T.uy rằng lúc trước cô cũng có thấy anh lạnh lùng, nhưng sắc mặt của anh bây giờ làm cho cô thập phần bất an, thà là nói còn hơn anh im lặng, sự im lặng này làm cho người khác không khỏi sợ hãi

"Viêm, suy nghĩ gì?" Lâm Khả Tâm mở miệng, thử hỏi han.

Tư Đồ Viêm liếc nhìn Lâm Khả Tâm một cái, sau đó lại nhìn về phía trước: " Anh suy nghĩ về Cố Thiếu Kiệt, người đó thật làm cho anh cảm thấy thú vị."

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng biểu tình của anh lại như trước, lạnh lùng doạ người...

Nghe anh một lần nữa nhắc đến Cố Thiếu Kiệt, trong lòng Lâm Khả Tâm không khỏi lo lắng, có phải anh đã nhận ra cái gì rồi không?

Ngay sau đó, Lâm Khả Tâm nói: " Viêm, em và Cố Ca... À Không, Cố Thiếu Kiệt là bạn bè từ nhỏ, em thật không muốn anh hoài nghi......"

" Lâm Khả Tâm, em đừng suy nghĩ nhiều, bất quá em chỉ là vợ anh trên danh nghĩ thôi, còn quan hệ giữa hai người, anh không quan tâm đâu." Tư Đồ Viêm biểu hiện ra bộ dạng anh không thèm quan tâm..

Mặc dù, anh không hỏi coi như cô thoát được một kiếp, nhưng nghe anh nói rằng cô chỉ là vợ trên danh nghĩa, thật trong lòng cảm thấy khó chịu, cô nghĩ rằng, mặc dù chính cô là vợ trên danh nghĩ nhưng hôn nhân giữa 2 người cũng là pháp luật làm chứng, thử hỏi có người đàn ông nào không quan tâm quá khứ của vợ mình không? Huống chi, cô và Cố Thiếu Kiệt không đơn giãn chỉ là bạn bè! Trừ phi, Tư Đồ Viêm đối với cô một chút tình cảm cũng không có......

Lâm Khả Tâm nhíu nhíu mày, thật buồn cười, chuyện anh không thích cô không phải lẽ thường sao? Từ ngày đầu gặp mặt, thái độ của anh đối với cô đã giống vậy rồi, vì sao hiện tại cô cảm thấy mất mác?

Bất quá, đạo lý chỉ là đạo lý, nhưng hiểu được đạo lý cũng không làm cho lòng người khác dễ chịu hơn, Lâm Khả Tâm cảm thấy càng buồn hơn, mặt mày nhăn nhó thẳng đến nhà cũng không giãn ra...

Thoạt nhìn như Tư Đồ Viêm chỉ thuỷ chung nhìn về phía trước, nhưng thật ra dư quang anh đều để ý đến biểu tình của Lâm Khả Tâm, nhìn thấy cô mặt mày cau có không nói gì, anh còn tưởng cô nhớ Cố Thiếu Kiệt, vì vậy mà anh càng trở nên lạnh lùng hơn.

Chờ sau khi xe chạy đến nhà, Đại Vĩ chủ động mở cửa xe cho Lâm Khả Tâm, cô

bước xuống xe, rồi quay đầu lại nhìn Tư Đồ Viêm, anh vẫn không nhúc nhích như pho tượng ngồi trên xe.

"Em vào nhà đi, đêm nay anh có việc bận, sẽ không về." Lúc nói ra lời này, Tư Đồ Viêm vẫn nhìn về phía trước, ngay cả liếc nhìn cũng không có.

Lâm Khả Tâm " Ừ" một tiếng, Đại Vĩ liền hạ chân ga, chạy xe đi...Bước vào nhà

, Lâm Khả Tâm đi một vòng, bỗng cảm thấy mua nhà lớn không phải chuyện tốt, lúc chỉ có một người trong nhà thật trống rỗng.

Như là nghe được nội tâm của cô, Tiểu Bối từ trong chạy ra, chủ động tới trước mặt Lâm Khả Tâm.

"Tiểu Bối~" Lâm Khả Tâm bế chú chó con lên: " Cục Cưng noan, ba ba con đi công tác rồi, đêm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà thôi, nếu có người xấu thì con phải bảo vệ mẹ a."

Tiểu Bối như đáp lại lời của cô liền sủa lớn một tiếng " Gâu", Lâm Khả Tâm nở nụ cười, cô cao hứng hôn Tiểu Bối, sau đó ôm nó ngồi trên sofa: " Vẫn là Tiểu Bối tốt nhất, luôn nhiệt tình với mẹ, không giống ba con, cho dù động đất cũng lạnh như băng......Aizz......"

Nghĩ đến Tư Đồ Viêm, Lâm Khả Tâm không khỏi thở dài. Thật ra cô hiểu được anh nói có công việc phải làm nhưng nếu bận vậy anh sẽ không tổ chức tiệc này nọ, nói thẳng ra chỉ là cái cớ mà anh không muốn về nhà thôi...Nhưng tại sao anh lại không muốn về nhà?

Lâm Khả Tâm nhìn theo góc độ suy nghĩ ra đáp án, nhưng cô không phải anh huống chi ý nghĩ của anh người ta đâu dễ suy đoán được, mà anh rốt cuộc muốn thế nào?

Quả thật, tính tình của anh thật dễ thay đổi, đúng là người quái dị! Nhưng tại sao không có anh ở nhà cô lại cảm thấy nhớ anh?

Ngay tại lúc Lâm Khả Tâm ngẩn người, Tiểu Bối chạy đến liếm liếm mặt của cô " Ngứa quá, ngứa quá......" Lâm Khả Tâm không khỏi cười đến chảy nước mắt..

Vì muốn dừng lại động tác của Tiểu Bối, cô liền ôm nó giơ lên, rồi đăm chiêu nói " Hay là......Tiểu Bối, con muốn dùng phương pháp này để an ủi mẹ? Muốn

mẹ cười lên sao?"

"Gâu......" Tiểu Bối lắc lắc cái đuôi, làm ra dáng đắc ý, khiến Lâm Khả Tâm không thể nhịn liền bật cười

"Tiểu Bối, cám ơn con nha." Lâm Khả Tâm ôm Tiểu Bối trong lòng ngực, sau đó tự an ủi chính mình " Đúng, mẹ không thể sầu bi như vậy, ba ba không về nhà thì thôi, có gì đặc biệt đâu? Cho dù không có, thì mẹ cũng có Tiểu Bối bên cạnh, như vậy mẹ vẫn có thể vui."

Nói xong, Lâm Khả Tâm liền ôm Tiểu Bối mở TV xem, lúc cô xem TV mệt mỏi rơi vào giấc ngủ cô lại không khỏi nói mớ như vẫn đang suy nghĩ về anh:" Tư Đồ Viêm, tại sao anh không về nhà? Thật sự là cô đơn quá......"

Đây là chuyện dù cho cô có thật nhiều người bạn cũng không thể lấp đầy khoảng trống này.