Người phụ nữ lúc này đang chốn trong chăn của bà Helen nghe Henry nhắc đến cái tên Cẩm Y Vân liền hoảng sợ vô độ, không chỉ có bà mà hai mẹ con Tịnh Kỳ cũng bị Henry bắt mất hồn vía.

Henry vẫn không quay đầu nhìn lại, hắn chỉ vui vẻ nở nụ cười gian xảo nói như đang nói chuyện với Linda.

- Hình như người đàn bà đó là Cẩm Y Vân, đúng không Linda?. Tôi nói đúng chứ?

Linda bận bộ vest ngắn khiêu gợi, khẽ hất mái tóc vàng ra phía sau, cúi đầu phụ hoạ.

- Dạ đúng thưa ngài, ngoài mật danh là Arum một trong những giáo sư hàng đầu trên thế giới, bà ấy còn được biết đến với cái tên Cẩm Y Vân vợ của Thượng Tướng Mạc Tư Đồ, kẻ nắm giữ một phần binh quyền ở Hoa Lục.

"Henry , anh là đang cố ý rêu rao"

Tịnh Kỳ càng siết chặt bàn tay mình, ánh mắt nhưng sói nhỏ gầm gừ căm giận.

- Vậy thì sao?.

- Tôi nghĩ nếu em gặp được bà ấy, sẽ là cuộc hội ngộ vô cùng thú vị, chắc hẳn hai người sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau lắm.

- Tôi và bọn họ đã không còn liên quan gì với nhau. Dù câu chuyện có thú vị cỡ nào, cũng không còn hứng thú với tôi nữa rồi. Nếu đã nói hết, xin mời anh dẫn đám lâu là này đi cho, tránh tụ tập đông người ảnh hưởng không tốt đến người bệnh.

Tịnh Kỳ vừa dứt lời, Linda đã xoay người trừng mắt lườm cô một cái, cứ như cô ta đang muốn cảnh cáo "nếu không có sự bao bọc của Henry , thì cô ta đã nuốt gọn cô rồi"

- OKey...okey... hôm sau tôi sẽ tới thăm mọi người vậy.

Henry cứ vậy ngay sau đó rời đi, Demot cẩn thận tiễn bọn họ xuống đến tầng dưới bệnh viện rồi mới quay lại. Bổng chốc không gian trong phòng trở nên im lặng đến đáng sợ. Rõ ràng Henry hắn ta biết mẹ con cô đang cố tình che giấu, nhưng lại không hề có ý định vạch trần. Một kẻ thâm hiểm, gian xảo như hắn là đang cố tình dày vò, chà xát thương tổn vào lòng cô.

Cẩm Y Vân lúc này mới từ trong chăn chầm chậm chui ra, thất thần bước từng bước về phía Tịnh Kỳ.

- Bà chính là Cẩm Y Vân, là mẹ của Mạc Tư Hàn?

Tịnh Kỳ nghiến chặt răng, gằn lên từng chữ, thấy biểu hiện của cô như vậy bà Helen cũng lo lắng rời khỏi giường.

- Cô ... cô biết ta sao?. Làm sao cô có thể biết ta là mẹ của Tiểu Hàn.... lẽ nào?...

Cẩm Y Vân nhìn cô có chút run sợ, nhớ lại lời Henry vừa nói ban nãy, lẽ nào bà đã từng gặp cô gái này, nếu là 15 năm trước thì chỉ có thể là đứa bé gái khi ấy, đứa bé trong phòng thí nghiệm trên hòn đảo năm đó.

- Cô chính là....

Ngón tay run lên từng hồi của Cẩm Y Vân giơ lên về phía Tịnh Kỳ.

Đúng lúc này Demot bước vào, Tịnh Kỳ nhìn bà Helen, mong muốn bà theo Demot có thể rời đi một lúc. Bà Helen khẽ cầm tay xoa xoa trấn an Tịnh Kỳ, sau đó gật đầu theo Demot bước ra ngoài.

Cánh cửa phòng bệnh vừa đóng, Tịnh Kỳ ngẩng cao đầu nhìn thằng vào Cẩm Y Vân trả lời:

- Đúng vậy! Tôi chính là đứa bé gái năm đó bị các người bắt đi để làm thí nghiệm nuôi cấy chíp siêu vi. Và thật vinh dự khi người thực hiện thí nghiệm đó, lại chính là bà, Cẩm Y Vân.

Đáy mắt cô hiện lên tia đau lòng căm phẫn, người đàn bà góp phần khiến cuộc đời cô trở nên tăm tối, lại chính là mẹ của người đàn ông mà cô yêu say đắm. Tại sao khi mà cô đã muốn vùi chôn đi hết tất cả, thì số phận lại bắt cô lần nữa đối diện với tất cả sự thật tàn nhẫn này.

Cẩm Y Vân bật khóc, bà lao đến ôm chầm lấy Tịnh Kỳ, cảm giác yêu thương xen lẫn tội lỗi.

- Là con, đúng là con thật rồi! Cảm ơn con vẫn còn sống, cảm ơn thượng đế đã nghe lời khẩn cầu của ta....Thật sự xin lỗi con, thật sự là ta sai, là ta đã sai rồi...

- Cẩm Y Vân, bây giờ bà khóc lóc xin lỗi có phải muộn quá rồi không?. Sau khi chồng bà bắt cóc tôi, con trai bà và bà thực hiện thí nghiệm đó trên người tôi, thì nói xin lỗi liệu có tác dụng hay không?. Nếu như không phải tôi may mắn, thì giờ có lẽ cũng trở nên vô tri ngây ngô như những đứa trẻ năm đó rồi.

Đôi mắt cô đã đỏ hoe, thật sự là đem những thương tổn ra oán trách bà, nhưng tại sao thâm tâm cô lại đau đớn đến vậy, đáng lí là muốn dày vò bà thì lại khiến bản thân lại chịu thêm sự chà xát, nhức nhối.

Cẩm Y Vân mở to đôi mắt xám nhìn cô, gương mặt khắc khổ liên tục lắc đầu phản kháng.

- Không phải, Mạc Tư Đồ không phải là người bắt cóc con, kẻ bắt cóc con năm đó chính là cha của Henry Adela.

- Bà nói cái gì?. Bà nói Mạc Tư Đồ không phải là kẻ bắt cóc tôi?

Cẩm Y Vân vội vã gật đầu liên tục xác nhận.

- Đúng vậy! Năm đó ở bữa tiệc thương mại quốc tế, cha của Henry khi ấy còn nắm giữ chức vụ tại lãnh sự quán, vì muốn giao thương hàng hoá nằm trong danh sách cấm, mà ông ta bí mật đồng ý tìm kiếm người nuôi chip cho chính phủ đối tác. Mục tiêu họ nhắm vào là những đứa trẻ có IQ xuất sắc, mà con lại nằm trong danh sách đó.

- Sau khi bắt cóc con sang biên giới và giao cho đội thí nghiệm "đen" của chính phủ. Mạc Tư Đồ biết chuyện và sử dụng việc cai quản lục tỉnh Vân Bắc để đổi lấy quyền tham gia cuộc thí nghiệm. Tiểu Hàn đúng là người đã tạo ra chip siêu vi có công dụng mã hoá, nhưng nó chỉ dừng lại ở công dụng đó. Ban đầu ta cũng không biết mới cố gắng đưa nó vào bên trong cơ thể của con, nhưng sự thực ẩn chứa trong đó là bí mật kinh hoàng. Chúng không chỉ muốn dùng con để mã hoá mật mã quan trọng, mà còn muốn biến con thành một con robot sống, với bộ não có thể chứa đến hàng nghìn tybe.

- Vậy cuộc tấn công trên đảo khi ấy là thế nào?. Nếu không phải có người bên ngoài đến cứu, có phải là tôi sẽ bị biến thành robot như lời bà nói không?

Tịnh Kỳ dường như có ý mỉa mai, vẫn không thể tin nổi vào câu chuyện theo lời của Cẩm Y Vân.

- Chẳng có cuộc tấn công nào từ người ngoài cả.

Cẩm Y Vân khẽ nhếch miệng cười một cách đau lòng. Tịnh Kỳ không giấu nổi tò mò mà vội vàng hỏi:

- Bà nói thế là sao?

- Chính ta và Mạc Tư Đồ đã lên kế hoạch tạo nên cuộc tấn công đó.

Tịnh Kỳ ngạc nhiên đến mức cứng đơ cả người, miệng lắp bắp từng từ rời rạc.

- Nghĩa...là...

- Bọn họ cho rằng phòng thí nghiệm bí mật ở trên đảo là vô cùng tuyệt mật, sẽ không có kẻ nào phát hiện ra, trừ khi bên trong có kẻ nội gián. Không sai, kẻ nội gián đó chính là ta, người đặt bom bên trong phòng thí nghiệm.