Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 120: Chiếc Thuyền Của Kẻ Đê Tiện

Đập vào mắt cô là hai cơ thể trần chuồng đang ân ái quấn lấy nhau trên giường. Nghe tiếng động mạnh, Triệu Giai và Lưu Thiên Đông hoảng hốt quay đầu lại nhìn. Trông thấy Triệu Ninh, cả hai mặt trắng bệnh như không còn giọt máu. Ai nấy đều vội vã bật dậy vơ vội quần áo mặc vào.

- Triệu Ninh...

- Triệu Ninh... tại sao em lại về giờ này?

Cả hai đều ấp úng mà gọi tên Triệu Ninh.

- Nếu không về, thì làm sao bắt gặp được cảnh đặc sắc này của hai người. Lưu Thiên Đông, anh chính là một thằng khốn nạn, ăn nhờ nhà tôi, ở cũng ở nhờ nhà tôi, vậy mà sau lưng tôi còn lén lút leo lên giường với chị vợ. Đúng là kẻ bỉ ổi, vô sỉ.

Triệu Ninh giơ ngón tay lên, chỉ thẳng vào mặt Lưu Thiên Đông mà mắng chửi. Hắn vừa mặc được chiếc quần sịp đã vội chạy đến cầm lấy tay cô hốt hoảng giải thích.

- Triệu Ninh, em hãy nghe anh nói đã...

- Triệu Ninh..., thật ra... bọn chị....

- Câm miệng.

Triệu Giai chưa kịp mở lời, đã bị Triệu Ninh trừng mắt nạt nộ.

- Cả chị nữa Triệu Giai, chuẩn bị kết hôn với tổng tài giàu có Mạc gia, mà vẫn thèm khát đến nỗi dụ cả em rể của mình mò đến tận giường. Các người là một lũ khốn nạn, sau lưng tôi lại làm ra chuyện bỉ ổi thế này sao?

- Triệu Ninh, em bình tĩnh chúng ta nói chuyện được không?

- Triệu Giai, nếu chị là tôi chị có bình tĩnh được không?. Có thể bình tĩnh khi bắt gặp chồng ngủ với chị gái mình được không?. Tôi nói cho chị biết, chị đã đối xử với tôi như vậy thì đừng có trách, tôi sẽ đem chuyện này ra nói với Mạc Tư Hàn, bao gồm cả chuyện về cái thai mà các người đang định lừa rối. Để xem tới lúc đó, anh ta sẽ xử lí hai người ra sao?

Triệu Giai vừa mặc vội vào chiếc váy, nghe đến đầy toàn thân bổng trở nên kinh sợ, vội vã kêu lên như người mất hồn.

- Đừng mà Triệu Ninh, chị xin em, đừng nói với anh ta, không thể để cho anh ta biết chuyện này được.

Triệu Ninh giơ tay tát mạnh vào má Triệu Giai, khiến cô ta đau đớn loạng choạng ngã xuống sàn.

- Đồ con điếm, chị còn tư cách để van xin tôi sao?

Đôi môi đỏ cong cớn, ánh mắt kinh bỉ đầy ghê tởm đậu lại trên người Triệu Giai, Triệu Ninh trâng tráo nhìn cô ta một lượt rồi nhấc đôi giày cao gót quay người bước ra khỏi phòng.

- Không... không được...Lưu Thiên Đông, mau ngăn nó lại, mau lên.

Triệu Giai hoảng hốt la lên, cô không muốn cuộc đời mới chỉ bắt đầu lại bị huỷ hoại dưới tay của Triệu Ninh, Lưu Thiên Đông vừa cài được khoá quần, thấy bóng Triệu Ninh chạy ra bên ngoài liền hấp tấp đuổi theo.

Ra đến chân cầu thang, hắn ta nắm chặt lấy cánh tay Triệu Ninh lôi lại.

- Triệu Ninh, nghe anh nói đã, thực sự anh làm những việc này cũng là vì Triệu Gia, vì để giúp chị gái em trở thành nữ chủ nhân của họ Mạc, thực sự anh không còn cách nào khác.

- Đến mức phải đưa nhau lên giường sao?. Anh nói cho chó nghe à!

Triệu Ninh nhếch cánh môi đỏ, trừng đôi mắt được makeup kĩ càng, nhìn thẳng vào Lưu Thiên Đông khiêu khích.

BỐPPP

Lưu Thiên Đông tức giận dáng cho Triệu Ninh một bạt tai, khiến cô ta đập mạnh cả người vào tay vịn cầu thang.

- Tưởng tôi không biết cô bên ngoài lẳng lơ leo lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông sao?. Bây giờ còn dám nói tôi ư?

- Thằng khốn! Mày dám đánh tao. Được lắm, tao sẽ gọi bà ấy về, để bà ấy tống cổ mày ra khỏi nơi này. Đồ thằng ăn bám vô dụng.

Vừa nói, Triệu Giai vừa đưa tay lục vào trong túi xách cầm ra chiếc điện thoại. Lưu Thiên Đông như con thú dữ lao vào, một tay giằng lấy điện thoại từ tay Triệu Ninh, tay còn lại thô bạo bóp chặt lấy cổ cô ta. Triệu Ninh kinh hãi lùi về sau mép bậc thang, mắt trợn ngược, mồm thì há hốc, cô ta dùng cả hai bàn tay điên cuồng cào cấu vào tay Lưu Thiên Đông.

Sự chịu đựng của Lưu Thiên Đông như hoả khí bùng lên đến đỉnh điểm không gì có thể ngăn cản. Ánh mắt hắn vằn lên tia chết chóc, như điên cuồng muốn lao vào cắn xé Triệu Ninh. Hắn ghé sát vào khuôn mặt đang hoảng sợ của cô ta, rít lên từng chữ.

- Đi chết đi, con khốn.

Dứt lời, Lưu Thiên Đông hung hăng đẩy mạnh cánh tay đang bóp cổ Triệu Ninh về phía sau. Nửa eo cô ta đang tựa vào điểm cua trên tay vịn cầu thang, bị xô mạnh, thân trên liền nhoài ra giữa khoảng không. Triệu Ninh hoảng loạn đưa tay bám vội về phía trước, nhưng không còn kịp, trong tích tắc cả người cô ta đã lao xuống phía dưới sảnh, một giây sau là tiếng động lớn vang lên.

Lúc này Triệu Giai mặc vội được chiếc áo khoác chạy ra ngoài hành lang, nghe thấy tiếng la hét cùng âm thanh va chạm mạnh liền hoảng hốt hỏi Lưu Thiên Đông.

- Xảy ra chuyển gì vậy?

Lưu Thiên Đông bày ra bộ mặt sợ hãi, đứng thất thần dương đôi mắt hãi hùng nhìn xuống phía dưới cầu thang.

- Triệu Ninh...tôi chỉ gọi cô ấy lại nói chuyện, nhưng đột nhiên cô ấy vùng ra khỏi tay tôi, liền mất đà mà lao xuống phía dưới....

Nghe đến đây Triệu Giai vội vã chạy đến thành lan can ngó xuống, trông thấy Triệu Ninh nằm bất động trên sàn đá hoa cương, xung quanh máu bắn ra bê bết, cô liền kinh hãi đưa tay bịt lấy miệng, phút chốc bước đến trước mặt Lưu Thiên Đông gào lên:

- Đồ khốn! Tôi chỉ bảo anh cản nó lại, tại sao lại khiến nó rơi xuống hả?

- Cô tưởng tôi muốn thế này sao?. Dù sao Triệu Ninh cũng là vợ tôi, nhưng nếu không ngăn cô ta lại thì chúng ta đều sẽ chết chắc.

Tai Triệu Giai như ù đi, tay chân bủn rủn ngồi bệt xuống hành lang.

- Sao đây... chúng ta phải làm sao bây giờ?....., không phải là Triệu Ninh đã chết rồi đấy chứ?...

- Để tôi xuống xem thế nào.

Nói rồi Lưu Thiên Đông vội vã chạy xuống dưới, Triệu Giai cũng hoảng hốt bước theo sau.

Anh ta đưa tay lên mũi, làm động tác kiểm tra xem Triệu Ninh còn thở hay không.

- Sao rồi?. Con bé còn sống chứ?

- Vẫn còn, nhưng hơi thở rất yếu.

- Vậy mau gọi xe cấp cứu nhanh lên.

Triệu Giai hoảng loạn định chạy đi gọi điện thoại, thì Lưu Thiên Đông đã vội đưa tay giữ chặt cô lại.

- Triệu Giai, chuyện đã đến nước này, nếu như Triệu Ninh tỉnh dậy và nói hết mọi chuyện, thì chúng ta sẽ thế nào?.

Nghe Lưu Thiên Đông nói, đột nhiên Triệu Giai liền có chút do dự.

- Tôi làm những việc này đều là vì cô, vì đứa con trong bụng của chúng ta.

- Vậy... vậy phải làm sao?

Triệu Giai ấp úng nhìn Lưu Thiên Đông, rồi khẽ đánh mắt nhìn xuống Triệu Ninh.

- Chờ thêm lúc nữa, rồi hãy gọi cấp cứu.

Giọng hắn vang lên không một chút do dự.

- Nhưng...dù gì nó cũng là em gái của tôi, nhỡ đâu có ai đó nghi ngờ thì làm sao?.

Ánh mắt gian manh của Lưu Thiên Đông nhíu lại, hắn ta hít một hơi, nhìn vào thân thể Triệu Ninh đang nằm bất động trên vũng máu, lời nói phát ra đầy lạnh lùng.

- Tôi có cách rồi, mau mang rượu lại đây!