Không biết có phải người giàu đều thích nuôi loại chó lớn , chỉ một chút sâu , Lâm Khả Tâm liền thấy vài chú chó , hơn nữa cùng một màu , mà điều khoa trương nhất chính là chú Ngao Tây Tạng.

Lâm Khả Tâm cũng có nghe qua Ngao Tạng rất dữ , nên khi đi ngang qua cô không khỏi trách rồi né , tay không khỏi gắt gao túm lấy áo của Tư Đồ Viêm.

Cảm thấy tay áo mình bị túm , Tư Đồ Viêm nhìn về phía Lâm Khả Tâm nói: "Sao vậy, em sợ chó sao?"

Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu” " Không , tôi chỉ sợ những con chó lớn thôi , nhìn nó cảm giác chúng cắn mình một ngụm liền thảm. . . . . ."

Thật ra trước đó , hai người không nói gì nên cô cảm thấy buồn , nên lúc anh mở máy hát , cô có chút chịu không được: " Nói thật với anh , tuy rằng tôi sợ chó lớn nhưng trên thực tế tôi siêu~~ thích chó nhỏ , trước đây tôi còn muốn nuôi dưỡng một con chó Bắc Kinh nhưng vì điều kiện không cho phép , nên. . . . . . aida~"

" Lâm Khả Tâm , em thật quê không chịu nổi." Tư Đồ Viêm quay đầu nói: " Ngay cả chó cũng thích chó Bắc Kinh , không có gì đặc biệt cả."

Tuy rằng ngữ khí trào phúng của anh làm cho lòng cô phát đổ nhưng vì mấy ngày nay ở chung với anh chịu không ít đã kích , nên cô xem đó là thói quen, cô dậm chân đá hòn đá dưới đất , đỉnh đạc nói: " Nữa rồi nữa rồi , tôi chính là thích sự tiện nghi của Chó Bắc Kinh , tôi không có tiền như Tư Đồ Đại gia ngài đâu? Hơn nữa tôi chỉ là người bình thường , thì có phải loài chó bình thường mới xứng với tôi không?"

"Xem như tiến bộ , em cũng có thể tự mình hiểu lấy." Tư Đồ Viêm nói xong , nở nụ cười liếc nhìn Lâm Khả Tâm một cái.

"Cám ơn ngài khích lệ." Miệng nở nụ cười , nhưng vừa nghĩ đến tâm nguyện của mình cô lại không khỏi thở dài.

Aida , tuy rằng chó Bắc Kinh rất bình thường , nhưng để nuôi Tiểu Bắc Kinh thì thật xa vời , muốn chỉ là mong muốn ........... thật đáng buồn ..

Tuy rằng , Lâm Khả Tâm thở dài rất nhẹ nhưng vẫn lọt vào lỗ tai của Tư Đồ Viêm

, bất quá anh cũng không hỏi vì sao cô thở dài , mà cô không nói thêm gì , hai người trầm mặc trở về nhà.

"Tốt rồi , chuẩn bị đi ngủ đi." Tư Đồ Viêm nói xong liền đi vào phòng ngủ , mà lúc Lâm Khả tâm bước vào thì anh đã cởi bỏ quần áo xuống.

Tư Đồ Viêm liếc nhìn Lâm Khả Tâm một cái ...

"Thế nào , em sẽ không phải còn muốn mặc quần áo ngủ đi?"

"Tôi. . . . . ." Về điểm ấy , Lâm Khả Tâm thật đúng là nghĩ không được "Cởi ra ngủ đi."

"Hả?"