Hôm mùng chín tháng ba, ánh nắng tươi sáng, thỉnh thoảng có gió nhẹ lướt qua, đưa tới từng đợt mùi thơm cỏ mới. Theo lý thì thời tiết như vậy thích hợp để đi ‘đạp thanh’ nhất, nhưng cứ như dân chúng thành Lâm Nghi đã thương lượng trước với nhau, không có bất cứ ai ra ngoài đi dạo, ngay cả những người buôn bán nhỏ đầu đường cũng ít hơn bình thường rất nhiều.

Mặt trời dần lên cao, thành Lâm Nghi đột nhiên ồn ào hẳn, khách điếm, tiệm rượu vẫn luôn hiu quạnh, chỉ nháy mắt đã kín người hết chỗ. Chỉ cần quét mắt là có thể nhìn thấy nhân sĩ giang hồ đeo vũ khí bên người dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ, còn có bọn nha dịch tuần tra xung quanh.

Tình huống thế này, dân chúng thành Lâm Nghi thấy nhưng không thể trách, cứ cách vài năm lại phát sinh một lần. Một khi xảy ra, bọn họ liền tránh ở trong nhà uống trà thơm, cắn hạt dưa, chờ mong đại hội võ lâm đến, chờ mong thế hệ Minh Chủ Võ Lâm mới được sinh ra, chờ mong sẽ có ân oán giang hồ mới phát sinh, khiến cho cuộc sống buồn tẻ của bọn họ có thêm chút đề tài bàn tán khi trà dư tửu hậu.

Hào kiệt trong thiên hạ đều tề tụ đông đủ, bọn họ vừa đến Lâm Nghi liền chẳng thèm nghỉ ngơi, cái nghĩ đến đầu tiên không phải là nơi sắp tổ chức đại hội võ lâm, cũng không phải phủ doãn quan lại, mà là Bắc Minh sơn trang.

Trang viên này đại diện cho cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Bên cạnh bàn trong một góc khuất nhất của Tùng Hạc lâu vây đầy người, chưởng môn phái Tiêu Dao - Đặng Húc cung kính châm một chén rượu cho người ngồi trên, dùng tư thế của tiểu bối, khẩn cầu: “Tửu Công, ngài hãy tốt bụng đi cùng ta một chuyến đi.”

Tửu Công nấc một cái, miệng đầy mùi rượu, có chút khó chịu, “Không đi không đi, mới từ nơi đó trở về đây.” Trên quần áo còn dính đầy bụi đất.

Đặng Húc cho một ánh mắt với người bên cạnh, người nọ hiểu ý, “Tửu Công, nay nhân tài trên giang hồ tàn lụi, U cốc nóng lòng muốn trở mình, môn phái chúng ta đang bị kẹp ở giữa, mỗi bước đi mỗi bước gian nan, ngài là trưởng bối, cũng là lão giang hồ, chẳng lẽ nhẫn tâm thấy chết mà không cứu? Nhẫn tâm nhìn máu chảy thành sông?”

”Hức.” Tửu Công vỗ vỗ ngực, sau khi hết nghẹn, ngẫm lại thấy nói như vậy cũng có lý, nhíu mày hỏi: “Các ngươi không sợ bị sập cửa vào mặt ư?” Trầm Ngạn Khanh chính là một Tiểu Ma Đầu, nói một không hai, có nể mặt ai bao giờ?

Mọi người lắc đầu, cũng không tin vị Trầm gia kia lại không có tình người như thế.

Tửu Công gật đầu, hai tay vỗ bàn, “Nếu thế, ta liền đi cùng các ngươi một chuyến, cùng lắm thì lại bị hắn ném ra, hức.”

Mọi người nghe mà kinh hãi, ngay cả Tửu Công đức cao vọng trọng cũng bị người ta đá xuống núi, ngài không nói giỡn chứ? Tửu Công thật đúng là không nói chơi với bọn họ.

So với thành Lâm Nghi náo nhiệt, cách nơi đó không xa, Bắc Minh sơn trang lại vô cùng yên tĩnh.

Trầm Ninh Ninh mặc áo choàng dài tay rộng mà mình thích, tay phải cầm một cây kiếm gỗ đào dài của trẻ con, hồng hộc đuổi theo con thỏ trong viện. Thằng bé đã đuổi suốt một buổi sáng, đáng tiếc ngay cả lông thỏ cũng chưa đụng tới được, dốc hết cả tinh thần, dưới chân vấp gì đó, bịch một tiếng té mạnh xuống.

”Ưm....” Đau đau, đôi mắt rưng rưng, buồn khổ ngẩng đầu cầu cứu phụ thân, hi vọng phụ thân nhẫn tâm có thể đỡ bé dậy, hay là đụng chạm một chút cũng tốt.

Trầm Ngạn Khanh tựa như lững thững trong sân vắng, đi đến trước mặt con trai, “Tự ngã thì phải tự đứng lên, đừng trông chờ người khác đến đỡ.”

Trầm Ninh Ninh thực thất vọng, thực đau lòng, nhìn chằm chằm đôi giày không nhiễm một hạt bụi của cha bé hơn nửa ngày, lông mi thật dài treo hai giọt lệ, lại kiên cường không muốn nó rơi xuống, mím chặt môi, nuốt tiếng kêu rên xuống.

Trong lòng Trầm Ngạn Khanh có chút mềm mại, lạnh băng trên mặt cũng giảm đi một ít, nhưng vẫn không có ý muốn giúp con, “Trầm Ninh, nếu hôm nay con không bắt được con thỏ kia, buổi tối không được vào phòng ngủ.”

Mắt Trầm Ninh Ninh mở tròn to, phất tay áo gấm hung hăng lau lau mắt, mẫu thân là của bé, sẽ không nhường cho kẻ xấu xa này. Hai tay chống người bò dậy, ngẩng đầu bĩu môi với phụ thân, nâng kiếm gỗ nhỏ trong tay, căm giận liều chết đứng lên.

Trẻ nhỏ dễ dạy, Trầm Ngạn Khanh có chút cảm giác vừa lòng.

Lý Minh Kỳ chưa vào đến cửa viện đã nghe thấy tiếng thét phẫn uất của con trai, lòng thầm thở dài, hai cha con lại hung hăng hành hạ nhau rồi, “Thiếp về rồi đây.”

Trầm Ngạn Khanh cười vẫy vẫy tay với nàng, không có chút dáng vẻ người cha nghiêm nghị nào, “Sao vừa đi liền đi cả nửa ngày vậy?”

Lý Minh Kỳ thực tự giác tựa vào lòng hắn, “Hàn huyên với Tuyết Nữ, liền nói cả một ngày.” Nàng nhìn không chuyển mắt dáng người nhỏ bé anh dũng không biết sợ của con trai, cả cái miệng đầy tiếng lầm rầm tức giận kia nữa, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng vừa kiêu ngạo, “Ngạn Khanh, chàng khi dễ con trai như vậy, cảm thấy rất thành công sao?”

”Cũng tạm được.” Trầm Ngạn Khanh nghiêm túc nghĩ nghĩ, cho nàng một đáp án có vẻ đúng trọng tâm.

Lý Minh Kỳ nâng khủy tay hung tợn thúc hắn một cái, “Có rất nhiều khách đến phủ, chủ yếu là đến thăm hỏi Trầm gia, chàng nhanh đi tiếp đãi đi.”

Trầm Ngạn Khanh thuận thế giữ chặt cánh tay nàng, mặt đối mặt, cúi đầu hôn nàng một ngụm, “Là loại người nào?”

”Sao thiếp biết được, chỉ thay Quân Nho đến báo lại, Tửu Công cũng tới rồi.” Nâng tay ngăn hắn lại muốn dính vào mặt mình lại, “Nhanh đi xem đi, giấu hết rượu đi, nếu không sẽ bị ông ấy uống sạch đó.”

Trầm Ngạn Khanh nhịn không được cười khẽ, “Nàng có thể trực tiếp quăng ông ấy xuống núi.”