Vu Quần thất thần đi tới phòng học Hà Thượng Diễm, Hà Thượng Diễm ngẩng đầu liền nhìn thấy Vu Quần, vội vàng lên tiếng ra hiệu cho cậu biết hắn ở chỗ này. Vu Quần ngẩng đầu nhìn đến Hà Thượng Diễm ngồi ở hàng ghế cuối đang vẫy tay chào mình, cố mỉm cười, hướng vè phía Hà Thượng Diễm mà đi đến. Vu Quần hít sâu một hơi, đối với chính mình động viên, phải học thật tốt. Cậu đi đến bên Hà Thượng Diễm ngồi xuống, buông túi sách, có chút ngượng ngùng nhìn Hà Thượng Diễm.

"Cái kia, tôi không có làm phiền cậu đi!" Vu Quần đối Hà Thượng Diễm mỉm cười nói. Hà Thượng Diễm lập tức xoay người, thân thiết xoa xoa mái tóc mềm mại của Vu Quần.

"Nói cái gì đó, chúng ta đây là cùng nhau học tập, giúp nhau tiến bộ, Vu Quần, cậu khách khí như vậy tôi thực tức giận!"

Vu Quần nghe xong lời này lập tức yên tâm, lấy ra sách giáo khoa hỏi Hà Thượng Diễm mấy vấn đề. Hà Thượng Diễm học tập rất tốt, giống như cái gì cũng đều biết vậy. Hắn mỗi buổi tối đều ở chỗ này chờ Vu Quần đến tìm mình hỏi bài, kỳ thực, nếu không phải vì Vu Quần, Hà Thượng Diễm liền lười đến, đều sẽ tự học ở trong phòng ký túc.

Hai người học một mạch đến mười giờ, Vu Quần vẫn có điểm chưa thỏa mãn bắt đầu khép sách giáo khoa. Cậu vội vàng móc một quả quýt từ túi sách ra đưa Hà Thượng Diễm.

"Cái này là xế chiều hôm nay tôi mua đấy, cậu ăn đi, còn rất tươi!"

Vu Quần vừa nói vừa nhét quả vào tay Hà Thượng Diễm, hắn liền vui vẻ tiếp nhận. Sau đó hai người cùng nhau trở lại ký túc xá, Vu Quần cùng Hà Thượng Diễm cười cười nói nói, cậu rất cảm tạ Thượng Diễm có thể như vậy nhiệt tình giúp đỡ mình. Cậu hiểu, chính mình lãng phí rất nhiều thời gian của Hà Thượng Diễm, nhưng là, ngoại trừ tìm hắn ra, Vu Quần cũng không biết nên tìm ai hỏi bài.

Trên đường về, Hà Thượng Diễm liền bóc quýt, một nửa đưa đến cho Vu Quần, một nửa để lại chính mình ăn. VU Quần không khách khí liền nhận lấy, từng miếng nhét vào trong miệng. Vu Quần tuyệt đối sẽ không nói mình chỉ mua có một quả a, bời vì ở đây hoa quả tương đối đắt, Vu Quần cũng không phải kéo kiệt, chỉ là cậu thấy cái gì tiết kiệm được liền tiết kiệm đi. Được ăn ngon, Vu Quần liền cười vui vẻ, tâm trạng rất tốt, chuyện khó chịu cùng Trần Phi liền tan thành may khói.

Đi về đến sân ký túc xá, Vu Quần hướng Hà Thượng Diễm vui vẻ vẫu tay tạm biệt. Bởi vì bọn họ không ở cùng dãy nên đến đây liền tách ra. Vu Quần vui vẻ ôm sách trở về phòng, vừa mới chuẩn bị đi đến cầu thang, Vu Quần kêu "A" một tiếng. Bời vì, có một cánh tay hữu lực to lớn đem Vu Quần kéo vào góc chết tối om phía chân cầu thang.

Vu Quần hoảng sợ nhìn đến ánh mắt khủng bố của Trần Phi. Vu Quần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Phi ánh mắt khát máu như vậy, nhìn thực hung ác, cho dù là kiếp trước, Vu Quần cũng chưa từng thấy qua. Vu Quần đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, cậu sợ hãi Trần Phi như vậy, giống như mình đã làm chuyện gì thực có lỗi với hắn, giống như Trần Phi ngay tiếp theo liền ăn tươi nuốt sống mình.

Trần Phi thực sự rất tức giận, đây là lần đầu tiên Trần Phi cảm giác được mình bị con cừu nhỏ vô hại Vu Quần trêu đùa rồi. Mấy ngày trước không khí giữa bọn họ không tốt, Trần Phi cho rằng Vu Quần là đang cáu kỉnh thôi, qua vài ngày là tốt rất. Vì vậy hắn liền cho Vu Quần vài ngày chậm rãi điều khí, Trần Phi cho Vu Quần ba ngày để cậu suy nghĩ cho thật kỹ. Đêm nay Trần Phi trước khi trở về còn có chút mông lung nghĩ đến không biết Vu Quần có cần tức giận hay không.

Thẳng đến khi Vu Quần kín đáo đưa cho hắn một phong thư kia, tâm tình của hắn rốt cục cũng bình tĩnh xuống. Hắn đối việc Vu Quần đưa thư quả thực rất vui vẻ, nhưng là khi hắn mở phong thư kia liền nhìn ra đây không phải chữ viết cùng tên của cậu. Trần Phi vô cùng tức giận muốn ngay lập tức ăn Vu Quần. Vu Quần thế nhưng lại đem hắn ra trêu đùa, dám giúp người khác đưa mình thư tình. Trần Phi tức giận lạnh lùng cự tuyệt Tần Giai Giai, mặc kệ lúc đó trong thư viện có bao nhiêu người, mặc kệ Tần Giai Giai khóc đến mức ai nhìn đều không đành lòng. Trần Phi tức giận đùng đùng ném thư liền trở lại ký túc xá.

Vu Quần không có trong phòng. Trần Phi không biết Vu Quần buổi tối còn có thể đi đâu khác, tìm một lượt tại các phòng học cũng không có gặp cậu. Trần Phi chỉ có thể thực hiện biệp pháp cũ – ôm cây đợi thỏ, đứng ở cửa ra vào ký thúc xá chờ, đợi gần nửa tiếng đồng hồ, thế nhiên lại chứng kiến Vu Quần cùng nam sinh cao lớn khác cười cười nói nói cùng trở về.

Trần Phi lửa giận cháy đến đỉnh điểm, nụ cười vui vẻ của Vu Quần khiến tâm hắn đều đau. Nam sinh kia Trần Phi nhận ra, chính là nam sinh hôm trước cùng Vu Quần vô cùng thân mật, thành tích đứng đầu toàn trường – Hà Thượng Diễm. Trần Phi không muốn thừa nhận, Hà Thượng Diễm người này xác thực lớn lên rất không tệ, học tập tốt, nhìn toàn thể đều thấy là một thanh niên ưu tú. Trần Phi lúc này nghĩ đến, con mẹ nó cái gì cho Vu Quần không gian riêng, cái gì chính mình muốn nói những lời ôn nhu sủng ái với bé thỏ con, con mẹ nó đều là chó má. Đem người của mình ôm về trong tay, không cho cậu đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa mới là vương đạo.

Trần Phi hai mắt đỏ bừng chằm chằm nhìn đến Vu Quần vui vẻ cùng Hà Thượng Diêm tạm biệt, sau đó còn tình tứ nhìn Hà Thượng Diễm đi vào ký túc xá. Nhìn tới Vu Quần sắc mặt vô cùng tốt, Trần Phi liền tức giận kéo cậu vào góc chết dưới cầu thang trong ký túc xá. Giúp người khác đưa thư tình thì cũng thôi đi, nhưng mà sau lưng hắn cùng người đàn ông khác thông đồng, cái này không thể tha thứ! Trần Phi con ngươi khát máu hung hãn nhìn chăm chú lên bé thỏ con đang kinh hãi run rẩy là Vu Quần. Từng tế bào trong cơ thể Trần Phi lúc này đều đang kêu gào ấm ĩ – hung hang trừng phạt Vu Quần, cho cậu biết, đến cùng ai mới là người đàn ông của cậu.

Vu Quần dùng sức đẩy lồng ngực Trần Phi, Vu Quần sợ hãi nghĩ đến, hiện tại Trần Phi thật là đáng sợ, cậu phải trốn. Tay không ngừng đẩy Trần Phi, Vu Quần miệng còn không ngừng hô hào "Trần Phi, anh làm gì, mau thả tôi ra, mau buông tay".

Vu Quàn ra sức giẫu dụa, Trần Phi có chút bi thương nhìn đến Vu Quần đang không ngừng giẫy dụa, đem Vu Quần giam tại trong ngực mình, cuống họng tràn ngập chua sót, Trần Phi cúi đầu hỏi "Tôi với em chán ghét đáng như vậy sao? Khiến em buồn nôn đến mức vội vàng đem tôi đẩy cho người khác? Chán ghét đồng tính luyên ái? Ha ha, vậy em cùng Hà Thượng Diễm là cái mẹ gì? Mau nói xem!"

Trần Phi điên cuồng nắm lấy bả vai Vu Quần, phải hay không mấy ngày nay Vu Quần đều cùng Hà Thượng Diễm ở một chỗ? Bọn họ muộn như vậy mới trở về ký túc xá là đang làm cái gì? Trần Phi lâm vào suy nghĩ mien man của chính mình, cứ như vậy định tội cho Vu Quần. Vu Quần có chút không dám tin nhìn đến gương mặt của Trần Phi, Cậu chưa từng chứng kiến Trần Phi có thần sắc thất bại như vậy, cũng là đến giờ cũng chưa từng nghe Trần Phi ngữ khí hoang mang đến thế. Trần Phi với cậu vẫn luôn là bá đạo, là không ai bì nổi.

Vu Quần bị Trần Phi lay đến đầu choáng váng, nhưng là, cậu vẫn dùng sức cố gắng thoát khỏi cánh tay của Trần Phi, muốn giải thích cho hắn.

"Trần Phi, người mau buông tay, ta cùng Hà Thượng Diễm là... A... ..." Trần Phi ngăn chặn miệng Vu Quần, hung hăng cắn mút cánh môi cậu, hắn mặc kệ Vu Quần cùng Hà Thượng Diễm có quan hệ gì, hắn không muốn nghe, hắn thế nhưng cảm thấy sợ hãi Vu Quần cho hắn biết bọn họ là quan hệ gì, hắn không muốn từ miệng Vu Quần phát ra âm thanh cự tuyệt hắn.

Trần Phi giữ lấy ót Vu Quần hung hăng hôn xuống, hai tay cậu bị Trần Phi bá đạo kéo lên đỉnh đầu. Vu Quần trái phải cố gắng giãy dụa, trái tim bang bang đập không ngừng, rất muốn ngăn lại động tác mất ký trí của Trần Phi. Cậu muốn đối Trần Phi giải thích, nhưng là, bờ môi bị bao trùm chỉ có thể phát ra thanh âm nghẹn ngào nức nở. Trần Phi cắn mút lấy bờ môi Vu Quần, hung ác đem miệng cậu cắn nát cũng không buông, mùi máu tươi theo động tác hai người mà tản ra đầy khoang miệng.

Vu Quần cố sức đá bắp chân Trần Phi, không thể tiếp tục như vậy, cậu muốn chạy trốn. Trần Phi hiện tại đều đã điên rồi, đối với quyền đấm cước đá của Vu Quần mặc kệ. Sau đó hắn đem Vu Quần ấn lên trên tường, hai chân hữu lực đem chan Vu Quần tách ra, hai tay giam cầm lấy nửa trên của Vu Quần. Cuối cùng Trần Phi tại môi Vu Quần tàn sát đủ, liền liên tục chuyển tới chiến trường khác, gặm cắn vành tau trắng nõn của Vu Quần.

Vành tai vẫn luôn là nơi mẫn cảm của Vu Quần, Trần Phi đem đôi môi cực nóng ngậm lấy vành tai của Vu Quần. Vu Quần ngay lập tức giống như bị rút hết khí lực, toàn thân mềm nhũn tùy ý Trần Phi công thành đoạt đất. Đối với Vu Quần dừng lại phàn kháng, Trần Phi lại càng trở nên hưng phấn, tay liền vươn vào trong áo vuốt ve da thịt mềm mại, một chân tham tiến giữa hai chân Vu Quần ma sát, đôi môi trơn trượt bên trên cần cổ trắng nõn.

Vu Quần rốt cục hoàn toàn buông tha giãy dụa, toàn thân đều vô lực, hai tay dần dần ôm lấy cổ Trần Phi. Ngay lúc Trần Phi cắn mút xương quai xanh của Vu Quần, Vu Quần rốt cục khó nhịn phát ra một hồi thanh âm rên rỉ "Ah... A... Trần..ah... Phi, buông ra..." Mà đáp lại Vu Quàn chính là một tiếng quần áo bị xé rách cùng thanh âm thở dốc của Trần Phi, hắn lúc này đã nhịn rất lâu rồi.

Mọi âm thanh dường như đều trở nên tĩnh lặng, ánh sáng đèn đường tựa hồ vụt lên từng vệt sáng. Ngay tại góc chết của gầm cầu thang ký túc xá lúc này, trình diễn một màn khiến ai nhìn thấy cũng đều đỏ mặt. Trần Phi hung hăng giật áo Vu Quần, lộ ra lồng ngực trắn nõn mịn màng, quần sơm đã bị thoát đến đầu gối, cả người Vu Quần bị Trần Phi nhấc lên trên tường. Hai chân Vu Quần không ngừng run rẩy, miễn cưỡng mở ra, chống lên hai đùi cường tráng của Trần Phi. Đối với Vu Quần đang chật vật, Trần Phi toàn bộ đều thu vào mắt liền đem quần áo cới ra.

Ngay tại lúc Trần Phu hung ác không chút lưu tình tiến vào cơ thể Vu Quàn, Vu Quần đau đến kêu to. Nhưng là, mọi âm thanh thống khổ đều bị Trần Phi nuốt vào trong bụng. Tuy rằng lúc trước hai người đã sớm trái qua vô số lần kích tình, nhưng là, ở kiếp này Vu Quần vẫn là lần đầu tiên, phát sinh tại thời điểm Trần Phi không còn lý trí. Vu Quần đau đến sắc mặt tái nhợt, bờ môi hung hăng cắn lấy bả vai của Trần Phi.

Trần Phi là cố ý, hắn chính là muốn Vu Quần nhớ kỹ đau nhức đêm nay, để cho cậu thật sâu sắc hiểu rõ, lúc này ai là người đam chiếm lấy cậu. Trần Phi không chỉ muốn người Vu Quần, còn muốn tâm của cậu. Toàn bộ Vu Quần phải là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

Vào thời điểm cả hai người động tình, Vu Quần khổ sở chảy xuống nước mặt. Vu Quần nhận ra rồi, trốn không thoát đâu, cậu đã là vạn kiếp bất phục rồi, cậu hiện tại không thể không thừa nhận rằng, cậu không có cách nào nhẫn nhìn việc người khác thích Trần Phi. Chính mình rốt cuộc không có cách nào trốn thoát khỏi giam cầm của Trần Phi, kiếp trước không có cách nào thoát ra, kiếp này cũng giống như vậy, nếu đã thế thì đành chấp nhận đi. Cho dùng cuối cùng thế nào, Vu Quần cũng sẽ kiên cường sống.

Con đường phía sau, Vu Quần sẽ cố gắng đi thật tốt, sẽ không để bi kịch kiếp trước lần nữa tái diễn.