". . . . . ." Lời nói của Cố Thiếu Kiệt đánh vào nỗi lòng của Lâm Khả Tâm , thật ra điều cô lo lắng nhất vẫn là mẹ Lâm , dù sao bây giờ tư liệu của cô ghi tình trạng vẫn là kết hôn rồi nên dù có thể gạt mẹ Lâm một lúc cũng không thể gạt cả đời , đến lúc đó hậu quả thật khó lường. . . . . .
Thấy chính mình khuyên bảo không có tác dụng , Cố Thiếu Kiệt tiếp tục nói: " Hơn nữa , em không dễ dàng mà vào được trường đại học này , nếu vì tình cảm mà từ bỏ bài vở thì tương lai em sẽ phải hối hận , nên anh hi vọng em lấy việc học của mình làm trọng , cho dù chưa ly hôn với Tư Đồ Viêm thì trước em cũng nên trở về và tiếp tục học , đợi sau khi tốt nghiệp xong lựa chọn ở cùng chỗ với anh ta , Cố Ca ca sẽ không ngăn cản".
Cố Thiếu Kiệt nói xong , vươn tay ra với Lâm Khả Tâm , chỉ cần cô bắt tay anh thì anh liền mang cô rời đi chỗ này .
Lâm Khả Tâm nhìn cánh tay của Cố Thiếu Kiệt , có chút do dự.
Làm ơn , cô thế nào lại không muốn tiếp tục học? Dù sao lúc cấp ba cô phải cố gắng lắm mới được vào trường Đại Học này , nhưng Tư Đồ Viêm là một trong những giáo đổng của trường kia nếu cô quay trở lại học thì cũng đâu thoát khỏi tay anh?! Càng đừng nói hơn là tốt nghiệp xong rồi tiếp tục lựa chọn bên cạnh anh? Như thế nào có thể?
Lâm Khả Tâm tự nhủ trong lòng và cô cũng thừa hiểu chuyện đó không có khả năng ... A , có lẽ , nói không chừng. . . . . .
Phát giác đến chính mình càng lúc càng do dự , cô mới bắt đầu có chút tin tưởng lời nói của Cố Thiếu Kiệt , tuy rằng có cả một đống lý do không thể rời đi nhưng dù sao cũng chỉ là lý do nếu cô thật sự muốn thì có gì mà ngăn cản được? Nói không chừng cô không muốn rời đi chính là vì ngôi nhà này có sự tồn tại của Tư Đồ Viêm.
Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , nhìn vào ánh mắt ôn nhu của Cố Thiếu Kiệt , đã có lúc ánh mắt này giúp cô vượt qua nhiều khó khăn , và cũng là ánh mắt luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô , thậm chí chỉ cần nhìn nó cô sẽ tiêu tan hế những đắng cay, khổ sở trong lòng.
Nhưng hiện tại , cô cũng nhìn vào ánh mắt này như lúc trước , nhưng vì sao chẳng còn cảm giác rung động khi xưa? Mà chỉ còn lại tiếc hận cùng hoài niệm , không chỉ vậy , lúc cô cúi đầu nhìn cánh tay của Cố Thiếu Kiệt thì người đầu tiên cô nghĩ lại là Tư Đồ Viêm?
Nếu chính mình đưa tay ra thì đồng nghĩa với việc cô sẽ rời khỏi Tư Đồ Viêm , nhưng việc ở chung nhà với anh không biết từ lúc nào đã trở thành thói quen của cô , mỗi ngày cùng đợi nhau về , nếu như không có anh bên cạnh , liệu cô có dễ chịu không?
Mà điều quan trọng là chỉ cần nghĩ đến Tư Đồ Viêm lẻ loi ở trong căn nhà này một mình , bỗng trong lòng cô cảm thấy thật ê ẩm , chua xót , đúng vậy , cho dù là tự cô đa tình nhưng cô cũng không muốn để anh cô đơn , cô hiểu được niềm đau của điều đó.
Lúc này , Lâm Khả Tâm mới nhận ra nguyên lai bất tri bất giác cô đã yêu Tư Đồ Viêm rồi!
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà Tư Đồ Viêm đã dần dần thay thế vị trí của Cố Thiếu Kiệt trong lòng cô , anh chiếm lấy toàn bộ trái tim của cô .
"Thực xin lỗi , Cố Ca Ca em không thể đi cùng anh." Dừng một chút , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu: " Nhưng anh yên tâm , bài vở em sẽ hoàn thành , chẳng qua chỉ là tạm nghỉ 1 năm thôi , em hứa. "
Nhìn sắc mặt kiên định của Lâm Khả Tâm , Cố Thiếu Kiệt đành thu hồi tay lại: " Em không nỡ xa anh ta sao?"
Nghĩ đến Tư Đồ Viêm quan trọng như vậy với Lâm Khả Tâm , trái tim của Cố Thiếu Kiệt cũng cảm thấy thật nhói.
"Em không phải luyến tiếc Tư Đồ Viêm mà em là , là , là . . . . . .À , em luyến tiếc Tiểu Bối."
Ngượng ngùng thừa nhận chính mình thích Tư Đồ Viêm nên Lâm Khả Tâm xả đại một câu nói dối .
"Tiểu Bối?" Cố Thiếu Kiệt đầy nghi hoặc nhìn cô .
Nghe thấy người khác nhắc đến mình , Tiểu Bối đang ngủ liền tỉnh rồi vẫy vẫy đuôi chạy về hướng Lâm Khả Tâm , cô ôm Tiểu Bối lên , nhìn Cố Thiếu Kiệt nói: " Đây là Tiểu Bối."
"Em không chịu đi chỉ vì một con chó?" Cố Thiếu Kiệt nghĩ dù cho Lâm Khả Tâm có tìm cớ thì cũng nên hợp lý một chút đi.
Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu , thật ra lúc Cố Thiếu Kiệt đem Tiểu Bối xem chỉ như một con chó cô bỗng cảm thấy thất vọng: " Tiểu Bối với em không chỉ là chú chó mà nó còn là giấc mộng không thể đụng tới của em , em đã từng nói với anh rất nhiều lần nhưng anh không nhớ."
Nói đến này , Cô lại cảm thấy nhớ Tư Đồ Viêm , tuy rằng anh luôn miệng không quan tâm cô nhưng chính anh đã biến giấc mơ của cô thành thật.
Có lẽ vì vậy nên cô chẳng sợ tính tình xấu xa của Tư Đồ mà vẫn đâm đầu vào yêu anh.
Nghe Lâm Khả Tâm nói vậy , Cố Thiếu Kiệt mới nhớ tới , hơn nữa lúc đó nghe âm giọng của cô biết bao nhiêu là khát vọng , nghĩ đến chính bản thân mình luôn nói quan tâm cô nhưng những gì cô nói Cố Thiếu Kiệt không bao giờ để trong lòng ... anh không nói đến đề tài Tiểu Bối nửa mà đánh lãng sang chuyện khác: " Khả Tâm , hôm qua anh có thăm mẹ em , có chuyện anh đáp ứng với Dì Lâm sẽ không nói cho em nhưng hiện tại chuyện này mới có thể làm em hồi tâm chuyển ý."