"Chuyện gì?" Lời nói của Cố Thiếu Kiệt làm cho Lâm Khả Tâm khẩn trương

Anh thở dài: " Gần đây sức khoẻ của Dì Lâm không tốt, hôm qua lúc anh đến là Dì vừa từ bệnh viện trở về, anh nghe nói bệnh cũ của Dì tái phát nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc học của em nên Dì dặn anh không được nói cho em biết."

Chỉ nghe đến đây Lâm Khả Tâm liền hốt hoảng, còn những gì sau đó Cố Thiếu Kiệt nói cô căn bản nghe cũng chẳng lọt tai.

Bệnh tim của mẹ lại tái phát? Còn phải vào viện? Nói vậy chắc chắn rất nghiêm trọng nhưng vì cô mà mẹ Lâm không cho nói ra, lúc mẹ nguy hiểm cô cũng chẳng bên cạnh. Mẹ, con xin lỗi..

Lâm Khả Tâm chỉ cảm thấy đầu ốc mình như " Đùng" một tiếng.

"Khả Tâm, Khả Tâm". Cố Thiếu Kiệt thấy Lâm Khả Tâm mất hồn, thoáng lo lắng gọi cô.

Lúc trước sỡ dĩ Cố Thiếu Kiệt không nói là vì ngoại trừ đáp ứng với mẹ Lâm còn thêm chuyện Lâm Khả Tâm rất hiếu thảo nếu cô biết được sẽ áy náy tự trách, hiện tại quả nhiên là vậy.

"Khả Tâm, em đừng tự trách mình nữa, này không phải lỗi của em, dù sao cũng chẳng ai mong muốn Dì bị như vậy mà? Hiện tại việc cấp bách, em nên cùng anh trở về đi, dù sao dì cũng vừa khỏi, sức khoẻ còn yếu, em có thể mang Tiểu Bối theo, nếu như nhà em không cho em nuôi thì anh sẽ giúp em chăm sóc Tiểu Bối hơn nữa sẽ không mang chuyện của em cùng Tư Đồ Viêm nói cho mọi người biết".

Cố Thiếu Kiệt đem sự tình an bài chu đáo, Lâm Khả Tâm nghe vậy cắn chặt môi, cô lại lâm vào tình trạng do dự... Thời gian lặng yên trôi qua, cô càng lúc càng cắn chặt môi dưới, giống như đến khi môi mình chảy máu cô mới chịu buông, mà Cố Thiếu Kiệt cũng không thúc giục chỉ yên lặng ngồi chờ.

Cố Thiếu Kiệt không vội vã vì anh biết anh nắm chắc phần thắng trong tay, Lâm Khả Tâm sẽ cùng anh rời đi, dù sao cô luôn là đứa con hiếu thảo mà Lâm Xảo Như tình trạng đã không được tốt ( TT: tên mẹ Lâm íh nha), nên chắc chắn không có chuyện nghe bà bị bệnh mà Lâm Khả Tâm có thể thờ ơ..

Nhưng điều làm cho Cố Thiếu Kiệt kinh ngạc là Lâm Khả Tâm vẫn kiên định: " Thực xin lỗi Cố Ca Ca, tuy rằng em rất muốn trở về thăm mẹ nhưng em không thể đi, có lẽ anh sẽ xem em là đứa bất hiếu nhưng em chỉ có thể làm vậy, hi vọng anh hiểu cho."

Không nghĩ tới chiêu cuối cùng của mình cũng không có tác dụng, Cố Thiếu Kiệt không còn cách nào chỉ có thể thở dài: " Được, Khả Tâm, anh biết anh không thể khuyên em, nhưng em nhớ rõ mặc kệ lúc nào Tư Đồ Viêm khi dễ em hoặc em muốn trở về thì nói cho anh biết ngay, anh lúc nào cũng là chỗ dựa vững chắc cho em."

Lâm Khả Tâm nghe vậy, liên tục gật đầu: " Dạ, cám ơn Cố Ca Ca,cám ơn anh đã không chê em, còn cố gắng duy trì vì em."

Cô tiễn Cố Thiếu Kiệt ra tới cửa. "Được rồi, anh đi đây."

"Vâng, Cố Ca Ca đi thong thả, còn nữa lúc nào rảnh thì thay em chăm sóc mẹ em dùm." Lâm Khả Tâm không quên dặn dò.

Cố Thiếu Kiệt ôn nhu sờ sờ đầu của cô: "Yên tâm, anh sẽ chăm sóc Dì như chính

mẹ ruột của mình em không cần lo, còn nữa em sống hạnh phúc là điều anh muốn thấy nhất, có hiểu chưa?"

" Vâng, em biết."

Cố Thiếu Kiệt cất bước rời đi, Lâm Khả Tâm trở lại trong nhà nằm trên sofa, không khí khẩn trương lúc nãy vẫn chưa giảm bớt..

Hô...... rốt cục Cố Ca Ca cũng đã về, lúc nãy cô còn tưởng Cố Ca Ca khi nào chưa khuyên được cô khi đó sẽ không rời đi... thật may mắn vừa vặn Tư Đồ Viêm không có ở nhà, nếu không anh biết Cố Ca Ca đến đây muốn mang cô rời đi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?

Bất quá nghe Cố Thiếu Kiệt nói mẹ Lâm bị bệnh làm cho cô thập phần lo lắng, tuy rằng cô không tính lén sau lưng Tư Đồ Viêm mà trở về nhưng cũng không có nghĩa cô sẽ không chủ động xin anh cho cô quay về, dù sao Tư Đồ Viêm cũng là do ba mẹ nuôi lớn ít nhiều sẽ hiểu cho cô, chắc anh sẽ không ép cô?

Nghĩ vậy, Lâm Khả Tâm cầm điện thoại, trước muốn gọi cho mẹ Lâm quan tâm chút, nhưng lúc đó, chuông cửa vang lên.

"Anh sao lại quay lại? Có quên đồ sao?" Lâm Khả Tâm để điện thoại sang một bên

, đứng dậy hướng ra cửa, không nghĩ tới người trước cửa không phải là Cố Thiếu Kiệt mà là Tư Đồ Viêm.

"Em đang nói gì? Cái gì mà quay lại? Hay lúc nãy có ai tới đây?" Tư Đồ Viêm nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Khả Tâm, mà trong lòng cô lại không khỏi thầm kêu không tốt.

Thảm, chính cô còn tưởng Cố Ca Ca quên đồ ai ngờ là Tư Đồ Viêm? Thật là chuyện không tốt a, nếu anh biết Cố Ca Ca đến đây thì không biết anh phát hoả với cô ra sao nữa.

Nghĩ đến đây, Lâm Khả Tâm ngượng ngùng sau đó làm bộ dạng vô tội nói: " Không có, em có nói gì đâu? Anh nghe lầm gì sao?"

"Em không nói?" Tư Đồ Viêm lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt phi thường chán ghét, hơn nữa còn dám nói dối.

Bị anh nhìn chằm chằm, Lâm Khả Tâm nhất thời run một trận, ánh mắt đảo quanh một chút rồi chạy đến một bên điện thoại:" A, Đúng rồi, lúc nãy em nói chuyện điện thoại, chắc anh nghe một chỗ nào đó thôi, không tin, điện thoại em còn để trên bàn."