“Cái này…”Ám Vân sửng sốt. Xong! Chết chắc rồi!
“Các con… đã sớm biết?” Tiêu Tử Nhưng cúi đầu nói…
“…” Bị đoán ra sự thật khiến hai anh em nhất thời không biết nói gì… giải thích thế nào đây…
“Tại sao? Tại sao lại không nói cho ba biết?” Y nhịn nước mắt xuống… Mình mới là kẻ không biết cái gì… đau quá… hơn nữa hai đứa…
“Chúng con không cố ý…” Ám Vũ muốn ôm lấy baba an ủi, nhưng bị y đẩy ra.
“Vì cái gì?! Sao các con lại không để cho baba biết? Các con biết ba thật sự rất lo cho mẹ thế mà lại không nói?!” Dòng nước mắt mới ngưng lại lần thứ hai lại chảy xuống, y vừa đấm vào ngực hai anh em vừa trách cứ.
Ám Vũ, Ám Vân yên lặng chịu đánh, trong lòng càng lúc càng đau. Những cú đấm kia nhẹ bẫng, không hề có lực…
Ở góc khuất của bệnh việc, có một người đứng trong bóng tối nhìn cảnh đó… đột nhiên nở nụ cười…
“Ba không muốn bị các con coi là đồ ngu ngốc… có bất kỳ việc gì hãy nói với ba…” Tiêu Tử Nhưng thấy hai đứa con không hề phản kích, mặc nhiên cho y đánh, trong mắt còn hiện rõ đau đớn liền buông tay… kỳ thật y hiểu song sinh vì sợ y lo lắng nên mới không dám báo… Chỉ là… cái cảm giác này khiến y khó mà chịu nổi…
“Xin lỗi baba… sẽ không có lần sau…” Ám Vũ và Ám Vân nhẹ nhàng ôm lấy y, an ủi.
Tiêu Tử Nhưng ở trong lòng hai anh em nức nở khóc, ấp áp như vậy… hy vọng rằng mình vĩnh viễn có thể được nép…
Đợi cho y khóc thỏa, hai người mới đỡ y ngồi lên ghế chờ. Ám Vũ chông một chân quỳ xuống, vừa lau mặt cho y vừa bảo: “Baba không cần lo lắng, chúng con sẽ đem dì ra nước ngoài chữa trị, việc liên hệ với bác sĩ hàng đầu về bệnh máu trắng đã xong xuôi. Nhưng hiện tại dì không muốn đi, chỉ có thể làm thủ thuật hôn mê rồi đưa bà lên máy bay, baba có đồng ý không?”
“Được… Cảm ơn các con!” Y lại tiếp tục xấu hổ, vừa mới gây sự nhưng Vũ nhi vẫn rất ôn nhu, còn giúp mẹ ra nước ngoài trị liệu. Trừ bỏ cảm ơn ra, y không biết nói cái gì để có thể biểu đạt sự biết ơn của mình…
“Ba đừng nói như thế, đây là chuyện chúng con nên làm!” Nét mặt y biểu lộ ôn nhu vô hạn, nhìn đôi mắt ướt át của baba mà không dám thốt lên… Đáng yêu quá!
“Baba à, con cũng có phần trợ giúp mà!” Ám Vân sợ baba bỏ qua cậu, cũng quỳ xuống đất, cầm lấy tay y cọ lên mặt mình, chẳng khác nào một con mèo khổng lồ đang làm nũng.
“Ừ… Vân nhi rất ngoan!” Tiêu Tử Nhưng đưa tay lên sờ tóc cậu, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Lớn thành đàn ông mà vẫn còn làm nũng như con nít a~
“Còn con?” Ám Vũ cũng giống một con mèo khác, tham lam chiếm sủng hạnh, cầm lấy bàn tay đang vuốt tóc em trai đặt lên má mình, còn tranh thủ gần mặt baba hơn.
“Haha… Vũ nhi cũng rất ngoan!” Tiêu Tử Nhưng không nhịn được bật cười, Ám Vũ lãnh đạm nghiêm túc đi đâu mất rồi?
“Cơ mà ba ơi… con với caca ai ngoan hơn?” Ám Vân không cam lòng chịu yếu thế, cũng sà tới, ôm chặt lấy y.
“Ba nói đi… ai tốt hơn đây?” Ám Vũ hơi ác ý cọ má y, ngậm lấy vành tai y, đem khí nóng phun vào lỗ tai…
[1]: Ðây là một bệnh máu ác tính, gặp trên mọi lứa tuổi nhưng nhiều nhất là trẻ em. Bệnh diễn biến nhanh đến tử vong nếu không được phát hiện chẩn đoán và điều trị kịp thời. Ðặc trưng của bệnh là sự tăng sinh bất thường quá mức các tế bào máu ác tính trong tủy xương.