Giống như không có cách nào chịu đựng việc phải chung một bầu không khí với y, Tạ Khởi nhanh chóng bước khỏi căn phòng.

Lệ Ngạn Thư ngồi xổm trên mặt đất, nghe thấy anh Ngô ở ngoài sân hỏi: “Nhanh như vậy đã nói xong rồi?”

Tạ Khởi trả lời: “Không có gì để nói.”

Anh Ngô lại hỏi: “Cậu chừng nào thì trở về với cậu ấy, để tôi nói với trưởng thôn một tiếng.”

Lệ Ngạn Thư quay đầu lại, qua khe cửa chưa đóng hoàn toàn, nhìn thấy Tạ Khởi khom lưng bế con gái lên, bên môi cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười: “Tôi sẽ không trở về cùng anh ta.”

Anh Ngô không tán đồng nói: “Sao có thể không quay về, tôi muốn ở bên người yêu còn không được, có mâu thuẫn thì cần phải giải quyết, có khúc mắc thì cần phải khai thông.”

“Các cậu là người trẻ tuổi luôn nghĩ ngày còn dài, cảm thấy rằng bản thân vẫn còn thời gian.”

“Nhưng nhân sinh vô thường*, nên quý trọng hiện tại.”

(*Nhân sinh vô thường: Có nghĩa là đời người không có cái gì luôn là thế, lúc nào cũng vậy, nó không phải bất biến mà luôn luôn thay đổi)

Anh Ngô tuổi còn trẻ đã thành góa phụ, cũng xem như đã nếm trải đủ tư vị.

Lời nói của y, cảm nhận của y, Lệ Ngạn Thư trong một tháng Tạ Khởi mất tích như thế nào, hắn đã sớm hiểu rõ.

Tạ Khởi trầm mặc một lúc, rồi nói với anh Ngô: “Chúng tôi không giống nhau, anh ta không phải chồng tôi.”

Lúc sau anh Ngô nói gì đó, nhưng Lệ Ngạn Thư không tiếp tục nghe nữa.

Y thong thả đứng dậy, bước ra ngoài sân, nhìn Tạ Khởi đang ôm con gái.

Đã nói sẽ không ép Tạ Khởi trở về, cũng không nên nói thêm nhiều lời thỉnh cầu hèn mọn.

Chỉ là vươn đôi tay, muốn đón lấy con gái: “Bảo bối, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”

Con gái ôm chặt cổ Tạ Khởi: “Nhưng cha phải về nhà cùng chúng ta cơ.”

Tạ Khởi cười cười: “Cha sẽ không quay về đâu.”

Đứa nhỏ giống như không hiểu, nhìn Tạ Khởi một lúc lâu mới nói: “Vậy con cũng ở lại đây.”

Con bé đã lâu không gặp được cha mình, thật sự không nỡ rời xa.

Lệ Ngạn Thư trầm mặc nhìn Tạ Khởi, hiện tại hắn thật sự quá gầy, thoạt nhìn rất không khỏe mạnh.

Trên mặt chỉ có duy nhất hốc mắt là còn màu máu, tiều tụy bất kham.

Tạ Khởi vỗ vỗ lưng con gái, không nói gì.

Trong không gian yên tĩnh, vô hình chung mang quyền lựa chọn đặt lên người Lệ Ngạn Thư.

Đại khái là Tạ Khởi cảm thấy, nếu hắn muốn giữ con gái lại, Lệ Ngạn Thư cũng có trăm ngàn phương pháp cướp con bé đi.

Thay vì ở trước mặt anh Ngô giằng co đến khó coi, không bằng cứ im lặng.

Môi Lệ Ngạn Thư giật giật, cảm nhận được một trận đau đớn, không biết từ khi nào y đã cắn môi mình đến chảy máu.

Lệ Ngạn Thư xoay người nói với anh Ngô: “Nếu vậy thì phiền anh rồi.”

Anh Ngô cũng không biết nên nói cái gì, tuy rằng chỗ này là nhà mình, nhưng hiện tại chỉ hận không thể cùng con gái bỏ nhà trốn đi.

Tạ Khởi vỗ vỗ lưng đứa nhỏ: “Bảo bối đêm nay ngủ cùng cha.”

Con bé vui sướng mà nở nụ cười, Tạ Khởi cũng cười theo.

Đứa nhỏ của anh Ngô không biết tại sao, cũng tít mắt phấn khởi.

Trong sân nhất thời cười nói vui vẻ, chỉ có Lệ Ngạn Thư là thật yên tĩnh.

Thời điểm rời khỏi nhà anh Ngô, đã là bảy giờ tối.

Đèn đường đã dần sáng lên, Lệ Ngạn Thư dọc theo ven tường thong thả mà bước đi.

Đêm tối, từng ngôi nhà nhỏ đều phiêu phiêu hương cơm thoang thoảng.

Dạ dày Lệ Ngạn Thư quặn lại có chút đau, nhưng y không đói lắm.

Trước khi tới đây, Lệ Ngạn Thư nghĩ rằng tối nay ba người có thể cùng nhau trở về.

Nhưng trên thực tế.

Chỉ có mình y.