Ở trong tiếng nhạc du dương, nghi thức đính hôn chấm dứt, Cố Thiếu Kiệt kéo tay Hách Sa Sa từ sân khấu bước xuống, mọi người dưới đài chủ động tiến lên, chúc mừng đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này

Tuy rằng nói kính rượu, nhưng vì tửu lượng của Cố Thiếu Kiệt không tốt, mà Hách Sa Sa lại là nữ nhân ngoan ngoãn, nên hai người chỉ nhấp một chút, mọi người ai cũng vui vẻ nhận ngoại trừ một người.

Âm thanh của Tư Đồ Viêm từ phía sau truyền đến, tuy rằng không lớn nhưng mang theo sự uy lực của vua chúa, làm cho người ta không thể bỏ qua, chỉ thấy tất cả mọi người dừng động tác trên tay, hướng về phía Tư Đồ Viêm mà nhìn, anh cầm một ly rượu, đi tới Cố Thiếu Kiệt.

Tuy rằng anh đi rất từ từ nhưng mỗi một bước làm cho người ta cảm giác nặng nề nghìn cân, cũng như thế, mọi người né ra để cho anh đi, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào anh, anh mang rượu đến trước mặt Cố Thiếu Kiệt: " Hôm nay là ngày tốt của Cố Huynh, tôi muốn mời Cố Huynh một ly nhỏ, coi như chúc mừng anh, mong rằng Cố Huynh sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này của tôi đi?"

Thái độ của Tư Đồ Viêm thật khác lạ, lời nói nghe rất khách khí, nhất là 「 yêu cầu nho nhỏ 」 4 chữ rất đơn giản nhưng lại không cho Cố Thiếu Kiệt có cơ hội cự tuyệt.

Nhưng cự tuyệt là một chuyện, đáp ứng lại là chuyện khác, nhìn ly rượu trên tay Tư Đồ Viêm, Cố Thiếu Kiệt không khỏi xấu hổ.

Tửu lượng của Cố Thiếu Kiệt không tốt, huống chi làm sao chỉ là 「một ly nhỏ 」

? Tư Đồ Viêm cầm ly lớn như vậy, dù là bia anh còn không uống được huống gì là rượu? Chính là Tư Đồ Viêm đã nói vậy, nếu không uống là đồng nghĩa với việc không nể mặt Tư Đồ Viêm, mà Tư Đồ Viêm lại là nhân vật không thể chọc, không biết có mượn đề tài để làm nháo nhào hay không?

Ngay tại lúc Cố Thiếu Kiệt hết sức do dự, Tư Đồ Viêm lại đột nhiên mở miệng.

"Cố Huynh do dự cái gì? Chẳng lẽ mặt mũi của Tư Đồ Viêm tôi không đủ lớn nên Cố Huynh khinh thường không chịu uống cùng tôi một ly?"

Tuy rằng ngoài miệng Tư Đồ Viêm tự hạ thấp mình nhưng ở đây mọi người đều nhận ra: Anh dùng thân phận để chèn ép Cố Thiếu Kiệt.

Đối mặt với một bước bức bách của Tư Đồ Viêm nữa, cái này Cố Thiếu Kiệt không tốt cự tuyệt: " Tôi làm sao dám xem thường Tư Đồ Tổng Tài? Nhưng mà tửu lượng của tôi thật sự không tốt, hy vọng Tư đồ Tổng Tài thấu hiểu và bỏ qua."

Nhưng đối với sự cự tuyệt của Cố Thiếu Kiệt, Tư Đồ Viêm lại giống như không nghe, đem ly rượu nhét vào tay Cố Thiếu Kiệt, sau đó ra vẻ tiêu sái nói: " Cố Huynh không cần khiêm tốn, tôi tin tưởng bao nhiêu đây sẽ không thành vấn đề với anh, huống chi còn cần gì khách khí với tôi? Đúng không?"

Cái này tốt lắm, cự tuyệt chính là không nể mặt mũi của Tư Đồ Viêm, khinh

thường Tư Đồ Viêm, Cố Thiếu Kiệt lấy lí do tửu lượng không tốt mà từ chối, điều này làm anh phải lao đao, chỉ có thể theo đường của Tư Đồ Viêm " Được, nếu vậy tôi chỉ có thể liều mình bồi quân tử."

Cố Thiếu Kiệt nói xong, đem ly rượu giơ lên chờ Tư Đồ Viêm rót, nhưg Tư Đồ Viêm lại ra vẻ vô tội nói: " Ôi, đừng nói như vậy, nếu Cố Huynh nói vậy giống như tôi bức bách Cố Huynh......Hay nói cách khác, chẳng lẽ trong lòng Cố Huynh xem tôi vậy sao?"

Ở đây không người nào không nghe những câu đó là sự tán dương của Tư Đồ Viêm, thậm chí ngay cả Hách Sa Sa cũng hiểu được: Chẳng những Tư Đồ Viêm cố ý làm khó Cố Thiếu Kiệt mà còn để cho Cố Thiếu Kiệt không thể oán giận mà phải cam tâm tình nguyện chịu đựng, cho dù trong lòng Cố Thiếu Kiệt có khoh6ng vui nhưng nghe Tư Đồ Viêm nói vậy cũng chỉ có thể nở nụ cười, kia nếu như Cố Thiếu Kiệt cam tâm uống ly rượu đó, mà Tư Đồ Viêm dùng biện pháp bức bách này......thật sự là mưu kế hay.

Ý thức được điểm đó, Hách Sa Sa lo lắng nhìn Cố Thiếu Kiệt, quả nhiên không ngoài dự đoán, Cố Thiếu Kiệt cười ngượng nói: " Đây là chính Cố Thiếu Kiệt tôi vui vẻ uống, như thế nào lại tính là Tư Đồ Tổng Tài bức bách đâu? Tư Đồ Tổng Tài đừng nói quá lời."

Nghe được đáp án chính mình mong muốn, khoé miệng Tư Đồ Viêm nhếch lên: " Được, Cố Huynh đã nói vậy, thì chúng ta cạn một ly."

Nói xong, Tư Đồ Viêm giơ chai rượu đế trong tay, sẽ định đổ vào ly của Cố Thiếu Kiệt.

Ngay tại lúc đó, lại có một âm thanh truyền đến:" Chờ một chút."

Người ở đây theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Lâm Khả Tâm đi đến, trong tay cầm một bình Whiskey, hẳn là vừa rồi nhờ người phục vụ đem tới.

Lâm Khả Tâm chen vào trong đám người, đi tới trước mặt Tư Đồ Viêm và Cố Thiếu Kiệt.

"Khả Tâm, em cầm rượu tới đây làm gì? Nếu bị bể, sẽ không tốt đâu, nhanh để lại chỗ cũ đi." Ngữ khí ôn nhu của Tư Đồ Viêm hỏi Lâm Khả Tâm, nhưng rõ ràng là đang răn dạy cô đừng nhiều chuyện.

Bất quá, cô đã quen thuộc với ánh mắt đó, nghĩ đến kết quả của mình sau khi làm chuyện này, Lâm Khả Tâm không khỏi co rúm lại, nhưng cô do dự một chút cuối cùng vẫn cắn chặt răng tiếng đến: " Viêm, nghe anh nói, em thế nào lại không cẩn thận như thế?"

Lâm Khả Tâm cười duyên oán trách nhìn Tư Đồ Viêm, nhưng nụ cười này không thể che đậy sự khẩn trương của cô, sau đó cô nhìn về phía Cố Thiếu Kiệt và Hách Sa Sa nói: " Cố Ca Ca, Sa Sa, hôm nay là ngày vui của hai người, nếu Viêm phải kính các người một ly, tôi đi theo mà không uống giống vậy thì rõ ràng không có đạo lý,có đúng không?"

Nghe lời nói của Lâm Khả Tâm, tất cả mọi người đều trố mắt ra.