạn Thư nhìn Tạ Khởi: “Thật ra em muốn nói, em cũng cần được xã giao phải không.”

Gương mặt Lệ Ngạn Thư vặn vẹo, y cười cười: “Là ở cạnh tôi ở đến chán rồi, lại muốn đi sao?”

Tạ Khởi không nói gì, nhưng trầm mặc chính là đồng ý.

Lệ Ngạn Thư yên tĩnh, sau đó ngã lên giường: “Tôi biết rồi, em cút đi.”

Nệm giường lún xuống một chút, Tạ Khởi ngồi bên cạnh y: “Em cút đi đâu?”

Lệ Ngạn Thư chán ghét nói: “Muốn đi chỗ nào thì đi đi.”

Tạ Khởi vừa mới đứng lên, tay áo đã bị kéo lại.

Lệ Ngạn Thư nhấp môi nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Cho dù không phải người yêu, cũng có thể làm tình đúng không?”

Y cởi dây lưng áo ngủ: “Tôi muốn em.”

“Cho tôi.”