Đoàn người Mộ Dung Long Sách đang trong thời kì nghỉ ngơi.

Mộ Dung Long Sách liên lạc với thế lực ngầm địa phương của mình, cùng với ảnh vệ chỉnh đốn chuẩn bị hành trang để về nhà. Thừa dịp rảnh rỗi trong mấy ngày bận rộn qua, hắn quyết định sẽ cùng Đức Âm hưởng thụ một chút đặc sản địa phương ở thành trì có thời tiết thất thường này. Dĩ nhiên, kể từ khi Long Sách biết Đức Âm bị thương liền nâng như trứng hứng như hoa mà chiếu cố hắn. Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc vì kiếm thương trên đùi mà thật sự phải ngồi xe lăn.

Nếu bảo hưởng thụ đặc sản địa phương, thì đặc sản đặc biệt nhất chính là những tòa thanh lâu san sát nhau. Mộ Dung Long Sách lấy cớ giúp đệ đệ mở mang kiến thức mà khi đèn vừa được thắp lên rực rỡ, hoa tuyết còn lất phất rơi đem Đức Âm cùng đi tầm hoan tác nhạc. Dĩ nhiên, Lý Tư Hàm cũng được mời theo, quan hệ của hắn và Long Sách lúc này không tệ. Thật ra thì lý do chủ yếu Lý Tư Hàm đồng ý đi thanh lâu là bởi vì có Mộ Dung Đức Âm. Thanh lâu mà bọn họ đến chính là tòa mới mở kia, nơi nghe nói có tiểu quan dị tộc.

Quả nhiên, Long Sách không phải là người dễ dàng chịu buông tha.

Mộ Dung Đức Âm khoác một chiếc áo điêu bì thật dày, trên đầu đội sa mạo mới, ngồi ở trên xe lăn kim ti nam mộc, dưới thân là một cái mền và tấm đệm. Thật ra, hắn đã ngủ vùi trên xe lăn từ nãy, trong ngực ôm một cái lò sưởi nhỏ. Trên xe lăn của hắn còn có một cơ quan che dù và thêm một màn lụa xanh mỏng buông rũ xuống, cách ly với thế giới bên ngoài. Đó là đặc thù thiết kế của Mộ Dung Long Sách, chính là để Lý Tư Hàm không thấy rõ được Đức Âm, hừ hừ. Lý Tư Hàm đã khôi phục một thân quý tộc, kiếm mi tinh mục, anh vũ bất phàm. Mộ Dung Long Sách cũng đổi sang một bộ y phục hoa quý đắt tiền. Cả hai đều vô cùng liêu nhân nhất thời khó phân cao thấp, thật giống như công đực đang ở vũ đuôi khoe sắc.

Ngũ Bảo thì đi sau, nó đeo cặp sách của Đức Âm, bên trong để ngân phiếu và bạc vụn, trở thành ví tiền di động cho những quý nhân này.

Khi bước vào cửa đại hình thanh lâu, kể cả Lý Tư Hàm cũng không khỏi tấm tắc. Bên ngoài toàn lâu này có thể nói là quí phái, nhưng bên trong khác biệt một trời đến chói mắt người. Không nói đến trang trí nội thất đẹp long đẹp lánh kia thì chỉ cái phòng khách thôi đã đủ lớn để người ta tròn mắt: đại khách sảnh toàn bộ được kiến tạo trên mặt nước, mang đến không khí của Giang Nam thủy hương, cầu kiều được bắc ngang trong sảnh, dưới nước còn có những hoa sen giả trông rất sống động. Không chỉ có vậy, ở giữa đại sảnh còn thiết kế một suối phun nước rực rỡ, tạo thành một kỳ quan.

“Không hổ là thiên hạ đệ nhất thanh lâu, chỗ này có thể so với động phủ của thần tiên!” Mộ Dung Long Sách không khỏi cảm thán. Mộ Dung Đức Âm mở mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng cảm thấy thú vị. Tổng quản đón khách đưa bọn họ đến một gian phòng ở lầu hai, từ lan can của nơi này có thể nhìn bao quát toàn bộ đại sảnh, cũng là chỗ ngồi tốt nhất để coi biểu diễn, giá tiền tất nhiên không rẻ. Ngũ Bảo thầm ước lượng nhiêu đó ứng với tiền công bảy năm của nó, vì vậy mà thầm tặc lưỡi xuýt xoa. Bất quá nơi đây không phải là chỗ đắt tiền nhất.

Nghỉ ngơi ăn điểm tâm xong, Mộ Dung Long Sách không coi danh sách tiểu quan mà trực tiếp yêu cầu tổng quản đem dị tộc tiểu quan hiện tại đang là đệ nhất đầu bài tên “A Tra” đến hầu hạ. Không ngờ, tổng quản lại cung kính đạo: “Các vị khách quan, A Tra sẽ không tự mình đến hầu hạ các vị, mà chúng ta sẽ báo danh sách những người muốn hắn hầu hạ để A Tra lựa chọn. Hơn nữa, một khi tiến vào phòng của A Tra còn phải ký giấy sinh tử.”

“Giấy sinh tử? Kỳ quái quá đấy! Gia là tới mua vui chứ không phải đến tìm chết.” Mộ Dung Long Sách ngạc nhiên nói.

Tổng quản giải thích: “Các vị đều không biết, A Tra là đến từ một dị tộc hải ngoại cổ xưa kỳ lạ. Hậu duệ của tộc nhân này chỉ sợ chỉ còn một mình A Tra. Mỹ mạo của A Tra hoàn toàn bất đồng với vẻ đẹp của người Trung Nguyên. Thêm nữa, tập tính của hắn cũng khác biệt. Cho nên muốn cùng hắn hoan vui phải ký giấy sinh tử, chịu tất cả hậu quả phát sinh, tiểu đ**m chúng ta không phụ trách vấn đề này. Mặt khác cũng nhắc nhở các vị, giá tiền để chung đụng với A Tra cũng không rẻ, nguy hiểm lại cao nên không cần phải tùy tiện mạo hiểm như vậy.”

“Ngươi nói như vậy, chúng ta càng muốn biết!” Gương mặt của Long Sách hiện vẻ không muốn bỏ cuộc khiến cho Lý Tư Hàm không thích lắm, hắn mở miệng nói: “Sách huynh, ta xem ngươi cứ hưởng thụ A Tra này đi, ta xem ca múa ở dưới là được rồi.”

“Lý huynh thật là rất không hiểu phong tình. Ầy ầy, như vậy đi, tổng quản ngươi để ta và đệ đệ vào danh sách cho A Tra chọn, thử xem chúng ta có vận khí được hắn nhìn trúng hay không.” Long Sách cười hắc hắc nói.

Lý Tư Hàm bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Đức Âm làm sao có thể chịu được một tên ca ca như vậy!

Mộ Dung Đức Âm tỏ vẻ đã thành thói quen, không sao cả.

Cuối cùng, tổng quản viết lại tên họ và thân phận của bọn họ lại trên một cuốn sách gấm rồi khom người lui ra, để bọn họ chậm rãi hưởng thụ thức ăn ngon cùng ca múa biễu diễn. Phía dưới đại sảnh, nghệ sĩ trên sân khấu vẫn đang ê a hát, khách khứa đông đúc, kinh doanh rất thịnh vượng.

Ô trên xe lăn và áo khoác ngoài của Mộ Dung Đức Âm được Ngũ Bảo xếp lại, sa mạo cũng gỡ xuống, hắn ngồi trên bàn cắm đầu ăn mỹ thực. Lý Tư Hàm cầm chén rượu, thưởng sắc ẩm tửu. Long Sách hừ một tiếng, cố ý ngồi xuống bên cạnh che chắn Đức Âm, không hảo ý vung quyền mời rượu. Lý Tư Hàm không thể làm gì khác hơn là lại cười khổ một tiếng bồi hắn uống, nhưng con ngươi vẫn không ngừng ngắm Đức Âm.

Một lát sau, một vài tiểu quan kiều diễm đi vào bồi rượu. Lý Tư Hàm vội vàng quay đầu đi không để ý nhưng Long Sách lại rất hưởng thụ để người gắp thức ăn bồi rượu. Đáng tiếc, sau khi đám tiểu quan phát hiện kinh thiên mỹ mạo Đức Âm thì lập tức chuyển hướng, Long Sách không thể không nhất nhất lôi bọn họ trở lại, tránh cho bọn họ không cẩn thận đụng phải vết thương của Đức Âm.

Mộ Dung Đức Âm lại khẽ mỉm cười, nụ cười tuyệt đại phong hoa nhất thời làm đám tiểu quan hét ầm lên. Hắn dùng khăn tơ lau miệng, sau đó ưu nhã nói: “Các vị muốn biết bí kíp làm đẹp của ta không?”

“Muốn!!!!” Đám tiểu quan hét rầm lên, hoàn toàn không người nào để ý đến Mộ Dung Long Sách. Mộ Dung Long Sách rốt cuộc phát giác, thì ra đây là quỷ kế của Đức Âm. Hắn là cố ý không để mình hưởng thụ!

Mộ Dung Đức Âm lại làm một bộ lực bất tòng tâm, thản nhiên nói: “Hôm nay thân thể tại hạ không thoải mái lắm, không thể nói nhiều. Nếu muốn biết tường tận, có thể làm theo phương thức trên tờ giấy này của ta.” Vừa nói liền ném một tờ giấy lấy từ trong tay áo ra, đám tiểu quan tranh nhau giành lấy cũng chẳng để ý gì đến đám người Long Sách. Mộ Dung Đức Âm lại nói: “Mỹ mạo không đợi người, các vị nếu muốn giống như ta thì từ bây giờ hãy lo bảo dưỡng dựa trên phương thức trên này ngay đi.”

Vì vậy, đám tiểu quan hoan hỉ vui mừng đi, chỉ còn lại Long Sách vô cùng bi thương và Lý Tư Hàm ráng nhịn cười.

“Đức Âm! Ngươi đã chuẩn bị sẵn rồi phải không!?” Long Sách hừ lạnh nói.

“Chẳng qua là tự nhiên nghĩ ra thôi, cũng không có cố ý chuẩn bị.” Vẻ mặt Đức Âm vẫn vân đạm phong khinh, khí chất xa xôi khiến cho Mộ Dung Long Sách nhìn trân trối. Hắn, hắn tiến hóa từ lúc nào vậy?! Thế nhưng lại biến thành một mỹ nam ưu nhã yếu ớt chân chính rồi?!

Vậy nên Mộ Dung Long Sách nói: “Kiểu gì thì ta cũng đã sai người tung lời đồn rằng sau cuộc tỷ thí với Tuyết Thần ngươi đã bị hắn phế võ công, đề phòng sau này có người tìm ngươi tỉ võ phiền phức.”

“Hừ, biết ngay ngươi sẽ dùng cái trò đó mà.” Mộ Dung Đức Âm buồn bực tiếp tục cúi đầu ăn để cho Long Sách thở dài nhẹ nhõm. Hóa ra hắn không thay đổi gì cả.

Khi ba người cơm nước no nê, Mộ Dung Đức Âm tựa vào xe lăn lim dim một chút thì tin tốt đến. Tổng quản tươi cười đến nói cho bọn hắn biết A Tra đã chọn bọn họ làm khách tối nay. Long Sách rất phấn khởi còn Lý Tư Hàm lắc đầu liên tục, nói mình không có hứng thú nên tý nữa trở về là được. Mộ Dung Đức Âm thế nhưng âm u cười một tiếng, biểu hiện sẽ đi cùng với Mộ Dung Long Sách.

Vì vậy Mộ Dung Long Sách đẩy Đức Âm cùng cáo biệt với Lý Tư Hàm, sau đó đến chỗ A Tra. A Tra đó ở tầng cao nhất của tòa lâu này nên Mộ Dung Long Sách ôm lấy Đức Âm đi lên cầu thang, theo tổng quản đi tới một đại môn màu đỏ bị khóa ở lầu cuối cùng.

Lúc tổng quản mở cửa vẻ mặt có chút khẩn trương, gã trước khi rời đi không quên nhắc nhở một câu: “Các ngươi suy nghĩ cho kỹ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

“Đã lên đến nơi này thì đổi ý để làm gì chứ?” Mộ Dung Long Sách nói. Tổng quản chỉ có lắc đầu rồi xuống lầu thật nhanh, cũng đem cửa sắt ở dưới cầu thang khóa lại. Không biết cái gì khiến gã sợ đến như vậy.

Lúc này Mộ Dung huynh đệ mới phát hiện, thì ra lầu cao nhất này chỉ có một gian phòng duy nhất, không khí ở đây có mấy phần vắng lặng và âm trầm. Mộ Dung Long Sách ôm Đức Âm đẩy cửa tiến vào đằng sau cánh cửa đỏ. Bên trong chập chờn sa mạn, ánh đèn mông lung có mấy phần mộng ảo. Hắn bước trên thảm đỏ đi thẳng vào, nhìn thấy một chiếc giường vô cùng lớn, trên giường ngồi một người vận hồng y. Thân hình người nọ cũng rất thanh nhã thướt tha, không thấy rõ dung nhan. Mộ Dung Long Sách mặc dù ôm đệ nhất mỹ nhân trong ngực nhưng vẫn không ngừng tơ tưởng đến kẻ khác, thật là một con người mâu thuẫn.

“Này, ngươi là A Tra sao?” Long Sách hỏi một câu thăm dò.

Hồng y nhân chậm rãi xoay người lại khiến Long Sách không nhịn được híthơi. Hồng y thiếu niên này thật sự là điềm đạm đáng yêu. Y có một mái tóc đỏ dị thường nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn, mịn màng và trắng nõn như tuyết, con ngươi trong đôi mắt to long lanh cũng là màu đỏ giống như hồng ngọc. Tóm lại, thiếu niên này chính là loại hình khiến người ta muốn ôm ấp bảo vệ trong lòng để nâng niu!

Quả nhiên không hổ là bảo bối dị tộc! Mộ Dung Long Sách âm thầm ca thán, mà A Tra cũng không ngừng quan sát bọn họ.

“Tối nay các ngươi muốn cùng ta chung đụng sao?” Thanh âm phát ra từ miệng A Tra cũng rất kì lạ, giống như tiếng nức nở, đôi môi nói cũng không mở ra. Có lẽ, là do y không phải người Trung Nguyên.

“Đúng vậy. Chúng ta tốn trọng kim để đi đến nơi này, tất nhiên muốn xem ngươi có bản lãnh khiến chúng ta cao hứng hay không.” Long Sách để Đức Âm xuống bên kia giường.

Ánh mắt A Tra chuyển đến người của Mộ Dung Đức Âm khiến Long Sách bất mãn nghĩ, lại là bị mỹ mạo của Đức Âm mê hoặc rồi.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, trong mắt của A Tra không có si mê mà ngược lại, có mấy phần cảnh giác. Ánh mắt y nhìn Đức Âm hoàn toàn không giống như đang nhìn mỹ nhân. Người này…?!

Cùng Mộ Dung Đức Âm nhìn nhau một lát, A Tra đột nhiên nói: “Tối nay ta không có hứng, các ngươi đi đi.”

“Cái gì!? Vậy là ý gì?! Ngươi đùa chúng ta đấy hả!” Long Sách cả giận nói.

“Đi thôi.” Mộ Dung Đức Âm nói như ra lệnh, ” Ta cũng mệt.” Có điều nhìn thần sắc của hắn rõ ràng rất nghiêm trang, không có vẻ gì mệt mỏi.

Mộ Dung Long Sách hừ lạnh, trong lòng cũng cảm giác có gì đó không đúng liền lầm bầm nói: “Hôm nay nhất định phải tìm lão bản của ngươi tính sổ!” Vừa nói vừa ôm Mộ Dung Đức Âm lên khỏi giường, xoay đầu rời đi.

Đầu của Mộ Dung Đức Âm dựa lên bả vai của Long Sách có thể nhìn thấy A Tra đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Khi A Tra nhìn bọn họ, vẻ mặt đội nhiên thay đổi…

Miệng y há ra, bên trong toàn là răng nanh bén nhọn, khóe miệng đến mang tai, giữ tợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Đức Âm. Có lẽ lúc nãy nhìn thấy hắn, y liền nhận ra Đức Âm không thể là con mồi có thể săn được?

Chú thích: A Tra, chủng tộc hi hữu của Tác Ngoại, là hậu duệ duy nhất của bộ tộc. Mặc dù có một mỹ mạo nhất đẳng, lại có khả năng mang thai đặc thù, nhưng…

Ăn thịt người để sống, hơn nữa còn thích ăn những nam tử mập hợp với mình.

Cho nên, nam nam sinh tử cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.