Lâm Khả Tâm tự khuyên bản thân mình: Bình thường cũng không gặp Hách Sa Sa nên mặc thế nào cũng không sợ đụng hàng huống chi Hách Sa Sa tính tình tốt như vậy dù cho có thì chắc sẽ không giận cô, vì vậy Lâm Khả Tâm liền vui mừng mặc lên người.
Đợi cho đến tối, Lâm Khả Tâm đợi Tư Đồ Viêm nhưng người đến là Đại Vĩ. "Lâm Tiểu Thư, cô chuẩn bị xong chưa? Tổng Tài kêu tôi đến đón cô."
Lâm Khả Tâm hướng nhìn ra cửa xe nhưng không thấy bóng dáng Tư Đồ Viêm: "
Người khác đâu? Không tới sao?"
Đại Vĩ biết người Lâm Khả Tâm nhắc tới là Tư Đồ Viêm nên anh một bên mang cô lên xe một bên giải thích nói: " Tổng Tài có chút việc phải làm nên tôi sẽ đón cô đến công ty rồi cùng nhau đến tiệc."
"Àh......" Lâm Khả Tâm ngồi ở ghế sau có chút thất vọng hồi đáp.
Cô vốn mong chờ Tư Đồ Viêm thấy cô mặc đồ rồi sẽ khen, không ngờ tới bóng dáng của anh cũng chẳng thấy đâu.
Có lẽ thấy Lâm Khả Tâm hụt hẫng nên Đại Vĩ liền an ủi: " Lâm Tiểu Thư, hôm nay cô ăn mặc thật xinh đẹp, đợi lát nữa Tổng Tài thấy cô khẳng định sẽ đem công tác ném sang một bên ngay, cô không cần mất hứng."
Nghe Đại Vĩ khuyên mình, Lâm Khả Tâm có chút ngượng ngùng, chẳng rẽ tình cảm của cô đối với Tư Đồ Viêm rõ ràng vậy sao? Ngay cả người khác đều có thể nhận ra? Khó trách ngày đó Cố Ca Ca một mực nói chính bởi vì cô đã yêu Tư Đồ Viêm nên mới không muốn rời bỏ anh mà đi.
Một lát sau, xe tới công ty của Tư Đồ Viêm, Đại Vĩ dẫn Lâm Khả Tâm vào trong: " Lâm Tiểu Thư xin theo tôi, văn phòng Tổng Tài ở tận cùng của lầu 8."
Lâm Khả Tâm theo Đại Vĩ ra thang máy, bước tới phía trước văn phòng của Tư Đồ Viêm, nhìn ở cửa cô liền thấy anh.
Bên trong phòng, Tư Đồ Viêm ngồi trước bàn, sắc mặt uy nghiêm, nhất cử nhất động đều mang theo một cỗ tự tin của vua chúa, tuy rằng cô không nghe anh nói gì nhưng nhìn lên hình chiếu cũng có thể thấy những số liệu phức tạp, mà nhìn thêm bộ dạng chỉ trích của Tư Đồ Viêm trong lòng cô nhất thời không hề oán giận mà trở nên sùng bái anh.:
Khó trách phụ nữ đều thích đàn ông thành công, không thể không nói lúc làm việc anh rất có mị lực..
Thấy Lâm Khả Tâm dừng lại, Đại Vĩ theo ánh mắt của cô sau đó chủ động giải thích " A, đây là phòng họp, Tổng Tài hiện tại đang họp,Lâm tiểu thư trước theo tôi đến văn phòng của Tổng Tài ngồi chờ, lối này."
"Được."
Lâm Khả Tâm lưu luyến nhìn anh một cái sau đó theo Đại Vĩ vào văn phòng.
"Lâm Tiểu Thư cô đợi một chút, chờ khi cuộc họp chấm dứt Tổng Tài sẽ đến văn phòng tìm cô." Đại Vĩ xong công việc liền ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Lâm Khả Tâm.
Lâm Khả Tâm ngồi ở bàn làm việc của Tư Đồ Viêm, xoay tròn ghế nhìn bố cục văn phòng, tuy rằng văn phòng của anh rất lớn nưng bố trí lại đơn giản, cơ hồ không hề lạnh lẽo như chủ nhân của nó, xem xong một vòng, Lâm Khả Tâm quay lại bàn làm việc, những văn kiện trên bàn làm cho cô nhíu mày.
Trời ạ, đồ đạt loạn xạ thế này, Tư Đồ Viêm thế nào sẽ dễ dàng tìm ra những gì mình muốn? Vừa vặn không có gì làm, vì thế Lâm Khả Tâm liền chủ động giúp anh thu dọn một chút.
Bởi vì biết Tư Đồ Viêm sắp xếp thế nào hơn nữa bình thường khi ở nhà thư phòng của anh đều là do cô dọn dẹp nên việc này rất dễ dàng như chạy xe trên đường quen.
Lâm Khả Tâm một bên xem tiêu đề văn kiện một bên phân loại, sau một lút đống hỗn độn liền thành 2, 3 chồng khác nhau, nhưng đến khi cô nhìn tiêu đề tiếp theo thì cả người liền cứng lại —— 【
Tư
Liệ
u Cá Nhân củ
a Lâm Khả
Tâm】
?!Cái gì? Tư liệu của cô? Mang theo một chút khẩn trương cùng sợ hãi, cô nhanh nhìn sơ qua
" Lâm Khả Tâm, nữ......"
Nhìn thấy những dòng thông tin về mình chuẩn xác, thậm chí còn rất rõ ràng, Lâm Khả Tâm cảm thấy sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn, cô cảm giác tay mình thật lạnh, đến một lúc sau vẫn không khỏi run rẩy.
Tư Đồ Viêm vì sao lại tìm tư liệu này? Mà anh tìm lúc nào? Là sau khi cô và anh ở chung? Hay sau khi ký hạ khế ước? Hay trước khi 2 người phát sinh quan hệ đã có rồi?
Lâm Khả Tâm suy nghĩ, ngoại trừ cái thứ nhất có thể tính, dù sao khi cô đã kí hợp đồng thì mặc kệ anh hỏi gì cô đều thành thật trả lời, không nhất thiết phải đi tìm tư liệu về cô như vậy a! Nhưng về phần thứ 2, thứ 3 cô nghĩ không rõ ràng lắm.
Mà Lâm Khả Tâm quan tâm nhất là anh tìm tư liệu của cô làm gì? Nhưng cho dù không biết anh định làm gì thì cô vẫn hiểu đó là chuyện không tốt.
Đúng lúc này, âm thanh mở cửa vang lên doạ Lâm Khả Tâm nhảy dựng, trong lòng cả kinh, bật người nhét tài liệu của mình vào trong đống tài liệu kia.
Tư Đồ Viêm đi vào văn phòng, liền thấy Lâm Khả Tâm không nhúc nhích nhìn chăm chú anh, trong mắt mang theo tia kích động.
"Em khẩn trương cái gì?" Tư Đồ Viêm vừa hỏi vừa đi đến bàn làm việc.
Lâm Khả Tâm liên tục lắc lắc đầu: " Không có gì, chỉ là anh vào đột nhiên nên giật mình thôi."
"Emvừa rồi làm cái gì? Chỉ việc mở cửa mà cũng doạ em vậy sao?" Tư Đồ Viêm nói xong, liếc nhìn bàn làm việc, anh phát hiện ra văn kiện đang thu dọn một nữa, bất quá điều này cũng không làm anh cao hứng mà còn thâm trầm: " Lâm Khả Tâm, ai cho em đụng đến bàn làm việc của tôi?"
Tuy rằng bình thường anh cũng thường xuyên phát giận nhưng sau khi phát hiện văn kiện bị cô đụng vào thì cô mới chợt nhận ra có lẽ một chút cô cũng không hiểu anh, mà sự xa lạ này làm cho cô thật sợ hãi.
Lâm Khả Tâm sợ sệt:"Em......Em thấy bàn lộn xộn nên muốn thu dọn một chút, dù sao ở nhà cũng là do em thu dọn......"
"Ở nhà là ở nhà còn văn phòng của tôi không cần em lắm chuyện xen vào." Tư Đồ Viêm sở dĩ tức giận như vậy và anh không muốn Lâm Khả Tâm biết anh điều tra tư liệu của cô, vì để đảm bảo an toàn anh vội đem cô ra khỏi văn phòng. Sau đó, Tư Đồ Viêm một phen túm trụ cổ tay của Lâm Khả Tâm.
"A!" Lâm Khả Tâm sợ tới mức kêu lên: " Anh, anh định làm gì?"
Tư Đồ Viêm nheo nheo con ngươi: " Lâm Khả Tâm, em mất trí nhớ sao? Chẳng lẽ em quên mình đến đây là vì tham gia tiệc? Còn nữa, tí có tới hội trường đừng ngạc nhiên, doạ người."
Nếu bình thường cô có thể chống đối anh thì bây giờ một chút tâm tình tranh luận cũng chẳng có "Ờ."
Cứ như vậy, Lâm Khả Tâm tuỳ ý để anh túm lên xe.
Dọc đường đi, hai người không ai nói gì, Lâm Khả Tâm cảm giác thật hoảng loạn, cô không thể nghĩ thêm điều gì, cô trộm quay đầu thoáng nhìn anh.
Nhưng biểu tình của anh vẫn lạnh lùng như trước, làm cho cô cảm giác anh đang có âm mưu gì, thật đáng sợ......
Lâm Khả Tâm cúi đầu, mày ninh khởi, thật lạ, rốt cuộc anh điều tra cô làm gì? Kế hoạch của anh là gì? Cuối cùng thì còn bao nhiêu việc cô không biết? Hơn nữa nếu nói này hết thảy là kế hoạch của anh thì có phải chuyện cô làm vỡ bình hoa cũng là trong kế hoạch đó? Mục đích chính là để cô kí vào khế ước?
Nghĩ vậy, trong đầu của Lâm Khả Tâm chợt nhớ lúc Tư Đồ Viêm nửa đường đi ra phòng khách lấy bánh mì.