Bỗng nhiên thấy được hai gương mặt, lần này phải tự tiến đến tạo dựng quan hệ nên y hướng góc đó đi tới. Hai người kia tựa hồ cũng phát giác ra, cùng nhau đi đến phía y.

“Đây không phải Ám chủ tịch sao? Vẫn khỏe chứ?” Người đàn ông có tuổi hướng Ám Vũ đưa tay ra chào hỏi.

Ám Vũ cũng đưa tay ra bắt lấy, khách sáo đáp lại.

“Ngài khỏe chứ? Nghe danh đã lâu nay mới được tận mắt chào hỏi!” Người con gái bên cạnh ân cần nhẹ nhàng thăm hỏi.

Nhìn thấy cô ta mới nhớ tới rằng y đã từng xem qua tư liệu về hai người này. Tiêu Linh Khâu là thiên kim vàng ngọc của Tiêu gia, từng đứng thứ ba thế giới, nhưng để cho Trần Chính Thanh ở rể mà đem sự nghiệp sụp đổ. Trần Chính Thanh là một kẻ xem trọng tiền tài, lúc trước trúng ý Tiêu Linh Khâu có đủ nhan sắc cùng gia thế liền triển khai theo đuổi.Tiêu Linh Khâu tuổi trẻ không hiểu chuyện, kiên trì muốn được gả cho Trần Chính Thanh, cuối cùng Tiêu lão gia thỏa hiệp, lấy phương thức ở rể mới đồng ý cho nên vợ nên chồng.

Đại đa số đàn ông không bao giờ chịu ở rể, nhưng bị mị lực của tiền tài che mắt liền bất chấp tiến nhập Tiêu gia ở rể, đồng thời cũng đổi tên thành Tiêu Chính Thanh. Theo giời gian trôi, của cải Tiêu gia do Tiêu Chính Thanh quản lý từ từ suy sụp, cuối cùng phải đở Tiêu Linh Khâu đứng sau chống đỡ mới không để cho Tiêu gia đi theo con đường bại vong.

Trải qua nhiều năm khó khăn, hiện tại bọn họ đang mang danh thứ sáu, cũng là một tập đoàn quyền thế. Bất quá tuổi tác hai vợ chồng không trẻ trung gì nữa, một đứa con cũng không có khiến người ngoài tò mò rất nhiều. Nhưng nếu như chạm mặt thì cũng phải khách sáo một chút để tránh rước phiền toái.

Hàn huyên một chút, bỗng phía sau truyền đến một tiếng gọi lớn:

“Ca! Hóa ra là anh ở đây! Ách! Hai vị là?”

“Cậu khỏe! Tôi là Chủ tịch Tiêu gia, đây là vợ của tôi! Áng chừng cậu là em trai của Chủ tịch Ám? “Ám ngầm” tuổi còn trẻ mà đã quản được một bang phái rất lớn! Thật khiến tôi khâm phục!” Tiêu Chính Thanh nhận ra Ám Vân, vội vàng giới thiệu, nhân tiện còn có ý làm thân.

Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không vội không chậm trả lời: “Xin chào! Tôi là Ám Vân! Đã được nghe danh Tiêu gia đã lâu! Thật danh bất hư truyền!”

Màn tán gẫu nhỏ vừa kết thúc, Ám Vân thuận miệng hỏi: “Mạo muội xin hỏi một chút, các ông có phải là có một đứa con phải không?”

“Vân! Không được thất lễ!” Ám Vũ thấp giọng mắng.

Tiêu Chính Thanh vội vàng hòa giải: “Không sao! Không sao! Không cần khách sáo! Thật ra chúng tôi từng có một đứa nhỏ!”

Ám Vũ luôn luôn trầm ổn lúc này không nhịn được mà kích động hỏi: “Tên của đứa bé đó là gì?!”

Tiêu Chính Thanh quả nhiên bị thái độ kích động của hai anh em hù cho, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Là Tiêu Tử Nhưng!”

Như phán đoán thông thường, vốn chỉ là ôm chặt hoài nghi, không nghĩ tới nhiều năm qua đi như thế còn có thể nghe thấy người khác gọi cái tên quen thuộc làm hai anh em không khỏi sửng sốt!

Tiêu Chính Thanh thấy vẻ mặt của cả hai dại ra, liền nói tiếp: “Đứa bé kia không thể làm ông chủ được! So với lũ trẻ bình thường còn chậm chạp hơn, một chút cũng không khá khẩm! Vốn định đề bạt nó trở thành người thừa kế nhưng căn bản như thể chẳng khác gì đấm rồng hang hổ! Là một cái thùng cơm ngu xuẩn thừa thãi không khác biệt tí nào!” Vốn tưởng rằng hạ thápa nhân phẩm của đứa con duy nhất sẽ cho cặp sinh đôi thấy được sự ưu việt của mình, nhưng hắn thật sự không hề biết rằng mình đã đạp trúng địa lôi…