Bước kế tiếp đều phát triển thuận lợi, Tần Hiểu Linh từ trong cánh cửa bước ra,

liền nhào tới Tư Đồ Viêm giả vờ nằm trên mặt đất, vì vậy Tần Hữu Minh và Cố Thiếu Kiệt sau cửa bắt được cô ấy.

"Các người là ai......Buông, có biết hay không tôi......" Tần Hiểu Linh giãy dụa, hướng đến hai người nhìn lại, đương lúc nhìn rõ mặt, Tần Hiểu Linh nhất thời sửng sốt:" Tần Hữu Minh? Anh thế nào lại ở đây?"

Bởi vì không biết Cố Thiếu Kiệt, nên Tần Hiểu Linh chỉ kêu tên Tần Hữu Minh.

Đã đến nước này, Tư Đồ Viêm cũng không giả vờ nữa, vỗ vỗ bụi đất trên người, anh đứng dậy, mà màn này lại làm cho Tần Hiểu Linh trừng to mắt: " Anh không có xỉu......Tôi đã biết, các người, các người lừa tôi, các người là kẻ lừa đảo."

"Kẻ lừa đảo dù sao cũng tốt hơn kẻ bắt cóc."

Cố Thiếu Kiệt một bên nhịn không được ra tiếng chỉ trích Tần Hiểu Linh, sau đó anh nhìn về phía Tư Đồ Viêm hỏi: "Làm gì vơi cô ta đây? Chúng ta có nên báo 119? Hay đem cô ta giao cho cảnh sát?"

Vừa nghe đến chữ cảnh sát, Tần Hiểu Linh không khỏi luống cuống, giãy dụa khẩn cầu nói: " Không cần, không cần đưa tôi đến cảnh sát, là tôi bị ma quỷ ám, che mắt tâm trí, cầu các người đừng mang tôi đến cảnh sát, tôi biết sai rồi, Tư Đồ Ca, em van cầu anh."

Nghe được Tần Hiểu Linh gọi mình một chữ " Ca", ngữ khí của Tần Hữu Minh

trở nên yếu hơn. "Tư Đồ Viêm......"

Tư Đồ Viêm quơ tay, ý bảo Tần Hữu Minh đừng nói thêm gì nữa.

"Cô ấy giao cho anh, xử lý đẹp một chút, đừng để chuyện giống vậy xảy ra lần nữa, bằng không lần sau tôi khó mà bỏ qua dễ vậy." Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho bọn họ có chút ngoài ý muốn, nhưng tâm lý của ba người cũng khác nhau rất nhiều

Đối với Tần Hữu Minh mà nói anh cảm kích Tư Đồ Viêm, xem coi như chính mình xin tha thứ, tha cho em gái mình một con đường, mà Cố Thiếu Kiệt tức giận, dù sao Tần Hiểu Linh đối với Lâm Khả Tâm làm chuyện quá đáng vậy thì anh nghĩ Tư Đồ Viêm không nên tha thứ dễ dàng cho Tần Hiểu Linh, về phần Tần Hiểu Linh cô ta cúi đầu, trong óc một mãnh hỗn loạn.

Làm chuyện tốt, Tư Đồ Viêm không còn chần chờ thêm nữa trực tiếp vào kho hàng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Lâm Khả Tâm, mà chỉ thấy cô bị trói chặt tay chân, khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt, vì lúc trước xém tí gặp chuyện không may, Lâm Khả Tâm không tự chủ liền run lẩy bẩy.

"Đừng sợ, Khả Tâm, anh đến cứu em" Nói xong, Tư Đồ Viêm lấy con dao Thuỵ Sĩ tuỳ thân cắt đứt dây thừng của Lâm Khả Tâm.

Trói buộc trên người và trong lòng được thả lỏng, Lâm Khả Tâm không hề băn khoăn đến mâu thuẫn giữa 2 người lúc trước trực tiếp ôm Tư Đồ Viêm khóc lên " Oa......vừa rồi em còn nghĩ đến, chính mình thiếu chút nữa sẽ bị......thật đáng sợ......"

"Ngoan, anh ở đây, không có gì nữa rồi, em không cần sợ hãi, cũng vô sự.....

."

Tư Đồ Viêm vỗ vỗ lưng của Lâm Khả Tâm, động tác cực kì ôn nhu an ủi cô, mà cô còn lại gắt gao ôm anh, đem nước mắt nước mũi lau lên người anh.

Khóc một lúc sau, tâm tình của Lâm Khả Tâm cũng trở nên bình tĩnh lại, cô cúi

đầu, mà Tư Đồ Viêm một bên vỗ vỗ sau lưng cô.

Bỗng nhiên, Lâm Khả Tâm nhớ tới cái gì, cô buông lỏng anh ra, khẩn trương hỏi " Cục cưng đâu? cục cưng ở đâu rồi?"

"cục cưng?" Nghe Lâm Khả Tâm nhắc tỉnh, Tư Đồ Viêm mới nhớ tới từ nãy đến giờ anh không thấy đứa nhỏ đâu.

"C.ục cưng không phải ở một chỗ với em sao?"

Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu, sau đó bật người " đúng rồi, cục cưng bị bọn họ đặt trong xe, chúng ta nhanh ôm cục cưng ra."

Lâm Khả Tâm nói xong đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn lại té về mặt đất.

"Em vừa bị trói, phỏng chừng chân còn yếu, anh ôm em đi." Tư Đồ Viêm định ôm Lâm Khả Tâm nhưng bị cô cự tuyệt.

Sau khi phát tiết cảm xúc, lý trí của cô cũng trở lại, chuyện lúc trước làm cô có khúc mắc với anh: " Không cần."

Lâm Khả Tâm bình thản, cự tuyệt nói, Tư Đồ Viêm biết cô nghĩ cái gì nên anh không cưỡng bách mà vòng vo phương pháp: " Vậy nếu như không có phương tiện liền để anh giúp."

Với đề nghị của Tư Đồ Viêm, ngay từ đầu Lâm Khả Tâm cũng muốn cự tuyệt nhưng lúc cô biết mình không thể đi xa vẫn là khoát tay để anh đỡ đi.

Cứ như vậy, Tư Đồ Viêm đỡ Lâm Khả Tâm ra ngoài cửa, sau đó Cố Thiếu Kiệt liền chạy đến trước mặt, kích động ôm lấy cô: " Khả Tâm, em không sao thật tốt

, vừa rồi anh thật lo nếu em xảy ra chuyện thì làm sao......thực xin lỗi là Cố Ca Ca hại em."

"Cố Ca ca, anh đừng tự trách mình, hiện tại không phải em đã không sao rồi sao?" Lâm Khả Tâm an ủi Cố Thiếu Kiệt.

Có lẽ vì Tư Đồ Viêm ở đây mà cái ôm của Cố Thiếu Kiệt làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy không tự nhiên, cô thậm chí cũng không biết hiện tại sắc mặt Tư Đồ Viêm khó coi đến cỡ nào.

Chu chu cái miệng, Lâm Khả Tâm không vui nghĩ đến: Hừ, Tư Đồ Viêm cáo hứng thi thấy cô bị vậy, chính mình làm gì phải để ý đến cảm nhận của anh?

Nhưng ngay cả vậy, Lâm Khả Tâm vẫn là thoát ra khỏi lòng ngực của Cố Thiếu Kiệt.

"Tốt lắm, chúng ta nhanh tìm đứa nhỏ" "Ừ, được"

Có lẽ cảm giác được Lâm Khả Tâm thay đổi, có lẽ bởi vì không thích cô rời xa mình nên trong nháy mắt ngữ khí của Cố Thiếu Kiệt trở nên mất mác.

Buông Cố Thiếu Kiệt ra, Lâm Khả Tâm lúc này mới để ý sự tồn tại của Tần Hữu Minh và Tần Hiểu Linh, mà điều này làm cho cô cả kinh, theo bản năng cô túm tay áo của Tư Đồ Viêm bên cạnh, động tác của cô làm cho anh bật cười, anh an ủi nói: " Không có gì, mọi việc anh đã giải quyết xong, bọn họ sẽ không gây tổn thương em nữa, đừng sợ."

Tư Đồ Viêm vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Lâm Khả Tâm, sau đó ôm bả vai cô đi đến trước mặt Tần Hiểu Linh: " Mang chúng tôi đến nơi đứa nhỏ"

Tần Hiểu Linh dùng ánh mắt ghen tị nhìn Tư Đồ Viêm khoát vai Lâm Khả Tâm, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi về phía trước mà Tần Hữu Minh cũng bám gắt gao theo Tần Hiểu Linh để phòng ngừa cô ta làm điều gì.

Tần Hiểu Linh mang mọi người đến bãi cỏ xa, sau đó lấy chìa khoá mở cửa: "

đứa nhỏ ở trong đó."

Nghe được tiếng ô tô mở cửa, Lâm Khả Tâm bật người chạy đến đem đứa nhỏ bế ra, cô gắt gao ôm nó vào trong lòng ngực như sợ một lần nữa bị tách ra: " Cục cưng."

Mọi người ở đây vì cảnh này mà cảm thái không thôi, Tần Hiểu Linh thừa dịp mọi người không chú ý, trộm lấy cây súng lục không biết giấu ở đâu, rồi giãy tay Tần Hữu Minh ra chạy đến bên người Lâm Khả Tâm, lấy súng kèm Lâm Khả Tâm.

"Không được cử động, ngoan ngoãn xoay người lại."

Mà phản ứng đầu tiên của Lâm Khả Tâm không phải là xin tha thứ, mà đặt đứa nhỏ phía ghế sau của ôtô rồi chuyển hướng về mọi người.

"Khả Tâm" Cố Thiếu Kiệt lo lắng kêu lên.

Tư Đồ Viêm lại hổn hển quát: " Tần Hiểu Linh, cô điên rồi, muốn làm gì? Mau thả Khả Tâm ra."

"Thả cô ta? Nằm mơ, em muốn giết chết người phụ nữ này, nếu không có nó, Tư đồ Ca đã là của em, bất luận kẻ nào cũng không được cướp Tư Đồ Ca từ tay em, bất luận kẻ nào cũng không thể."

Tần Hiểu Linh đắc ý cười, mang theo biểu tình của kẻ điên cuồng.

"Hiểu Linh, nghe ca ca nói, thả Lâm Khả Tâm ra, đừng tiếp tục những chuyện này nữa.." Tần Hữu Minh một bên khuyên giải Tần Hiểu Linh nhưng là thất bại

"Ca Ca? Anh không phải ca ca của tôi, anh bất quá chỉ là một con chó mà ba tôi nhận nuôi thôi, anh dựa vào cái gì quản tôi?" Lời nói của Tần Hiểu Linh đụng đến vết thương của Tần Hữu Minh, nên anh cũng không nói gì.

Ở lúc Tần Hiểu Linh cùng nói rõ với Tần Hữu Minh, Tư Đồ Viêm định tiến lên cứu Lâm Khả Tâm nhưng bị Tần Hiểu Linh phát hiện.

"Đừng bước qua đây, nếu không em liền giết cô ta."

"Được, anh sẽ không qua, ngàn vạn lần đừng động thủ." Tư Đồ Viêm giơ tay lên

đầu làm ra tư thế đầu hàng.

Nhìn thấy Tư Đồ Viêm không ai bì nổi lúc xưa mà bây giờ cư nhiên làm ra tư thế hèn mọn, Tần Hiểu Linh nhất thời trong lòng chua xót.

"Tư Đồ Ca, anh đã thay đổi, đều do người phụ nữa này, anh không còn là anh nữa."

"Hiểu Linh, anh không thay đổi, anh chỉ tìm chính mình, một Tư Đồ Viêm sinh

động chân thật mà thôi ——một người có tình cảm, biết yêu thương. "

Tư Đồ Viêm giải thích, trong giọng nói tràn ngập ôn nhu.

"Vậy anh có thể yêu em không?" Tần Hiểu Linh dùng ánh mắt chờ mong, si mê nhìn Tư Đồ Viêm

"Anh sẽ, chỉ cần em đừng làm chuyện điên rồ, buông súng, anh sẽ." Tư Đồ Viêm muốn nói dối để Tần Hiểu Linh buông dần sự cảnh giác nhưng điều đó lại làm cho cô ta điên cuồng hơn.

"Nếu vậy, em liền giết người phụ nữ này trước, em không muốn Tư Đồ Ca yêu 2 người, em sẽ ghen......hắc hắc"

Đột nhiên, Tư Đồ Viêm nghĩ đến một cái chủ ý:" Hiểu Linh, không phải em muốn anh sao? Anh đây mang anh giao cho em không phải được sao?"

"cho em? Cho em thế nào?" Tần Hiểu Linh khó hiểu hỏi han

Tư Đồ Viêm thử nói:" Anh lấy chính anh đổi Khả Tâm trong tay em, thế nào?" Tần Hiểu Linh nghĩ nghĩ, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu " Không được

, nếu đổi nó vậy anh sẽ chạy trốn trên tay em sau đó tìm nó, đến lúc đó cũng chỉ có thể nhìn 2 người ngọt ngào thân mật......em không ngu vậy đâu."

"Kia thế nào em mới bằng lòng buông tha Khả Tâm?" Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Viêm cảm thấy nhức đầu đến vậy, trong óc anh là một mảnh hỗn loạn, cái điệu bộ bình tĩnh trước kia chạy đi đâu rồi?

Tần Hiểu Linh suy nghĩ nửa ngày, sau đó nhìn về phía Tư Đồ Viêm, bật cười: " Chỉ cần Tư Đồ Ca chết, anh sẽ mãi thuộc về em, em muốn dùng thuỷ tinh lồng xác anh lại đặt bên giường của em, như vậy mỗi một ngày anh đều bên cạnh em, cho đến cuối đời."

Lời nói của Tần Hiểu Linh làm cho không ai không run rẩy, ngoại trừ Tư Đồ

Viêm

chỉ thấy vẻ mặt anh phá lệ thật lòng hỏi han " Chỉ cần anh chết, em sẽ thả Khả Tâm, thật không?"

"Đúng, đúng" Tần Hiểu Linh nở nụ cười giống như đang nghĩ đến cảnh tượng kia

Thấy Tư Đồ Viêm giống như không nói giỡn, Lâm Khả Tâm rung động rất nhiều

, trong lòng cũng cảm kích không thôi.

Cô vội mở miệng ngăn cản nói " Tư Đồ Viêm, anh đừng ngớ ngẩn! em không

đáng để anh làm vậy."

Mà Tư Đồ Viêm chỉ ảm đạm cười " Không ai xứng đáng với em hơn khiến anh làm vậy, Khả Tâm, anh yêu em."

Ba chữ " Anh yêu Em" làm cho Lâm Khả Tâm vô cùng khiếp sợ, cô không thể tin mình nghe cái gì, Tư Đồ Viêm nói yêu cô? Anh yêu cô?

Nhưng lúc sau, Tần Hiểu Linh đã giơ súng nhắm ngay Tư Đồ Viêm. "Không ——"

"Đùng ——"

Ngay tại thời khác Tần Hiểu Linh hạ cò súng, Lâm Khả Tâm liền đẩy Tần Hiểu Linh ra, bởi vì quá mức mà Tần Hiểu Linh té lăn trên mặt đất, còn Lâm Khả Tâm cũng ngã sấp xuống đập lên hòn đá bất tỉnh.

May mắn chính là viên đạn chỉ xẹt qua người Tư Đồ Viêm, bảo vệ một mạng cho anh, thấy tư thế này, Cố Thiếu Kiệt và Tần Hữu Minh tiến lên ngăn chặn Tần Hiểu Linh, còn Tư Đồ Viêm không để ý tay mình bị trầy vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Khả Tâm.

Tư Đồ Viêm ôm lấy Lâm Khả Tâm, đầu cô dính máu: " Khả Tâm, Khả Tâm? Em sao rồi? Khả Tâm."

Nhưng một chút phản ứng Lâm Khả Tâm cũng không có, im lặng giống như đã chết.