Tác gủa: Tử Vy Bạch Sắc
Beta: Cảnh Nhi
“ Hà Tiêu... ông cũng có thể nói được những lời này. Lật bài rồi?” Giọng nói thanh lãnh, hờ hững vừa cất lên mọi người trong căn phòng tatg lễ đều im phăng phắc, ngay cả hít thở cũng chợt cảm thấy khó khăn. Lạnh lẽo lan tràn trong từng con chữ vừa có uy thế của bậc đế vương. Khóe môi của Hoắc Minh Long nhếch lên đầy miệt thị, con ngươi lạnh lẽo khóa chặt biểu tình kinh ngạc của Hà Tiêu làm ông ta chợt run rẫy.
Thằng nhóc này hôm nay sao lại khác biệt như vậy? Cái khả năng khiến người người thần phục dưới chân đó là điều có thể xuất hiện trên một “phế vật” sao? Lật bài, cậu ta đã biết gì rồi. Con người của Hà Tiêu khó kiềm nén được sự kinh ngạc, mà đằng sau tất cả ông ta chợt cảm thấy có lẽ mọi thứ đã bị phơi bày từ lâu lắm rồi. Và con người kia, sự khinh miệt nơi đáy mắt kia đã chứng minh cho điều đó. Nhưng dù có như thế nào đi chăng nữa , khuôn mặt đã sớm cương cứng của Hà Tiêu vẫn có thể giả tạo cười. “ Vậy cậu muốn làm sao?” Đem vấn đề đánh đổ lại cho Hoắc Minh Long.
“ Ha ha... Đúng là đã quá coi trọng ông.” Dùng ngữ điệu trào phúng âm thanh lại nhỏ vừa đủ hai người nghe, cậu cười đạm mạc,gieo rắc từng chữ vào trong tai ông, sau đó cũng đứng lên mắt đối mắt với ông ta. Có nhiều chuyện dầu biết rõ vẫn là không thể tránh được, có một số người dẫu biết sai vẫn cứ lún sâu. Con ngươi lam khẽ đảo lại trở về bộ dáng ngây ngô đúng tuổi của một cậu thiếu niên. “ Vậy theo Hà Thúc nên chọn ai bây giờ?” Dáng vẻ này khiến cho Hà Tiêu kinh hãi, giống như sự thành thục cùng khí thế mới đây thôi chỉ là ảo giác vậy, đúng là thấy quỷ.
Trong lòng Hà Tiêu dâng lên một tầng cảnh giác cao độ, chính ông cũng không biết cái nào là thậtl, cái nào là giả nữa. Đâu mới là khuôn mặt thật của cậu ta, là ngây ngô ngu ngốc hay thành thục mưu trí? Dường như hiểu biết mấy năm qua của ông ta với cậu vào giờ phút này hệt như một tờ giấy trắng. Ông ta không biết gì về thiếu niên trước mắt này , mà kẻ này lại... Nháy mắt, con ngươi của ông ta trừng lớn.
Khóe môi Hoắc Minh Long kéo lên cười lạnh. “ Hà thúc, định là ai?” Nhưng cậu không cho ông ta có cơ hội nghĩ ra đối sách, không chừa bất kì đường lui nào cho ông ta. Trước giờ, cậu là người như vậy, dẫu cho Hà Tiêu là bị người ta lường gạt thì cậu cũng sẽ bắt ông ta phải trả giá vì hành động của mình, mà cái giá phải trả là đánh mất mọi thứ....
Đây là lần đầu tiên Hà Tiêu cảm thấy khó khăn để trả lời câu hỏi như vậy, tại sao người thiếu niên trước mắt lại đem đến sự áp bức vô hình như rõ ràng làm cho mọi suy đoán cùng sự bình tĩnh của ông ta bị rút đi sạch. Vốn trước giờ tự phụ vì khả năng đóng kịch của mình, nhưng vào giờ phút này lời nói cứ nghẹn trong lồng ngực. Một lúc lâu sau, ông ta mới cắn răng nói ra được hai chữ. “ Là tôi.”
Cũng không mấy ngạc nhiên lắm với hành động này của ông ta, đã đến phút này thì cần phanh phui tất cả rồi nhỉ. Hoắc Minh Long ra hiệu cho hai người đứng trên tầng hạ một cái mành màu trắng từ tầng hai xuống, vừa đủ rộng để người từ xa cũng có thể nhìn thấy được. “ Hà Tiêu, thứ năm năm trước ông tìm ở trong tay của tôi.” Chính giữa cổng vào sảnh chính đã đặt một chiếc máy chiếu cực rõ nét, lại có hai chiếc loa hai bên vừa vặn làm thành một màn hình lớn. Đèn trong phòng tất cả đều tắt hết, mọi người cũng nhìn chằm chằm lên màn hình là tắm vải trắng kia.
Khung cảnh ngày đó ba gã đàn ông trong phòng ba sang trọng lại một lần nữa tái hiện trước mắt, Hà Tiêu nhìn vào màn ảnh khuôn mặt không có chút biểu tình. Cứ nghĩ sẽ không dùng tới thứ này, ngón tay đặt vào túi áo, nhưng... khóe môi ông ta nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. Có bằng chứng thì sao, có bằng chứng nhưng không có thứ này trong tay thì cậu ta có thể làm được gì, cuối cùng cũng chỉ là một thằng nhóc không hơn không kém.
Khóe mắt liếc nhìn hành động của ông ta, Hoắc Minh Long nhíu mày, trong con ngươi lại sâu thêm một phần lạnh giá...
Đoạn phim kéo dài 1h 30’ giống như coi một bộ phim điện ảnh vậy, không ai nói một lời nào không khí im lặng đến đáng sợ, trong bóng đen in tĩnh đó một số thứ lặng lẽ chuyển biến, một số người mất tích không tiếng động một số người đột nhiên xuất hiện, màn kịch nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn và bây giờ chính là lúc hạ màn.
“ Phực.” Đoạn phim vừa dứt, ánh đèn cũng mở sáng , ai cũng đều nhíu mày với ánh sáng đột ngột đó, chỉ có một mình Hoắc Minh Long cúi người nhìn vào người đàn ông trong tắm ảnh, có lẽ cũng đến lúc chúng ta hoàn trả lại họ rồi ba ạ. Con ngươi lam nhìn về khung cảnh hỗn loạn phía sau không có chút gì cảm giác, giống như mọi chuyện vẫn bình thường như vậy nhìn sang người đàn ông bên cạnh. “ Hà thúc... ông đảm đương nổi không?”
Lồng ngực lão phập phồng, không phải là lão chưa lường trước những chuyện này nhưng dựa vào bản thân cùng người của mình lão không tin không đấu lại được một ranh con. “ Được.” lại nhìn một màn đấu đá phía sau, ánh mắt sắc xảo khóa lại mọi hành động của đám người. “ Dừng lại!!!”
Toàn bộ những người lúc nãy còn đang đánh nhau đột nhiên im bặt nhìn về phía đối thủ lạnh lùng híp mắt, buông tha cho đối phương. Cùng nhìn về phía ông ta. “ Các ngươi là người trong một bang phái... Hắc Long bang nội bộ đấu đá thì còn ra thể thống gì...” Đúng là rất có tiếng nói... Ông ta lấy từ trong chiếc túi áo ra một thứ giơ lên trước mặt mọi người.
“ Hoắc thiếu dù cậu có nói gì hay có khả năng gì thì thứ này vẫn là thứ mà cậu không với tới được.” Ông ta giơ một chiếc nhẫn lóe ánh sáng chói lóa dưới màu vàng ươm tỏa ra từ ánh đèn trong căn phòng. Thứ này trước đây Hoắc Mạnh Hùng có hai , một đã đưa cho Thuần Phong Triệt, ai không biết , người này vốn đã mất tích từ lâu, còn lại chỉ giữ một.
Mà chiếc nhẫn này là lấy từ chỗ của Thuần Hi Thiên, Hà Tiêu liền nghĩ một phần này của ‘khế ước’ chính là Hoắc Mạnh Hùng đưa cho Hoắc Minh Long, còn một ‘phế vật’ Hoắc Minh Long lại đưa cho Thuần Hi Thiên, cho nên cuối cùng lại đến tay ông ta. Chỉ cần có thứ này trong tay dù thế lực hai bên có ngang bằng nhau vẫn khiến cho bên còn lại danh không chính ngôn không thuận.
Nhưng ngàn vạn lần, ông ta không biết rằng, thứ trong tay ông ta vốn không phải là duy nhất trên cõi đời này hoặc có lẽ ông ta nghĩ nó vốn đã biến mất theo Thuần Phong Triệt rồi. Mà điều không ngờ đến được nhất, là người thiếu niên đứng bên cạnh của ông ta cũng sở hữu một nửa còn lại.
Con ngươi của Hoắc Minh Long đột nhiên lạnh lẽo như hầm băng, thâm trầm nhuốm sự tàn khốc như một xoáy nước đen tối mà mạnh mẽ trực chờ bất cứ lúc nào , cậu lạnh lẽo phun ra từ kẽ răng. “ Hà Tiêu...” Thì ra người bắt cóc Tiểu Thiên quả thật là ông ta, như vậy thì ông ta cứ chờ xuống địa ngục đi là vừa. Nhìn nửa ‘khế ức’ trong tay ông ta. “ Ông nói cái này...” Cậu cũng lấy ra một phần tương tự của mình giơ ra trước mặt.
Lúc này cả phòng đều im phăng phắc... con ngươi lam của Hoắc Minh Long lóe lên tia sáng lạnh. “ Hà Thúc?”
“ Cạch cạch.” Sau gáy truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm Hà Tiêu kinh ngạc. Xoay người lại nòng súng vừa vặn điểm ngay mi tâm của mình , khuôn mặt ông ta không chút
biểu tình nhìn người chỉa súng vào trán mình , chỉ là đôi mắt thủy chung không nhìn thẳng vào con ngươi lam lãnh liệt kia. Bàn tay xuôi theo bên hông đều đã nắm chặc tới nổi gân xanh. Nhưng khóe môi ông ta lại kéo
lên nụ cười. “ Hoắc thiếu cậu sẽ kết liễu tôi sao?”
“ Đoàng!!!”
Một phát súng vô cùng chuẩn xác xẹt qua vành tai bên trái của ông ta ,
để lại bên mép tai một đường ranh mỏng tươm máu. Đây là câu trả lời của
cậu. Con ngươi xẹt qua khuôn mặt lão ta như có như không mang theo một
tia uy hiếp vô hình , đúng vậy là uy hiếp , không khí trong căn phòng đã lắng đọng đến cực điểm sau tiếng súng đó. Không ai nghĩ là cậu đã bắn
lệch mà là bởi vì cậu muốn như thế , càng hệt như việc một phát súng
giết chết ông ta , hành động đó làm bẩn tay cậu vậy.
Ngón tay sờ
lên vết rách , đã tươm máu , mùi hôi tanh của máu lan tràn trong hốc
mũi. Hà Tiêu nhìn Hoắc Minh Long , đáy mắt cậu lạnh tanh không gợn sóng , sâu vô tận tràn đầy sự chết chóc , một luồng hoi thở tử vong bao phủ.
Trước giờ chỉ có một người duy nhất mang đến cảm giác áp bức , tang tóc
này , người trước đây đã từng là anh em với ông ta , nhưng vì cảng đường mình ông ta sẳn sàng bày kế để tự tay Hoắc Mạnh Hùng kết liễu cậu ta.
Người đó , không sai là Lôi... Nhưng khí thế cùng luồng tử khí này tại
sao lại xuất hiện trên người cậu , cảm giác bàn tay dính đầy máu và cái
chết cận kề đó. ( Tác giả: Đừng trách ta bị bồi nhiều horror quá nên...
~(>v
“ Đoàng!!!” Lại một phát súng lần này là xẹt qua cổ ông ta để lại một vết máu nhạt nhưng
không chí mạng , súng vẫn chỉa thẳng vào ông ta , con ngươi lam làm tất
cả mọi người đều bị áp bức , vào lúc này thà rằng cậu có thể khiến ông
ta chết ngay lập tức còn thoải mái hơn bây giờ. “ Sẽ không...” Âm thanh
lạnh lẽo truyền ra từ kẻ răng , khóe môi câu lên một nụ cười lạnh bạc.
‘Ực’ Hà Tiêu lại nuốt khan một ngụm , cậu ta sẽ giết ông ta sao. Không! Cậu
ta sẽ không làm vậy bởi vì trong mắt cậu cái chết còn quá đỗi nhẹ nhàng
với ông ta , cậu sẽ làm gì? Từng bước từng bước Hoắc Minh Long bước tới , Hà Tiêu lại lui lại từng bước và ngã phịch. “ Cậu muốn gì?”
Bất chợt cậu thu súng trong tay lại , thu lạnh biểu tình lạnh lùng , ánh
mắt tàn khốc thay vào đó lại là khuôn mặt ngây ngô , cười với ông ta. “
Ông đi đi.” Đúng vậy cậu muốn thả ông ta đi bởi vì , vào lúc này vẫn
chưa phải là thời điểm ông ta phải trả giá , dẫu nó cũng không còn xa
nữa rồi. Khẽ liếc qua phía khuôn mặt sững sờ của ông ta , con ngươi lanh lóe lên tia lạnh lùng. “ Hà thúc không muốn...”
Sẽ sao? Cậu thả ông ta đi sao? Nguyên do gì? Lý trí cùng những suy nghĩ sắc bén vốn có
của Hà Tiêu giờ phút này đã bị mài mòn đến không còn gì , trong đầu ông
ta chỉ biết , nếu bây giờ mình không rời khỏi thì cái giá phải trả không chỉ có bao nhiêu đó. Nhìn những người đi theo mình đến Hoắc trạch lại
nhìn Hoắc Minh Long. Cậu không động gì có lẽ là những người này e là hôm nay không thể rời khỏi đây rồi. Mà suy nghĩ của ông ta cũng không
sai... Chỉ là ông ta cũng chỉ là cần câu mà thôi , Hoắc Minh Long là chờ con cá sẽ cắn vào mồi câu kia.
“ Được.” Ông ta nhìn sang cuộc
chiến đã sớm phân thắng bại trước mắt , hết sức không có dũng khí mà
chạy vội ra khỏi Hoắc trạch , lên xe , đề máy rồi chạy đi mất hút , để
lại đám người của ông ta ngơ ngác , sau đó là tức giận và thống hận.
Thật ra ông ta vào lúc này chẳng khác gì một kẻ ngốc , không sai là một
kẻ ngốc.
Nhưng đó cũng là con đường lui cuối cùng , mà dù muốn hay không ông ta vẫn phải lựa chọn.
Một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra tiếp lấy súng trong tay Hoắc
Minh Long , trong lòng còn thầm tiếc hai viên đạn bắn chệch kia , chỉ
hai viên ấy thôi giá trị cũng đã lên đến năm con số. Trong đám người có
một kẻ nhận ra người đàn ông , con ngươi từ kinh ngạc chuyển sang thản
thốt , người đàn ông lạnh lùng cười nhạt nhìn về phía bọn họ , không khí ngay lập tức bao trùm trong màu đỏ của máu. “ Cậu quyết định xử lý
những người đó như thế nào.” Kết cục của những người này từ sớm Lôi đã
biết trước , với tác phong của Hoắc Minh Long họ chỉ có hai con đường
một là chết hai là không bằng chết.
“ Cho họ lựa chọn.” Cậu để lại một câu như vậy rồi bước đi...
Trong căn phòng tối om không có ánh đèn , màng che đều đã rũ xuống chỉ có vài tia sáng yếu ớt chiếu xuyên qua lớp vải dày của rèm cửa , không khí bao trùm trong sự giá lạnh , Hoắc Minh Long ngồi trầm lặng một mình trên
chiếc ghế đối diện với giường ngủ. Một đêm không chợp mắt cũng không
thấy buồn ngủ , cậu càng không tài nào mà nhắm mắt cho được trong đầu
hình bóng tiểu bảo bối luôn hiện lên trong mắt cậu. Cảm giác trống trãi
cô tịch ấy , rất khó chịu , cho nên giờ cậu chỉ là ngồi ở đó , chỉ vậy.
Một cục bông màu trắng sữa lách qua khe cửa lăn vào trong phòng , lui cui
mất nữa ngày mới trồi lên được mặt bàn , ngoe nguẩy cái nơ màu hồng mà
hôm trước Tiểu Thiên buộc cho nó , sau đó xù lông ra , bất mãn ‘Gâu Gâu’ mấy tiếng. [ Thiếu gia ngươi nghĩ ngươi hay lắm sao? Tiểu Thư bị mất
tích mấy ngày nay là ngươi có thể tỉnh bơ như vậy? Đúng là đã khinh
thường sự lạnh lùng của ngươi – Đoạn văn trong đầu Tiểu Tiểu] - { Thực
tế là: Thiếu gia à , Tiểu Thư chừng nào về? Tiểu Tiểu nhớ tiểu thư lắm ( chứ nếu người không về , nó sẽ là người , à , con thú sủng đầu tiên bị
đông chết ). Thiếu gia... * Cọ cọ *...~~~}
Một lúc lâu sau ,
Hoắc Minh Long mới dời tầm mắt về phía nó , khuôn mặt lạnh lẽo không có
chút biểu tình , nhưng ánh mắt lãnh nhiệt đó như muốn đem nó xẻ thành
mấy khúc vậy. ( Tác giả: ... ngươi là thú ... ) Nhưng đổi lại là một bàn tai đặt lên đầu nó , khẽ vuốt thuận lông cho nó , hơi lạnh truyền đến
khiến nó hơi rùng mình nhưng sau đó là thoải mái.
Nó là đang lừa ai chứ , nó biết so với tất cả mọi người Hoắc Minh Long là người lo
lắng cho Tiểu Thư nhất , nhưng nó lại trách cậu. Thôi đi , bậc đại nhân
như cậu hẳn chẳng có tâm tư đi chấp nhát kẻ tiểu nhân như nó , nó buồn
rầu ngồi phịch xuống mặt bàn , chẳng thèm đoái hoài gì tới cậu. Nhưng... khoan... lúc nãy nó đứng nấp một bên có nhìn thấy gã đàn ông Hà Tiêu
kia , ông ta rất giống với người lần trước đến bắt cóc Tiểu Thư!!! Không phải ông ta và Hoắc Minh Long là kẻ thù sao , vì sao lại thả ông ta ra? ‘ Gâu gâu.’
Cùng lúc này một thì Lôi từ bên ngoài bước vào
phòng. “ Thiếu gia , mọi chuyện đã thu xếp xong , Hà Tiêu không ngoài dự kiến đi gặp người kia chỉ là người theo dõi vẫn không thể tiếp tục vào
trong. Theo cậu?...”
“ Không thể vào sao???” Hoắc Minh Long
nghiền ngẫm , nơi mà ngay cả những ám vệ chuyên dụng của bang cũng không vào được e chỉ là số một số hai trên thế giới , điều này cho thấy kẻ
đó...
“ Không phải là không vào được mà sợ bức dây động rừng.”
Lôi bổ sung , anh biết khả năng của ám vệ trong tay mình như thế nào ,
ải này tuy khó không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Huống hồ , 100% tiểu
thư là nằm trong tay bọn họ rồi , điều này... vẫn là an toàn của người
đó là trên hết.
Nhìn Lôi , Hoắc Minh Long hiểu suy nghĩ của anh
cũng như anh hiểu suy nghĩ của cậu. Nếu là một kẻ khó đối phó , mọi
chuyện e là cần chuyển hướng , “ không sợ thế địch như vũ bão , chỉ sợ
chậm rãi như tầm ăn dâu “ ( Tác giả: Sử sử sử... ám ảnh!!! ). Nếu đã như vậy cốt là bảo vệ Tiểu Thiên trước đã. “ Ừm.” Khóe mắt liếc con thú
sủng nào đó vốn đang nằm chèm bẹp ý đồ tàng hình bản thân trên bàn.
Được rồi là nó coi thường vị tiểu thiếu gia nào đó được chưa??? Ô ô... ánh
mắt của thiếu gia có cần phải đáng sợ như vậy không... Úp sấp mặt che
hai lỗ tai lại , chờ đợi cơn thịnh nộ của thiếu gia lãnh khốc... nhưng
chờ mãi đáp lại cũng chỉ là những cái vuốt ve thuận lông lành lạnh. Cũng chỉ có vậy thôi... Tiểu thư mất tích , Hoắc Minh Long cũng không bình
thường rồi... Tích tắc , tích tắc…
Một bóng dáng cao to vội chạy xốc vào trong một phòng bar sang trọng đắc tiền. Bóng dáng gã đàn ông chạy vào vội vã , hồ môi ông ta nhễ nhại ,
nhưng bước chân không ngừng lại cho đến khi đến trước căn phòng đó , mới dựa vào thành cửa mà thở hồng hộc nhìn gã đàn ông đang ngậm một điếu xì gà trong miệng nhìn lão cười khinh miệt. Vốn dĩ người đàn ông đã ngồi
sẵn trong phòng này có lúc đã nghĩ Hà Tiêu là một người khôn ngoan lắm , nhưng kết cục cũng chỉ có bao nhiêu đấy. Lại dễ dàng bị một thằng nhóc
con đánh bại dễ dàng như vậy.
Nhìn đồng hồ trên tay , người đàn
ông nhìn Hà Tiêu cười nhẹ nhàng. Đúng là một người ngu ngốc , gã cũng
không cần phải phí nhiều lời với ông ta nữa. “ Hà Tiêu , chưa đến cùng
thì còn nước còn tát , chắc ông cũng biết hậu quả rơi vào tay cậu ta
nhỉ.” Dụi tàn thuốc của điếu xì gà cho đến khi tắt lịm. Gã biết người
đàn ông trước mắt này vẫn chưa làm hết sức mình , gã sẽ rất hợp tình hợp lí mà đẩy ông ta đến bờ vực , chuyện sau đó gã cũng chẳng quan tâm nữa
rồi.
Nhìn người đàn ông trước mắt , Hà Tiêu lúc này dường như
tin tưởng hoàn toàn vào những lời gã nói , đúng vậy suy nghĩ của gã
không sai , ông ta vẫn chưa dùng hết thực lực của mình. Chỉ là Hà Tiêu
không biết , trong số thực lực ấy đã có hết một phần trong tay Hoắc Minh Long , một phần trong tay gã , còn lại năm phần chỉ còn ba. Vào giờ
phút này dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết người đàn ông trước mắt sẽ
không dại gì dùng người của mình vào một trận chiến chẳng có lấy một
phần thắng như vậy huống hồ là Hoắc Minh Long.
“ Đúng vậy , cậu
ta chỉ là một thằng nhóc con.” Hà Tiêu tự lầm bầm một mình. Sau đó cũng
chẳng nhìn lên khuôn mặt người đàn ông kia một lần đã chạy ra ngoài rời
khỏi đó. Tất nhiên như vậy ông ta càng không nhìn thấy biểu tình cười
trên nổi đau của người khác trên mặt gã đàn ông kia... Chỉ trách , Hà
Tiêu bản lĩnh của ông ta chỉ có bao nhiêu đó.
Lúc bóng dáng ông
ta vừa khuất , người đàn ông nhìn sang phụ tá của mình là một người đàn
ông mang kính đen đứng bên cạnh. “ Con nhóc đó...” Điều duy nhất không
ngờ nằm trong kế hoạch của ông ta chính là xuất hiện con nhóc đó , đáy
mắt trong trẻo , khiến gã nghĩ đến một người phụ nữ từng là con cờ ,
nhưng chỉ vì sự chủ quan của mình mà gã đã để người đó vụt khỏi tầm kiểm soát. Đến bây giờ gã vẫn không ngờ đến được.
“ Vẫn tốt thưa ông
chủ , chỉ là hình như tiểu thư có chút...” Tàn độc khi nhìn cô nhóc đó.
Làm việc bên cạnh gã đã lâu người đàn ông này biết những lời nên nói
những lời không nên nói , càng biết đâu là vẩy ngược của gã. Gã biết con gái không ngoan hiền , không dịu dàng , càng không phải là người tốt gì nhưng những lời nói đó chỉ có thể nói trong lòng , mà nếu chỉ cần nói
ra một lời. Hậu quả không thể gánh được.
Mắt nhìn người của con
gái cũng rất tốt , lại nhìn trúng Hoắc Minh Long , chỉ cần sau này có
thể thâu tóm được Hắc Long bang , Hoắc thiếu này chắc chắn sẽ là ứng cử
viên sáng giá nhất để làm con rể. Nếu con gái đã ‘thích’ nhóc con kia
như vậy thì... muốn chơi đùa một chút cũng chẳng sao. Gã chợt híp mắt ,
nhưng bây giờ chưa phải là lúc động thủ với con nhóc kia. “ Đừng để tiểu thư động vào , nó còn giá trị lợi dụng.”
Có một điều mà gã
không biết rằng chính quyết định này của gã mà mọi kế hoạch nằm trong dự tính đều bị đánh vỡ. Mọi mưu tính đều bị phanh phui và cái kết nhận
được cũng không khác Hà Tiêu là mấy. Nhưng đó là chuyện của tám năm nữa , vào giờ phút này gã không hề hay biết rằng , suốt cuộc đời gã rồi sẽ có lúc bị bại dưới tay những người mà gã đã xem là con cờ không phải chỉ
bại , mà còn là thất bại thảm hại...
Trong lúc đó , sau khi Hà
Tiêu chạy khỏi quán bar kia ông ta bắt đầu thông báo cho tất cả đàn em
của mình trong bang lẫn các mối quan hệ ngoài bang , sẳn sàng cho một
cuộc chiến ác liệt. Ông ta tập trung gần như hầu hết các thế lực trong
tay , trong đó có một ít thành phần thuộc bạch đạo vào cuộc chiến này ,
rồi bắt đầu khai hỏa.
Không chỉ riêng X thị , tất cả tổng đàn
của bang Hắc Long trên toàn nước Y cũng bắt đầu rục rịch , từ các chi
nhánh lớn nhỏ toàn bộ các đầu não của bang trong mọi thành phố cũng
chuẩn bị tinh thần chiến đấu.
Những ngày này có thể nói là những ngày náo động nhất trong giới Hắc đạo nước Y. Rãi rác trong các thành
phố liên tục có những cuộc chém giết xảy ra giữa hai phe phái , tất cả
dần lớn và cuối cùng tập trung tại X thị này. Ở nơi đây chắc chăn sẽ xảy ra một cuốc chiến rất kịch liệt ở đây.
Đã hai ngày trôi qua từ
chuyện lần trước trong Hoắc trạch... Dẫu bên ngoài vào giờ phút này có
loạn như thế nào , có bão tố như thế nào thì nơi đây vẫn giữ không khí
lành lạnh rợn tóc gáy như cũ , mọi thứ im ắng đến đáng sợ , những cô hầu gái ngay cả đầu bếp cũng không dám hít thở sâu. Mọi thứ dường như lại
bắt đầu trở lại như sáu năm trước , cuộc sống không có sự tồn tại của
Tiểu Thiên trong ngôi nhà này , mọi người làm bất kì thứ gì cũng như
mang tảng đá trên lưng cẩn thận và tỷ mỉ.
Chỉ có một con thú là
vẫn vật ra ngủ bình thường , không hề quan tâm đến những ánh mắt lạnh
lẽo đang bắn về phía nó thầm rủa nó. “ Đồ thú sủng vô tâm.” Xin đính
chính cho nó là nó cũng không hề muốn thế , nhưng thà đừng bao giờ để nó mở mắt ra , nếu không thấy tiểu thư nó sẽ... nó sẽ... không kiềm lòng
được mà khóc nấc mất , mà nó là chó ( mặc dù hình thù bên ngoài như cục
bông ) nhưng thử nghĩ xem có phải nó khóc sẽ rất khó coi không. Nó vào
giờ phút này ước gì mình được là con cá sấu...
Trong thư phòng , Hoắc Minh Long vẫn như cũ tĩnh lặn như vậy , nhưng dù là thế không có
nghĩa là cậu không biết những gì bên ngoài đang xảy ra. Cậu ở đây là
đang chờ chờ đến lúc Hà Tiêu xuất hiện , chờ đến lúc cậu có thể đưa tiểu bảo bối về lại nơi này. Bây giờ địch không động ta cũng không động. “
Rừm... Rừm...” Điện thoại trên bàn run lên.
“ Ừ.” Hoắc Minh Long nhẹ cất giọng trả lời.
“ Thiếu gia , mọi chuyện đã đi theo đúng dự định. Hà Tiêu lại trở về quán bar kia.” Hai ngày là khoãng thời gian mà Hoắc Minh Long cho phép người của cậu dồn ông ta bức đường cùng , thế lực của ông ta từng bước từng
bước bị đánh gục và tan rã , cũng đồng thời là thời gian mà cậu không
cho phép bản thân mình không được nghĩ đến Tiểu Thiên cùng bất kỳ chuyện gì liên quan đến nhóc con. Đây là lúc cần lí trí nhất.
“ Đến lúc rồi.”
“ Vâng.”
Ps: Tác giả đã bắt đầu đi học, lịch học dày đặc, không khe hở,... cho nên chắc là phải đến cuối tháng sau mới có thể đăng truyện được. Sẽ đăng với lịch pót dày đặc hơn. Hẹn mọi người tái xuất vào ngày 1 tháng 10 nhá.