Trong mắt Trầm Ngạn Khanh tràn đầy ý cười, hiện giờ người yêu không thể chịu đói, hắn không trêu nàng nữa, xếp lại đĩa điểm tâm đặt trước mặt nàng, nghiêm trang nói: “Kỳ Kỳ, nàng từ từ mà ăn, ta đi rót cho nàng chén nước ấm.”

Lý Minh Kỳ dùng khóe mắt trừng hắn, thấy hắn đi xa, mới một tay cầm lấy đĩa, một tay bốc điểm tâm, như hổ như sói nhét vào miệng, Thẩm vô lại, Thẩm lưu manh, đồ lật mặt như lật sách, vì sao cô nương ta lại vẫn thích kẻ lúc nào cũng lạnh mặt như chàng vậy chứ.

Phượng Nhã nhìn không nổi nữa, khóe mắt giật giật, nhanh chóng cản lại,“Chủ nhân tốt của nô tỳ, ngài ăn từ từ thôi, không ai cướp của ngài đâu.”

Phượng Ngọc ghim lên tóc nàng một cây trâm bằng Ngọc đen, cuối cùng mái tóc đen đã búi xong, hại nàng ta mướt cả mồ hôi, “Chủ nhân, búi xong rồi, người xem có vừa lòng không?”

Lý Minh Kỳ đứng dậy khỏi ghế, chết sống không buông đĩa điểm tâm trong tay, chỉ mắt là chưa lóe ánh sáng xanh thôi, “Tay Ngọc nhi thật khéo, ta thực vừa lòng. Nhã Nhi ngoan, ngươi đừng cản ta, ta đói.” Ăn liên tục bốn năm miếng, trên mặt dính đầy vụn điểm tâm.

Trầm Ngạn Khanh thật sự bưng một ly nước ấm đến cho nàng, không chọc nàng nữa, ngược lại thương tiếc nói: “Đến đây, uống nước.”

Lý Minh Kỳ cũng không nói lời cảm tạ, cầm lấy liền uống ừng ực, mạnh mẽ khí phách ngút trời đến mức hai nha đầu nhìn mà líu lưỡi, “Chủ nhân, để bọn nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo.”

Nàng không gật cũng không lắc đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trầm Ngạn Khanh, ý gì thì không nói cũng hiểu, Trầm Ngạn Khanh biết có vài thứ đã thay đổi, ví như thái độ của Kỳ Kỳ với hắn, hắn cảm thấy vô cùng thú vị, khiến hắn thật muốn ngừng mà không được, luôn nghĩ muốn gần gũi nàng một ít, thân mật thêm một chút. Sau đó lại nghĩ nếu nàng chủ động gẫn gũi mình một chút thì tốt biết bao nhiêu, hắn thầm bật cười, trên mặt không biểu hiện, một lần nữa quay về ghế thái sư sau bàn đọc sách, một tay cầm sách, một tay chống cằm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng. Kỳ Kỳ, ta nhất định sẽ khiến nàng trao tặng toàn bộ trái tim và tình cảm cho một mình ta, sẽ có ngày đó, chúng ta còn cả một đời mà.

Lý Minh Kỳ nghiến răng ken két, không thể tránh, hiện tại người này cũng xem như đã phối hợp, nàng quay lưng, không nhìn tới hắn. Chờ khi nàng chuẩn bị xong, trời đã không còn sớm, điều này khiến nàng có chút ai oán.

”Tối nay chúng ta không về cung.” Trầm Ngạn Khanh thình lình nói một câu, sau đó liền nhìn phản ứng của nàng.

”Đi đâu?” Lý Minh Kỳ hốt hoảng, người này lại muốn chơi trò gì? Thân thể nhỏ bé của nàng không chịu nổi giày vò liên tục đâu.

”Tô Diễn và Thiển Ảnh đến Liêm Tâm các uống rượu, ta đưa nàng đến thăm bọn họ.” Dù sao Vô Trần cung cũng là địa bàn của hắn, mỗi ngày mỗi đêm mỗi thời mỗi khắc, dù chuyện gì xảy ra, chỉ có việc hắn không muốn quan tâm, chứ không có việc hắn không biết.

”Bọn họ bị sao vậy?” Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, có chút tò mò, tính ra đã lâu nàng không nhìn thấy bọn họ rồi.

Trầm Ngạn Khanh tiến lên dắt tay nàng, lau miệng giúp nàng, cười nói:“Chờ khi đến nơi, nàng hãy tự mình hỏi bọn họ, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi thôi.”

Lý Minh Kỳ quay lại nhìn nhìn Phượng Nhã và Phượng Ngọc, “Nhã Nhi và Ngọc nhi thì sao?” Tối nay không quay về, có phải ý là sẽ ở cùng hắn rồi không?

”Hôm nay hai người họ không phải theo hầu, ở lại giữ nhà thôi.” Cánh tay dài của Trầm Ngạn Khanh chụp tới, ôm sát giai nhân rồi tung người bay khỏi Ngô Đồng hiên.

Đây là lần đầu Lý Minh Kỳ rời khỏi Ngô Đồng hiên, không khỏi sinh ra vài phần hiếu kỳ, đưa mắt nhìn bốn phía, nàng kìm lòng không được mà há miệng thở dốc, trên núi đang tràn ngập việc vui. Khắp các cung điện lầu các đều treo lụa hồng dán giấy đỏ, ngay cả cánh rừng trên núi cũng phất phới đầy dây lụa, thảm màu đỏ thẫm trải dài từ đại điện Vô Trần Cung thẳng đến cửa núi, những cung nữ ngẫu nhiên đi qua, toàn thân đều là váy dài màu hồng nhạt, mặt mày sáng sủa, thân thể thướt tha, các thị vệ thì mặc áo choàng dài màu đỏ sậm, lộng lẫy mà trầm tĩnh.

”Trầm Ngạn Khanh, sao chàng lại xa xỉ như vậy?” Tim Lý Minh Kỳ đập như nổi trống, hai má hơi nóng lên, mặc dù nàng không phải là cô nương ngu ngốc, nhưng lúc này nhìn thấy hắn mạnh tay như thế, nàng vẫn không nhịn được mà động lòng.

”Cả đời ta chỉ cưới vợ một lần, đương nhiên phải tiêu tốn ngàn vàng. Kỳ Kỳ, chỉ cần nàng chịu cười với ta một cái, bảo ta làm gì ta cũng đồng ý.” Quả thật tâm tình Trầm Ngạn Khanh đang rất tốt, đám mây đen đè nặng trong lòng hắn, rốt cuộc lúc này có thể đẩy đi thật xa, thay bằng mặt trời chiếu sáng.

Lý Minh Kỳ liếc trắng mắt, tránh thoát khỏi ngực hắn, “Giữa ban ngày ban mặt, hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, chàng cách xa ta một chút.”

Trầm Ngạn Khanh ngoan ngoãn buông tay, ánh mắt lại lạc trên người nàng không hề dời đi, hai tay hắn chắp sau lưng, bước theo phía sau nàng, nhắm mắt theo đuôi.

Vài đám mây trắng bay qua bầu trời xanh biếc, lá vàng trong rừng phủ một lớp thật dày, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng lá vàng vỡ vụn, bốn phía vắng vẻ mênh mông, điều này khiến nàng có chút nhớ nhà, Lý Minh Kỳ quay lại nhìn người phía sau, chăm chú hỏi: “Trầm Ngạn Khanh, sau khi thành hôn chàng thật sự sẽ đưa ta về Thượng Kinh?”

”Thật muốn biết?” Trầm Ngạn Khanh đi nhanh vài bước, mượn cơ hội dắt tay ngọc của nàng.

”Nói đi, lại có yêu cầu gì?” Trò này nàng quá quen thuộc, dù sao cũng cùng nhau ở sơn trang phía bắc lâu như vậy, với tính tình người này, vẫn có chút hiểu biết.

”Kỳ Kỳ đúng là hiểu ta, nàng có thể gọi Quân Nho một tiếng Đại ca, gọi Thiển Ảnh một tiếng Nhị ca, gọi Tô Diễn một tiếng Tam ca, vì sao không thể gọi ta một tiếng Tứ ca?” Trong lòng Trầm Ngạn Khanh tương đối khó chịu, thấy đã sắp thành hôn, mà suốt ngày cứ lôi cả họ tên ra gọi, thật đúng là nghe vào trong tai buồn buồn trong ngực mà.

Nàng biết mà, người này giỏi nhất là được một tấc lại muốn một thước, ngươi lui một bước hắn liền sáp đến gần ba bước, “Ta gọi bọn họ là ca ca, vì bọn họ đối đãi với ta như muội muội, chàng đối đãi với ta thế nào?”

Trầm Ngạn Khanh liền không thèm nghĩ, “Ta đối đãi với nàng hết lòng hết dạ, Kỳ Kỳ, nếu nàng chịu gọi ta, ta sẽ càng vui vẻ hơn.”

”Trầm Ngạn Khanh?” Lý Minh Kỳ cố ý xuyên tạc ý của hắn, gọi thì cũng không sao, không phải nàng ngượng miệng, chỉ là, cái gì tốt đều phải tặng từ từ, không thể để cho hắn toại nguyện quá sớm.

”Đừng gọi cả tên cả họ như thế.” Trầm Ngạn Khanh có chút u sầu, chặn đường nàng, kéo bàn tay của nàng, viết lên lòng bàn tay nàng hai chữ, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, ngập tràn mong đợi.

Lý Minh Kỳ có chút 囧, đây là trình tự tán tỉnh sao? Lòng bàn tay hơi ngứa ngáy, ngặt nỗi người nọ nắm chặt, nàng không giãy ra được, sau khi dời ánh mắt, vẫn không nghe theo hắn, “Trầm Ngạn Khanh, chàng không nói thì thôi, ta sẽ hỏi người khác.” Sao nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Trầm Ngạn Khanh hết cách, sao tính tình người trong lòng mình lại bướng bỉnh đến vậy, hắn giận dữ nói: “Kỳ Kỳ, ta đã cho người bắt tay vào tu sửa Bắc Minh Sơn Trang một lần nữa, chờ sau khi con được sinh ra, ta liền đưa nàng trở về. Ta biết nàng thương nhớ cha mẹ, nhưng lúc này bụng nàng đang lớn, gặp rồi phải giải thích thế nào? Chờ sau khi sinh xong, tìm cái cớ giải thích lấy lệ là được.” Nắm tay nàng siết thật chặt.

Lý Minh Kỳ cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, có mang bốn tháng, còn chưa lộ ra, thôi thôi, tạm tin hắn một lần vậy.