sưng đỏ lên
Nhớ tới âm thanh vừa rồi , cô quay nhìn lại , chỉ thấy bên phải là một đóng thủ tinh vỡ vụn , thoạt nhìn nó có dạng cái chai , chết thật , cô không khỏi hô to trong lòng
Trời ạ , cô thế nào lại như vậy? Ngay cả đường đi cũng xảy ra vấn đề? Thảm Thảm ! Không biết người đàn ông kia có tức giận hay không? Còn hi vọng anh đừng làm cô khó xử. . . . . .
Đang lúc Lâm Khả Tâm suy nghĩ , thì từ sau lưng cô truyền đến âm thanh phẫn nộ của Tư Đồ Viêm: " Cô biết cô phạm vào chuyện gì rồi không?"
Ý thức được đại sự không ổn , Lâm Khả Tâm liền quay đầu giải thích: " Thật xin lỗi , xin lỗi ! Tôi không có cố ý. . . . . ." Ngoài miệng không ngừng giải thích nhưng trong lòng cô cũng không khỏi nghi ngờ , lúc nãy khi vào nhà ăn cô đâu có thấy cái chai này? Như thế nào bây giờ lại ở đây?
Nhưng cô còn chưa nghĩ được thêm gì , thì Tư Đồ Viêm liền cười lạnh: " Hừ, chỉ một câu “không cố ý” thì xong việc sao? Cô không phải nghĩ quá đơn giản chứ?"
Bị ngữ khí của anh đả kích , Lâm Khả Tâm không chút nghĩ ngợi liền nói: "Vậy anh muốn gì? Đồ thì cũng đã vỡ rồi không phải sao? Cùng lắm thì. . . . . .Cùng lắm tôi bồi thường tiền cho anh là được thôi"
Lâm Khả Tâm vừa nói ra , cô liền cảm giác trong lòng lo lắng , xem ra cái này cô phải làm công để trả tiền thật nhiều rồi .
"Bồi thường?" Nghe được Lâm Khả Tâm nói vậy , Tư Đồ Viêm khinh thường liếc một cái .
"Được rồi , bình hoa này xuất từ chuyên gia nổi tiếng Chi Tác, giá thị trường là 600 vạn nhân dân tệ , hi vọng Lâm Tiểu Thư có thể bồi thường cho tôi."
"600 vạn?!" Lâm Khả Tâm vừa nghe được , không khỏi kinh hô ra tiếng , cô thật không thể tin vào cái lỗ tai của mình , để cho cô dùng 600 vạn bồi thường một cái bình hoa? Này rõ ràng là cướp bóc đi !
Tư Đồ Viêm cũng không có nói cho Lâm Khả Tâm nghe , đây là bình hoa anh mua từ trước , lúc đó giá thị trường là mấy chục vạn nhưng những năm gần đây , bởi vì bình hoa này được làm từ nhà nghệ thuật gia nổi tiếng , nên giá cả cũng theo chủ nó mà lên , mà giá anh nói là giá sau thị trường ...
"Thế nào? Lâm Tiểu Thư hối hận sao?" Tuy rằng , trên mặt Tư Đồ Viêm không có biểu tình gì nhưng Lâm Khả Tâm cũng có thể xác định ngữ khí của anh chính là khinh bỉ cô .
Tưởng tượng đến mức giá khổng lồ đó , Lâm Khả Tâm không khỏi khó xử , phải biết rằng dù cho đem cô đi bán cũng không đủ 600 vạn a!
Ngữ khí của Lâm Khả Tâm yếu đi rất nhiều :"Cái kia. . . . . . có thể dàn xếp một chút không?" cô vừa nói , vừa nhìn về phía Tư Đồ Viêm
Chỉ thấy khoé miệng anh nhếch lên , lạnh lùng nói ra hai chữ ——"Mơ Tưởng"