Như Mộng nghe thấy câu này muốn bật cười lớn, cuối cùng phải nhịn xuống, nàng cười ôn hoà nhưng thanh âm lại lạnh băng :
-" Phúc khí của tiểu thư ? Nô tỳ thấy tiểu thư là thanh mai trúc mã với Viêm Tần vương mới là phúc khí của tiểu thư chứ ?"-" A, Thiên Dạ ta là thái tử, làm thiếp cho bổn thái tử cũng không ủy khuất cho nàng."-" Ra là vậy, Viêm Tần vương là chiến thần vạn người tung hô, là thần bảo hộ của Đế Nguyệt. Viêm Tần vương còn là vương gia, hoàng thượng sủng ái, thực lực cường đại, người lại hoàn mỹ vô khuyết, nếu người thú tiểu thư, một chút cũng không ủy khuất tiểu thư."Như Mộng hất cằm, kiêu ngạo nói, nếu hỏi nàng tại sao lại biết, tất nhiên là do Mặc Nguyệt từng lỡ lời rồi : ' Cả đời này nam nhân của ta chỉ có thể có một mình ta.' Và tất nhiên Thiên Xích Viêm chính là lựa chọn tốt nhất !Thiên Dạ nheo mắt nguy hiểm nhìn Như Mộng, thanh âm lạnh lẽo :-" Nô tỳ to gan, thất đệ hoàn mỹ như thế, đến bổn thái tử cũng xem như có thể so sánh, cũng chỉ công chúa tôn quý mới có thể xứng với đệ ấy, Nguyệt nhi gả qua sẽ ủy khuất nàng."So sánh ? Thiên Xích Viêm ?Như Mộng giật giật khoé môi, ai cần ngươi nói ra, khất cái cũng biết Thiên Xích Viêm cỡ nào tôn quý, ngươi mà cũng đòi so ? So bằng cái gì ?Như Mộng bĩu môi, không đồng tình :-" Viêm Tần vương chính là tôn quý, so với một thái tử thú một nữ nhân chưa thú vào cửa đã tằng tịu với nam nhân chính là sự khác biệt....."-" Vô lễ !"Như Mộng còn chưa nói xong, Thiên Dạ lập tức bật dậy hét lớn.Mặc Nguyệt không nói gì sửng sốt, phản ứng cũng quá mạnh mẽ đi, không lẽ.... Như Mộng nói trúng rồi. Nàng nhìn Thiên Dạ tò mò, bọn họ thật có quan hệ xác thịt ? A, thái tử cùng thái tử phi tương lai có quan hệ mờ ám trước khi cưới, xem ra mặt mũi của hoàng thất bị bôi một vệt đen khá lớn đó !-" Nguyệt nhi, nàng sẽ trở thành trắc phi, bổn thái tử sẽ xin ý chỉ của phụ hoàng !"Y lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ghế. Nhàn nhạt liếc nhìn nàng, công khai càn rỡ dán mắt trên cơ thể nàng, Mặc Nguyệt vừa là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, lại có sự sủng ái của thái hậu và hoàng thượng, một quân cờ tốt y sao có thể bỏ qua ?Mặc Nguyệt khoé môi cong lên, chống lại ánh mắt càn rỡ của y :-" Nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân. Nam nhân của Mặc Nguyệt cả đời chỉ có thể có một mình ta là nữ nhân !"Giọng Mặc Nguyệt không to, nhưng khi nói lại rõ ràng, ai cũng có thể nghe hiểu, nhất thời cả phòng im lặng. Rầm một tiếng cái bàn vỡ nát, Mặc Đặc, giận run chỉ về phía nàng :-" Nghịch nử, quỳ...quỳ xuống...!"Thuân thị ngồi một bên không nói, lẳng lặng thì thầm vào tai Du thị, sau đó rời đi mà không ai chú ý.Liên Hồng viện_Bên trong căn phòng, mùi hoa sen thơm ngát, nữ tử tiền tụy ngồi trên giường, gương mặt vẫn còn xưng đỏ.Thuân thị nhìn đứa con nhỏ đáng yêu của mình, trong lòng chua xót :-" Liên nhi, hôm nay thái tử đến !"-" Cái gì, Dạ ca ca đến, mẫu thân nói thật ?"-" Ta gạt con làm gì ?"Thuân thị xoa đầu Mặc Liên, ôn nhu dịu dàng.-" Nhưng...thái tử muốn nạp trắc phi !"Mặc Liên bật dậy, thất thanh hô lên :-" Trắc phi ??? Ai cơ !"Thuân thị thở dài nhìn đứa nữ nhi nhỏ mà mình hết mực yêu thương, ôn nhu nói :-" Tỷ tỷ con Mặc Nguyệt."Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Liên Tái nhợt, đôi môi mấp máy :-" Không thể, sao người có thể lấy nàng ta được ?"Nhìn thấy Mặc Liên đến đứng cũng không nổi, bà ta khẽ an ủi :-" Thôi, bất quá chỉ là thiếp thôi !"-" Không, nàng là tỷ tỷ con."Mặc Liên nước mắt lăn dài trên gò má trắng nõn, đôi mắt ngập nước chọc người yêu thương.Trái tim Thuân thị quặn đau, bà thật sự cũng là một người mẫu thân, thấy con gái mình đau lòng bà cũng không tốt hơn là bao.Mặc Liên tóm chặt lấy tay bà, khẽ dựa vào lòng Thuân thị, không nói gì, trên mặt vẫn còn vương nước mắt. Trong lòng của nàng ta thật sự rất tức giận, không biết Mặc Nguyệt bỏ bùa gì cho Thiên Dạ, khiến y muốn nạp nàng ta làm trắc phi. Mặc Liên cắn răng, ngẫm lại dù sao cũng là trắc phi, thua nàng một bậc, tuy nói là trắc phi nhưng lại chỉ là tiểu thiếp, nàng ta mới là chính phi, mới là thê tử danh chính ngôn thuận, việc nàng ta đè ép Mặc Nguyệt là chuyện dễ như trở bàn tay !-" Mẫu thân, chúng ta đến đại sảnh đi !"Trong khi đó, đại sảnh chính là một mảnh hỗn loạn, Thiên Dạ ánh mắt âm trầm, Mặc Đặc cùng Du thị tức giận muốn thổ huyết, hận không thể bóp chết Mặc Nguyệt.Nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân !Kiếp trước, Thiên Xích Viêm từng tuyên bố như vậy, đời này hắn chỉ yêu một người là nàng, nếu không phải nàng tuyệt không thú ai làm thê.Thiên Dạ nhìn nàng chằm chằm như muốn xuyên thấu nàng. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, một nữ tử lại đi tuyên bố phu quân cả đời chỉ có một mình nàng, nàng không sợ người đời thoá mạ, không sợ bị xem là đố phụ ?Trên một cái cây cách đó không xa, nam tử một thân hắc y, khí thế cường đại, mặt nạ đen chỉ lộ ra đôi mắt sát ý mù mịt, nhưng khi nhìn sang nữ tử tuyệt sắc, đáy mắt lại là một mảnh nhu hoà dịu dàng. Môi mỏng khẽ nhếch, sát khí quanh thân Thiên Xích Viêm tiêu tán không còn một hơi :-" Nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân ! Tốt, cả đời bổn vương cũng sẽ chỉ có một mình nàng là nữ nhân !"Mặc Liên được Thuân thị đỡ vừa bước chân vào cửa nghe thấy giọng nói của Mặc Nguyệt, không quản nàng đang nói cái gì, xông thẳng tới chỗ Mặc Nguyệt, ôm chầm lấy nàng, tươi cười nói :-" Tỷ tỷ, chúng ta cùng tiến vào phủ thái tử, tỷ tỷ làm trắc phi nhất định sẽ không ủy khuất !"