Xung quanh núi sông tươi đẹp, cảnh sắc vô cùng hấp dẫn, chỉ là đường kiếm của người ngọc lại múa lung tung, khiến chim chóc trên cành không ngừng sôi nổi véo von.

Thế kiếm hoàn thành, hai mắt Lý Minh Kỳ ẩm ướt, tay mỏi chân mềm thắt lưng nhũn ra, nếu Trầm Ngạn Khanh không ôm nàng, nàng đã sớm mềm oặt té xuống đất rồi. Một tiếng rên khẽ như mèo kêu bật ra từ đôi môi đỏ trơn bóng, sau lưng - nơi tựa sát vào hắn lại nóng hừng hực. Rõ ràng miệng đắng lưỡi khô, nhưng nước bọt trong miệng lại không ngừng tuôn ra.

Nàng động tình như thế thì còn tâm tư đâu mà luyện kiếm? Ngặt nỗi người phía sau lại chẳng buông tha, cuối cùng Lý Minh Kỳ thật vô cùng tức tối, vứt kiếm đẩy người nào đó ngã lên bãi cỏ.

Trầm Ngạn Khanh rất phối hợp, hai tay gối sau đầu, ngọn lửa cháy bừng trong đôi mắt sâu u tối, chăm chú nhìn nàng không chớp. Lý Minh Kỳ không quan tâm, nhằm thẳng động mạch ở cổ hắn cắn xuống, răng nanh nhỏ cắm thật sâu vào da thịt, xem ra, con thỏ này thật đã bị chọc giận.

Trầm Ngạn Khanh với một tay ôm hông nàng, tay kia trượt vào tỉ mỉ ve vuốt eo nàng, trầm giọng cười nói: “Kỳ Kỳ, ở đây có đau không?”

”Trầm Ngạn Khanh, ngươi biết rõ còn cố hỏi.” Lý Minh Kỳ nhịn không được, hai tay chống lên cỏ, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống hắn, ngặt nỗi trong hai mắt ẩm ướt lại không chút ý giận. Lòng chợt uất ức, cuối cùng rơi lệ.

Hai tay Trầm Ngạn Khanh siết chặt eo nàng, không cho nàng tránh thoát, nói lời mê hoặc: “Kỳ Kỳ ngoan, nói cho ta biết ta là của ai? Nói đúng ta liền lấy ra giúp nàng, được không?”

Trên mặt Lý Minh Kỳ phủ đầy mồ hôi, vẻ mặt đau đớn cùng nhẫn nhịn, cắn môi thật chặt, rối rắm không biết có nên nói hay không, bỗng thấy đôi tay kia bắt đầu quấy phá, mặt nàng đỏ như sắp rỉ máu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt không ngừng: “Trầm Ngạn Khanh, ngươi là tên khốn kiếp, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, sao nhẫn tâm như vậy. Hu hu, ta đã trêu chọc gì ngươi, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy.”

Lòng Trầm Ngạn Khanh tràn đầy thương tiếc, hắn thầm nghĩ bởi vì thích nàng nên mới ức hiếp nàng, ức hiếp đến khi nàng không thể nghĩ đến người nào khác, trong mắt trong lòng trong miệng nàng đều chỉ có một mình hắn: “Kỳ Kỳ, cơ hội chỉ đến một lần thôi, ‘qua hết thôn này chẳng còn chỗ trọ’. Chiêu thức ta mới dạy nàng đã nhớ kỹ chưa? Dù sao sắc trời cũng còn sớm, chúng ta luyện lại lần nữa cho nhớ nhé, nàng thấy được không?” Trầm Ngạn Khanh kéo đầu nàng xuống, hôn chụt lên đôi môi đỏ au của nàng, cười hỏi.

Tim Lý Minh Kỳ đập nhanh hơn, hai tay nắm chặt quần áo hắn, yếu ớt khóc xin: “Ta nói, ta nói được chưa.”

Trầm Ngạn Khanh ngoáy lỗ tai, vỗ vỗ thắt lưng nàng: “Nói đi, cơ hội chỉ có một lần này thôi.”

”Ngươi........ Là nam nhân của ta.” Lời này như cái xương cá mắc trong cổ, khi khạc ra liền cắt qua cổ họng, máu chảy đầm đìa, đau thấu tim gan.

Trầm Ngạn Khanh liếm liếm nước mắt rớt trên môi, nước mắt thật mặn, mang theo chút cam chịu tuyệt vọng: “Kỳ Kỳ, Trầm Ngạn Khanh là nam nhân của nàng, cả đời như hình với bóng.”

Lý Minh Kỳ nhắm mắt rơi lệ, hai tay không ngừng đánh vào lồng ngực hắn: “Ngươi chính là cơn ác mộng của ta, là âm hồn, ta hận ngươi chết đi được.”

Trầm Ngạn Khanh ôm nàng lật người lại, hung tợn hôn xuống, cho đến khi nàng thở hổn hển: “Đúng, ta chính là cơn ác mộng của nàng, chính là âm hồn, là ma quỷ, quấn lấy nàng, hung tợn bắt nạt nàng, kiếp này nàng đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi ta. Kỳ Kỳ, đừng do dự nữa, càng giãy sẽ lún càng sâu, chấp nhận số mệnh đi.”

Lý Minh Kỳ hai mắt đẫm lệ, khẽ nhếch môi, hít thở từng ngụm từng ngụm, thân thể vô lực, lục phủ ngũ tạng cũng run rẩy. Không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn mình bị hắn ôm lấy, nhìn mình bị hắn lột quần áo, nhìn mình bị hắn ôm bước vào suối nước nóng ấm áp. Nhìn nam nhân dịu dàng mà cố chấp trước mắt. Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng ngang ngược như vậy sao lại mang theo dịu dàng săn sóc, sự hoan ái ép buộc này giống như một loại độc gây nghiện, khiến nàng dần dần vùi sâu vào đó không thể tự thoát ra.

Vùng vẫy cào đánh, tức giận gào thét mắng chửi của nàng đổi lấy sự đối đãi càng thêm dịu dàng của hắn, nhỏ nhẹ khẽ khàng nói bên tai: “Kỳ Kỳ, ta là nam nhân của nàng, nàng đẩy không ra trốn cũng không thoát đâu, an tâm nằm trong lòng ta, để ta che mưa chắn gió cho nàng, không tốt sao?”

Lý Minh Kỳ thở hổn hển gối đầu lên lồng ngực rắn chắc của hắn, mắt nhìn lồng ngực hắn, trái tim đó đập vững vàng, mỗi nhịp đập đều mạnh mẽ lạ thường: “Trầm Ngạn Khanh, ngươi không sợ một ngày nào đó ta bị ép đến phát điên, sẽ tự tay giết chết ngươi sao?”

”Không sợ, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Trầm Ngạn Khanh cười ha hả, lúc này đôi mắt đen luôn thông minh lạnh lẽo kia như mềm đi biến thành một ao nước mùa xuân, nhẹ nhàng sóng sánh, chảy tràn tình ý, nhắn nhủ yêu thương. Tựa như màn múa kiếm kia, sau này mưa gió ta che, tai nạn hiểm trở ta chắn, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, nàng muốn gì ta đều trao tặng, cho dù có là mạng của ta, chỉ cần nàng cười vì ta, xả thân có xá gì?

Lý Minh Kỳ rúc vào lòng hắn, không nhìn, không nghe, không nghĩ nữa, không...không...không, tất cả âm thanh vang vọng trong đầu đều là không, không gì chứ? Nàng không tin, không tin hết thảy.

”Kỳ Kỳ, nàng muốn xử lý vật này thế nào?” Trầm Ngạn Khanh tỉ mỉ giúp nàng tẩy sạch thân thể, săn sóc ôm nàng vào lòng mình, thỉnh thoảng cúi đầu hôn khẽ.

Lý Minh Kỳ không thể không mở mắt, nhìn vật trong tay hắn, mặt đỏ bừng, với tay cướp lấy, oán hận vứt xuống suối nước sâu, biết người này thích mềm không thích cứng, đành tỏ vẻ đáng thương năn nỉ: “Sau này ta không muốn thấy những thứ đó nữa, có được không?”

Trầm Ngạn Khanh nhíu mày, chỉ chỉ môi mình: “Không phải là không thể, chỉ cần nàng chủ động hôn ta.”

Lý Minh Kỳ rơi vào thế ‘cùi không sợ lở’, sẽ có một ngày cô nương ta nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời, dè dặt hạ xuống môi hắn một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Khóe môi Trầm Ngạn Khanh chậm rãi cong lên một nụ cười làm say lòng người, nụ hôn khẽ này giống như hôn vào tim hắn, xúc động muốn rơi lệ, hắn kiềm chế nỗi lòng vui sướng, nhẹ giọng nói: “Kỳ Kỳ, hôn ta lần nữa được không?”

Lý Minh Kỳ nâng tay che mắt hắn, đôi môi ẩm ướt run rẩy hôn lên môi hắn: “Trầm Ngạn Khanh, ngươi đừng đối xử độc ác với ta như thế, có được không?”

”Được.” Kỳ Kỳ, ta yêu nàng cưng chiều nàng còn không kịp, sao lại nhẫn tâm tổn thương nàng? Hai tay vén tóc trên mặt nàng ra sau tai, “Kỳ Kỳ, ta sẽ chờ nàng quen với sự tồn tại của ta.” Có người nói thân thể nữ nhân là thành trì cuối cùng, mà giờ khắc này hắn đã tiến thêm một bước, chỉ một bước nữa là tới cửa, chẳng qua một bước này phải bước khi nào? Bước thế nào? Dù bước vào được cũng không thỏa đáng, gan con thỏ nhỏ này quá nhỏ, khiến nàng chủ động bước ra cũng không dễ dàng, hắn nên suy nghĩ cẩn thận mới được.

Hai tay Lý Minh Kỳ chống lên hai vai hắn, trong nháy mắt hắn thả lỏng vòng tay, liền bơi tránh đi như một nàng tiên cá. Trầm Ngạn Khanh chống một tay lên trán, ánh mắt lưu luyến trên người nàng quên đường về, đợi nàng bơi ra xa, hắn mới không nhanh không chậm đuổi theo, Kỳ Kỳ, nàng đang ở trong địa phận của ta, nàng có thể bơi đến đâu chứ?