Cả hai nghe xong đều tỏ ra hoang mang cao độ, Bạch Tử Phong bực tức cằn nhằn.

- Lão tử, cậu làm ơn nói rõ luôn một lúc được không, cứ thế này cậu làm tôi tổn thọ mất.

Không nhanh, không chậm, Mạc Tư Hàn vẫn giữ tốc độ biểu lộ vô cùng chắc chắn.

- Bản thân cô ấy có thế chống lại tất cả bức xạ điện từ, bao gồm cả sóng âm. Không những thế, não bộ của cô ấy có thể tiếp nhận những thông tin và mã hoá chúng một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, khi có sóng điện từ tác động hoặc vật thể đương tương tiến vào bên trong cơ thể của cô ấy, sẽ gây nên hiện tượng mất cân bằng, và làm rối loạn các thông số như chúng ta đã thấy trong phòng mổ.

- Là sao cơ... cậu có thể nói ngắn gọn hơn không?... cái gì mà sóng âm, điện từ... nghe mà loạn hết cả não.

Anh chau mày, nhìn tên Bạch Tử Phong ngốc nghếch một cách khó chịu.

- Nói đơn giản, cô ấy..., chính là một chiếc chìa khoá vạn năng, có thể mở được tất cả những mật mã.

Bạch Tử Phong nghe xong khuôn mặt liền hiện lên dáng vẻ kinh ngạc, hai mắt mở to vô hồn. Miệng lẩm bẩm những ý nghĩ vừa loé lên trong đầu.

- Đỉnh quá! Sau này tôi sẽ hướng cô ấy theo nghề đạo chích. Chẳng mấy chốc, chúng tôi sẽ trở thành người giàu có nhất hành tinh này.

Một ánh mắt sắc lạnh lườm về phía Bạch Tử Phong.

- Tuyệt đối không được để cho Tịnh Kỳ biết chuyện này, càng không thể để bất kì ai bên ngoài biết về khả năng của cô ấy.

- Tại sao? Không phải rất nhanh, cô ấy sẽ trở thành người nổi tiếng hay sao?

- Sau đó?

- Sau đó đương nhiên....

- Hử???

Với vẻ mặt doạ người của Mạc Tư Hàn, Bạch Tử Phong đột nhiên chột dạ, không dám luyên thuyên nữa.

- Nếu như cô ấy trở thành mục tiêu của loạn đảng hay các thế lực thù địch, hoặc khá hơn rơi vào tay của bọn quan chức chính phủ. Thì cậu nói xem chúng sẽ dùng cô ấy vào việc gì?

Thấy gương mặt chưa kịp tiêu hoá của Bạch Tử Phong, Mạc Tư Hàn tiếp tục giáng thêm một cú kích.

- Đánh cắp thông tin tuyệt mật, mã hoá các dữ liệu quan trọng của quốc gia..., đến lúc ấy dự án hướng nghiệp của cậu có phải rất tầm thường không?

- Không thể tin được...., Lão tử, cậu phải giấu kín cô ấy ngay lập tức, tuyệt đối không được để cô ấy xuất hiện ra bên ngoài.

- Không cần vội, chuyện này tôi cần có thời gian nghiên cứu thêm, trước lúc có kết quả cuối cùng, tuyệt đối không được để cô ấy nghi ngờ.

- ừhm, mình biết rồi! Nhưng đến giờ vẫn không thể tin được trên đời này lại có người đặc biệt đến như vậy, thật khôi hài.

"Không đâu Bạch Tử Phong, nếu như cậu biết rằng mọi chuyện đã được lên kế hoạch từ 15 năm trước, cậu sẽ thấy nó không hề khó tin chút nào..."

"Nếu đúng như vậy, thì Tịnh Kỳ chính là cô bé được lựa chọn để mang trong mình bộ mã hoá gen năm đó... như vậy, rất có thể Cẩm Y Vân, bà ta chính là manh mối quan trọng nắm giữ tất cả mọi chuyện"

- Tử Phong, cậu trở về chổ của mình đi, tôi còn có việc phải làm.

Rõ ràng là Mạc Tư Hàn đuổi thẳng cổ, vậy mà Bạch Tử Phong vẫn hớn hở như không có ý định rời đi.

- Hôm nay tôi đã quyết định ở lại chăm sóc cậu.

- Cậu có 2 phút cút khỏi đây.

- Này! Không phải hôm nay không "xả" được, giờ phát tiết lên người tôi đấy hả?

- Cậu còn nói nữa, ngay lập tức tôi cho người quăng cậu ra bên ngoài.

- Được rồi! Được rồi, tôi đi tìm mấy em xinh tươi, cái chuồng này, cậu cứ một mình tận hưởng đi.

Bạch Tử Phong vừa rời đi, không gian bên trong bổng chốc có sự yên lặng đến ngột ngạt. Lâm Tiêu không nén nỗi những lo lắng trong lòng, liền mạnh bạo lên tiếng.

- Boss, Hôm đó, có khi nào tiểu thư liên quan đến chuyện AIM bị tấn công.

Mạc Tư Hàn thong thả bước về bên phía ban công, từ vị trí trên cao của khu biệt thự, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh New york lên đèn,

- Ý cậu muốn nói Tịnh Kỳ là gián điệp.

- Tôi không, thưa ngài, chỉ đang băn khoăn nếu đó là sự thật, vậy thì tại sao ngay sau đó tiểu thư lại tìm cách giúp chúng ta, không lẽ mục đích cuối cùng muốn lấy lòng tin từ Boss sao.

Thấy bóng lưng cao lớn ở phía trước im lặng không nói, Lâm Tiêu bèn cẩn trọng nghiệm lại lời mình, chỉ sợ không cẩn thận đã làm phật lòng của Boss, bất chợt Mạc Tư Hàn lên tiếng nhận định.

- Cậu nói không sai, Tịnh Kỳ chính là gián điệp.

- Sao cơ ạ...

Lâm Tiêu bàng hoàng không dám tin vào tai mình, quả thực cậu chỉ suy đoán, chứ không hề có suy nghĩ vượt sức tưởng tưởng như vậy.

- Chỉ là bản thân lại không hề hay biết.

Mạc Tư Hàn vẫn từ tốn, sắp xếp lại các chi tiết mà anh còn ngờ vực trước đó.

- Henry chính là điểm mấu chốt quan trọng trong chuyện này. Ban đầu, hắn tạo ra va chạm để có cơ hội tiếp cận Tịnh Kỳ, sau đó đã lén đưa chip có chứa mã độc giấu trên người cô ấy. Sau khi vào được bên trong, thì tìm cách lấy nó đi, rất có thể chính là lúc hắn đỡ Tịnh Kỳ, khi cô ấy ngã trước cửa phòng tôi.

Chỉ cần kết nối vào sever, đúng lúc IVy gửi đi bản nâng cấp, thì tuyệt nhiên toàn bộ hệ thống đã bị lây nhiễm rồi.

- Hắn ta làm vậy, không nghĩ rằng tiểu thư sẽ bị phát hiện ra sao? Hắn ta đâu biết được khả năng của cô ấy.

Trong đầu Mạc Tư Hàn vang lên câu nói vô cùng chiếm hữu của Henry "Bảo vật của tôi" dù không biết có phải hắn ám chỉ Tịnh Kỳ hay không, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô, cho thấy suy đoán của anh đều hoàn toàn có cơ sở.

Có lẽ hắn đã điều tra về Tịnh Kỳ khá rõ, còn không ngại đem cô ra làm vật hi sinh, rõ ràng hắn đã đánh cược một ván lớn trên người Tịnh Kỳ, tuy tổn thất không hề nhỏ, nhưng kết quả lại ngoài sức mong đợi.

Nếu đúng như vậy, thì tên Henry này là kẻ có dã tâm vô cùng lớn, là một đối thủ không thể xem thường.

- Lâm Tiêu, đưa hắn lên đây.

Sau mệnh lệnh của Mạc Tư Hàn, chừng 5 phút sau, bọn họ đã có mặt trong phòng khách của biệt thự.

"Rầmmm"

Người đàn ông máu me bê bết, bị quăng mạnh xuống sàn đá hoa cương lạnh lẽo. Hai tay hắn bị cột chặt về sau, trên khuôn mặt thì bị đánh đến độ sưng tấy, bầm dập. Hắn ngốc đầu nhổ ra một ngụm máu, sau đó nhìn Mạc Tư Hàn nở nụ cười chế giễu.

- Không ngờ đến, cái mạng chó của mày lại may mắn như vậy.

"BỘPPP"

"HỰ"

Lâm Tiêu giơ chân đạp cho hắn một cú vào bụng, khiến hắn đau đớn cúi gập người lại. Mạc Tư Hàn, khẽ lắc đầu ra hiệu cho Lâm Tiêu dừng tay, khuôn mặt trở về dáng vẻ lạnh lùng, uy nghi.

- Là kẻ nào sai ngươi đến?

Người đàn ông phía trước tuy đã ngoài 35 tuổi, nhưng thân thủ của hắn lại vô cùng nhanh nhạy, bị bọn họ đánh đến mức như thế mà vẫn có thể phản ứng kịp với cú đá của Lâm Tiêu. Hắn đưa ánh mắt chứa đầy tạp niệm, xoáy sâu vào gương mặt Mạc Tư Hàn.

- Còn không phải là do Mạc gia các người, Mạc Tư Đồ đó sao...