Bản năng là một loại trực giác rất mạnh mẽ, cho dù có là lời ngon tiếng ngọt dễ nghe, thậm chí với sự chắp nối của những mảnh ký ức ngắn ngủi.

Tạ Khởi vẫn cứ hoài nghi Omega quá mức xinh đẹp trước mặt này.

Lệ Ngạn Thư nói với hắn bọn họ là người yêu, tuần trước xảy ra xích mích.

Một mình Tạ Khởi đi nơi khác công tác, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

May mắn thay người dân địa phương phát hiện kịp thời, sau khi sơ cứu thì lập tức chuyển hắn tới bệnh viện này.

Xác định Tạ Khởi chỉ là mất trí nhớ, không có vấn đề gì khác, Lệ Ngạn Thư mới đưa hắn về nơi hai người chung sống.

Căn nhà rất lớn, trang hoàng xa hoa, hằng ngày Lệ Ngạn Thư rất bận rộn, cho dù trước kia khi ở bệnh viện chăm sóc Tạ Khởi, y cũng thường xuyên nhận được điện thoại từ công việc.

Mặc dù Tạ Khởi đã nhiều lần tỏ vẻ không cần, nhưng Lệ Ngạn Thư vẫn như cũ luôn xuất hiện ở bên cạnh.

Nhìn y như vậy, Tạ Khởi cũng không có ít gì cảm động, ngược lại cảm thấy rằng y nhất định phải ở lại, chưa chắc đã là quan tâm thật sự, càng giống như đang giám sát trông chừng hắn thì hơn.

Tạ Khởi cũng không biết vì sao, mình lại rất có ác cảm với Omega như vậy.

Chẳng lẽ đúng như lời Lệ Ngạn Thư nói, bởi vì trước khi mất trí nhớ bọn họ cãi vã làm ầm làm ĩ đến quá lợi hại, thế cho nên bây giờ hắn mới kháng cự đối phương nhiều như thế?

Tuy rằng trong lòng có đủ loại nghi vấn, nhưng đến buổi tối, bọn họ vẫn quấn lấy nhau.

Vốn dĩ Tạ Khởi đã định ngủ một mình, hắn vẫn chưa hoàn toàn đối mặt với sự thật rằng mình đã có người yêu.

Nhưng khi Lệ Ngạn Thư mặc bộ áo tắm bằng vải lụa đen, tháo vòng bảo vệ trên cổ, thong thả ung dung bò lên giường kéo vạt áo lên, Tạ Khởi vẫn không khỏi bị sốc.

Bên trong có một bộ khí cụ tinh mỹ, khóa lại lối đi để Omega có em bé.

Những món đồ chơi thường chỉ xuất hiện trong những bộ phim người lớn, hiện giờ lại có ở trên người Omega.

Lệ Ngạn Thư cắn giữ vạt áo, thấm ướt một mảng vải mỏng.

Tròng mắt màu xanh lục của y tựa như vực thẳm không thấy đáy, dụ dỗ Alpha tới chạm vào y, ngửi y, hôn môi y.

Đùi Lệ Ngạn Thư ra rất nhiều mồ hôi, ẩm ướt dính nhớp.

Tựa như trái chín, toả ra hơi thở vô cùng ngọt ngào.

Mái tóc đen dài rơi rụng trên mặt Tạ Khởi, mang đến cho hắn một trận lại một trận choáng váng.

Trên thực tế, hắn bị tin tức tố của Omega câu mất lý trí.

Ngoài cửa sổ mưa đang rơi, trong cửa sổ khí cụ ướt át bị ném dưới tấm thảm dày.

Giường ngủ mang đậm phong cách châu Âu rung rinh theo tiết tấu kịch liệt của người bên trên.

Lệ Ngạn Thư không thích phát ra âm thanh, giọng y rất khàn, chỉ có khi thật sự chịu không nổi, mới cưỡng ép ra vài tiếng.

Tạ Khởi sớm biết vì sao giọng y lại khàn như vậy.

Sau khi Omega bị hắn đè một lần, y liền lấy tư thế áp chế, ngồi ở trên người Alpha tự điều chỉnh nhịp điệu theo ý thích.

Y sờ lên vùng bụng mướt mồ hôi của Alpha, cầm lấy thuốc lá trên bàn.

Khi ở bệnh viện, Tạ Khởi chưa bao giờ thấy y chạm vào thứ này.

Khuôn mặt Omega quá mức diễm lệ, y nhẹ nhàng nheo mắt lại, chậm rãi phun ra khói thuốc.

Sương khói đan xen giữa tầm nhìn của bọn họ, tựa như một lớp màn che, ngăn cách một chớp mắt kia.

Lệ Ngạn Thư xuyên qua đám khói, tới trước mặt Tạ Khởi.

Mang theo hơi thở nicotin chua xót, y ngậm lấy môi hắn, phát ra âm thanh cực kỳ sung sướng.

Giữa cực hạn khoái cảm, Tạ Khởi nhắm mắt lại.

Một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn.

Cùng là một trời mưa gió, cùng là ở trên giường, Lệ Ngạn Thư ngồi ở mép, lạnh nhạt nhìn xuống người đàn ông quỳ gối trước người y.

Sau đó y bỗng dưng nâng mí mắt lên, giống như phát hiện Tạ Khởi đang ở phía sau cửa nhìn trộm.

Chậm rãi nở một nụ cười, y cúi người nắm tóc của người đàn ông kia, hôn hắn.

Như một sự ban ơn, cũng giống một lời tuyên chiến mà chỉ mình Tạ Khởi mới biết được.