Hai tiếng trôi qua,Ông Trần và hắn cứ ngồi im lìm trên chiếc ghế ngoài phòng cấp cứu.Vừa thấy bác sĩ bước ra hai người vội chạy tới hỏi tình hình về nó:

- Bác sĩ.Con tôi...con tôi sao rồi!_Vẻ mặt hoảng hốt chứa đựng sự lo lắng của một người cha.Ông Trần vừa mới tìm lại đứa con gái của mình,nhưng chưa có thời gian hay quan tâm chăm sóc nó thì ông lại phải nghe tin nó gặp nạn.Ông lập tức bỏ hết công việc ở công ty rồi tức tốc chạy đến đây.Ông nhận thấy mình vô cùng có lỗi.

- Xin ông hãy bình tĩnh đã,con gái ông đã qua cơn nguy kịch rồi.Chỉ còn chờ cô ấy tỉnh lại rồi làm một số xét nghiệm nhỏ thì có thể xuất viện.

Nghe ông bác sĩ nói như vậy,hai người nhẹ nhõm phần nào.Ông trần quay sang hỏi hắn,từ nãy đến giờ ông mới để ý đến hắn ta cũng lo lắng cho con gái mình,ông thầm nghĩ không biết quan hệ của hai người là gì đây.

- Cậu là bạn con gái tôi sao?

Hắn cúi đầu chào ông rồi lễ phép trả lời.

- Vâng ạ!Chào bác Phong,lâu rồi không gặp Bác.

Hình như ông Trần và hắn đã từng gặp nhau trước kia,nên có cảm giác rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra hắn là ai cả.Ông mơ hồ hỏi lại hắn:

- Tôi và cậu từng gặp nhau sao?

- Cháu là Lê Vĩ,con trai của Lê Hoàng,bác còn nhớ chứ ạ?

- Thì ra là con trai của Lão Hoàng sao?Cháu lớn nhanh thật làm bác nhận không ra.Nhưng mà...khoan đã,ta phải đi xem Vi Vi sao đã.Đã trễ rồi cháu về nhà đi.

- Cháu sẽ ở lại chăm sóc cho Minh Vi,bác nhanh về nhà nghỉ ngơi đi ạ!Ở đây đã có cháu rồi.

Nghe hắn nói như vậy ông cũng an tâm ra về,sức khỏe của ông cũng không còn khỏe mạnh như trước nên đành để hắn ở lại bệnh viện chăm sóc cho nó.Sáng mai rồi quay lại thăm nó.

Hắn bước vào phòng bệnh ngồi cạnh nó,hắn nhìn nó với ánh mắt thoáng buồn,nắm lấy tay lành lạnh của nó:

- Tôi sẽ bên cạnh bảo vệ em!

Hắn lấy chiếc điện thoại (Iphone 7 red) gọi cho một tên đàn em của mình:

- Mày mau điều tra cho tao về chuyện Trần An An bị nhốt trong nhà kho là do ai làm.Nhanh lên tao muốn biết kết quả sớm nhất.

- Vâng đại ca

Tên đàn em có cúp máy rồi nhanh chóng tìm kiếm thông tin qua những đứa đàn em của Lan Chi,sau khi biết rõ sự tình thì tên đàn em gọi lại cho hắn.

- Đại ca,có kết quả rồi ạ!Người đứng sau chuyện này là Lan Chi

- Lan Chi?Lại là cô ta sao?

- Vâng ạ!Những vụ việc xảy ra trước đây với Trần An An cũng có một tay cô ta nhúng tay vào.

- Ừ,mày vất vả rồi.

Hắn vừa kết thúc cuộc gọi thì cũng là lúc nó tỉnh lại

- Minh Vi...em tỉnh rồi!Em thấy sao...có chóng mặt...có đau ở đâu không?

- Làm ơn ngừng cái điệp khúc câu hỏi của anh đi.Tôi đang ở bệnh viện sao?Mà ba tôi không đến sao?

- Tôi nói với ba cô tôi sẽ ở lại chăm sóc nên nói ông ấy về nghỉ ngơi rồi!Đợi chút...tôi gọi bác sĩ đến xem tình hình của em đã.

- Khoan đã,không cần đâu.Tôi khỏe rồi mau xuất viện đi.Tôi không muốn ở đây_Nó khó chịu nói

- Đừng có bướng bỉnh,ngoan ngoãn ở lại bệnh viện dưỡng bệnh đi!_hắn tức giận mắng nó,vì đã bị thương rồi mà còn không chịu ở nhà dưỡng bệnh nữa.

hắn nhìn nó thì thấy khuôn mặt tối sầm hẳn đi.Hắn đâu biết sau vụ việc của mẹ nó qua đời trong bệnh viện và chị nó thì liên tiếp cứ nhập viện hết lần này đến lần khác nên nó cực kì ghét nơi này.

Nó bực dọc nói lại lần nữa:

- Mau làm thủ tục xuất viện cho tôi.

- Không được_hắn vẫn kiên quyết vì lo cho sức khỏe của nó.

- Anh...được rồi,vậy tôi sẽ trốn viện về.Anh chọn đi:làm thủ tục cho tôi hay để tôi trốn đi.

Hắn bó tay với nó,phần nào cũng biết tính khí của nó khi đã quyết định thì không có thứ gì có thể cản lại được.Hắn nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện cho nó:

- Nhưng...bây giờ nếu về nhà cô thì ba cô sẽ lo lắng đấy.

- Về nhà anh đi!Ngày mai rồi hẳn về,tôi không muốn nhìn thấy ông ấy lo lắng cho tôi đâu.Để ông ấy yên tâm mà nghỉ ngơi đi.

Ôi!Nghe nó nói là muốn về nhà mình,tim hắn đập nhanh còn hơn bình thường nữa.Câu nói của nó làm hắn bối rối rồi thoáng đỏ mặt,biểu hiện của hắn làm cho nghi ngờ,nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ

- Thôi ở đó mà suy nghĩ những điều biến thái đi!Anh mà làm gì tôi thì tôi sẽ giết anh.

- Cái gì?Ai suy nghĩ?Đừng có tự mình đa tình.

Hắn lái xe đưa nó về nhà mình,sau khi nhìn thấy nó đã chìm sâu vào giấc ngủ,hắn bước ra khỏi phòng,đóng cửa nhẹ nhàng rồi lặng lẽ lái xe ra khỏi nhà.