Ác Hán

Chương 90: Giết Thiên Lôi

Thiên Lôi dẫn theo hai trăm kỵ binh lội tuyết xông qua rãnh, cách đó không xa, đám người Đổng Phi như ẩn như hiện, nhìn qua tựa hồ giống như đang kinh hoàng, sau khi qua sườn núi thì không thấy tung tích. Thiên Lôi không suy nghĩ đã liên tục giục Hòng cân lực sĩ đẩy nhanh tốc độ, sau khi đi qua sườn núi tựa hồ không có lối đi, ở rừng cây phía trước, loáng thoáng có thể chứng kiến thân ảnh của đám người, còn có thanh âm mơ hồ của của tiếng cãi vã, nghe qua thì giống như đang tranh cãi về những người đó đang nhập vào tử lộ.

Thiên Lôi đại hỉ, thiết mâu ở không trung huơ lên, “Tặc tử không có đường đi, đuổi, mau đuổi theo, giết được tặc tử thưởng mười kim.”

Mười kim tại thời điểm đó không phải là ít, đám Hoàng cân lực sĩ lập tức hưng phấn lên, theo phía sau Thiên Lôi xông vào rừng cây.

Một trăm bước……Sáu mươi bước. …Thanh âm trong rừng thưa đột nhiên tiêu thất, bóng dáng đám người phía trước cũng không thấy.

“Xông vào, xông vào a!”

Thiên Lôi cũng không cảm thấy địa phương nào không đúng, vẫn mang người đuổi về phía trước, năm mươi bước, ba mươi bước…. Mắt thấy sẽ tiến vào rừng thưa, đột nhiên có một tiếng sét như sấm đánh từ rừng thưa vang ra.

Một mũi ô quang gào thét bay về phía Thiên Lôi, nhưng ánh mắt Thiên Lôi cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng đưa mâu hướng về phía trước, chợt nghe một tiếng đang thanh thuý vang lên, quanh quẩn ở không trung, lực đạo của Ô quang chứa đựng sự bạo phát, làm cho bàn tay của Thiên Lôi tê dại, bất quá trong rừng cây có một người một ngựa chợt lao ra.

“Thiên Lôi, để mạng lại!!”

Hầu như lao vừa phóng ra thì trong nháy mắt một con ngựa từ trong rừng vọt ra. Người cưỡi trên ngựa rống lên, giống như sét đánh vào trong tai Thiên Lôi, hai tay của Thiên Lôi còn đang tê dại, lại nghe tiếng quát như sấm làm cho hắn càng hoảng sợ. Nói thì chậm, nhưng lúc ấy thì nhanh vô cùng, môt viên thiết cầu như lưu tinh hướng về phía Thiên Lôi đập qua. Trên thiết cầu có vô số mũi nhọn hình thoi, trong ánh nắng chiếu rọi, phá lệ bắt mắt.

Trong đầu Thiên Lôi còn có chút mộng, tay còn đang tê dại, mắt thấy đại chuỳ bay qua, hắn theo bản năng đưa mâu hướng về phía trước đón đỡ. Nhưng lúc này hắn không có vận khí tốt như vậy!

Thiết mâu đón đỡ đại chuỳ giống như đang đón đỡ một ngọn núi, đại chuỳ vẫn hung mãnh đánh xuống, chợt nghe ba một tiếng, lồng ngực mặc giáp trụ của Thiên Lôi bị đại chuỳ đập cho lõm vào trong cơ thể. Một ngụm máu tươi phun ra, Thiên Lôi từ từ ngã về phía sau.

Lúc này chiến mã cũng đã vọt tới, trong nháy mắt một đạo hàn quang xẹt qua, đem đầu Thiên Lôi chặt xuống, tử thi không đầu rơi xuống mặt đất, máu tươi từ trong cổ phun ra, trong nháy mắt nhiểm đỏ mặt đất.

Hai trăm gã Hoàng cân lực sĩ trong đầu có chút hồ đồ! Theo sự vũ dũng mà xưng thì Hoàng cân đều gọi Thiên Lôi là đồ tể, nhưng cứ nhiên một hiệp đã bị chém xuống ngựa? Hơn nữa đối phương chỉ có một người, mà phe mình có hai trăm người, chẳng lẽ gã gia hoả này không sợ chết? Hoàng cân lực sĩ lúc này mới thấy rõ dáng dấp của đối phương, hắn cao chín thước, lưng hùm vai gấu, màu đỏ cổ đồng, một đôi mắt dài và nhỏ, ánh mắt giống như híp lại thành một cái khe, mũi sư tử, mầu tóc giống như tông mao của sư tử, nhìn qua phá lệ chói mắt. Một tay cầm một cây dại chuỳ nặng tám mươi cân, một tay cầm môt thanh trảm mã kiếm.

Hắn giống như yêu quái vọt lại, trảm mã kiếm nhanh như thiểm điện, úng kim chuỳ giống như sấm đánh. Chuỳ kiếm vung ra, mười mấy gã hoàng cân ở phía trước trong chớp mắt đã bị kiếm chém, chuỳ đập rơi xuống ngựa.

Máu tươi phung tung toé vào người gã quái vật kia, áo giáp đen thui trên người đã bị nhuốm thành một màu hồng sắc, Toạ kỵ của hắn thì giống như một đầu giao long, vừa nhảy, vừa đá, vừa cắn vào toạ kỵ của đám Hoàng cân lực sĩ, chiến mã bình thường tựa hồ giống như sợ hãi đối với con chiến mã này, liên tục lùi bước, có mấy thớt chiến mã muốn đi tới phân cao thấp, kết quả bị móng của thất chiến mã đạp lên đùi, răng rắc mấy tiếng, đám ngựa thê lương hí lên quỳ trên mặt đất, mà ngay cả hoàng cân lực sĩ cũng bị ngã xuống đất. Không chờ bọn họ đứng lên thì đã bị móng ngựa đạp lên, làm cho huyết nhục mơ hồ.

Bất qúa những….Gã hoàng cân này quả nhiên đã được trải qua huấn luyện, sau khi trải qua sự hỗn loạn lúc đầu lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng triển khai phản kích, nhưng mà đối thủ của bọn hắn rất là hung mãnh, không có người nào trước gã kia mà tiếp được một hiệp. Đại chuỳ giống như thiếp tử câu hồn của Diêm vương gia, chỉ cần dính vào thì chết, đụng vào thì vong. Còn lại là nửa sống nửa chết thì cũng phị chiến mã giẫm chết, thời gian nửa nén hương thời gian thì hai trăm kỵ binh đã ngã xuống một phần tư.

Bất quá Hoàng cân lực sĩ không có lùi bước, bọn họ vẫn hướng về phía đối phương điên cuồng tấn công. Ngươi cho dù lợi hãi cũng chỉ có một người, chúng ta bên này có hơn một trăm người, nếu không đánh chết ngươi thì cũng sẽ làm cho ngươi mệt chết? Người bình thường nghĩ như thế này cũng không sai, đáng tiếc người bọn họ đối mặt chính là một gã gia hoả sinh hạ rất đặc biệt. Đổng Phi thấy những….Hoàng cân lực sĩ không chạy trốn mà khí lực của hắn quả thực không ngừng tiêu hao, sát tính trong lòng nhất thời bạo phát, hắn hét lớn một tiếng, có một gã cự ly gần hắn có thể nghe thấy một thanh âm sột soạt vang lên.

Cổ tay Đổng Phi khẽ lật ra, đại chuỳ trên tay được mở chốt, soạt soat hai tiếng, xích từ đại chuỳ buông ra, hắn hít một hơi, vận sức đan điền, đột nhiên hét lớn một tiếng, đại chuỳ hơn chín mươi cân vung lên, xích sắt dài hai trượng trải rộng ra, những nơi đầu chuỳ đi qua thì không có ai có thể ngăn cản, đại chuỳ càng xoay càng nhanh, tuyết bị bám trên mặt đất theo vùng xoáy của chuỳ mà bốc lên mù mịt.

Máu tươi, tuyết đọng, còn có huyết nhục, tất cả trộn lẫn một chỗ, tung bay không ngừng lên không trung.

Cùng lúc đó ở phía sau đám người hoàng cân lực sĩ truyền đến một tiếng quát: “Tặc tử chết đi, Điển gia gia các ngươi đến đây!”

Hơn muời chi thủ kích *( Một loại lao) bay ra cướp lấy bảy tám tính mạng của Hoàng cân lực sĩ. Một gã hán tử như mãnh hổ ngồi trên thất Tây Lương chiến mã, phía sau còn có mười gã cự ma sĩ đánh lén tới. Vốn đã bị Đổng Phi giết cho hết hồn, lại thấy đám người Điển Vi giống như mãnh hổ xuất hiện, làm cho đám người Hoàng cân lực sĩ nhất thời luống cuống. Hoàng cân lực sĩ không biết đối phương xuất hiện bao nhiêu người cho nên một đám người thi nhau chạy trốn.

Mà Đổng Phi bỗng nhiên buông tay, Lưu tinh chuỳ gào thét bay ra, bốn năm gã Hoàng cân lực sĩ chạy chậm bị xích sắt quấn vào, bị xích sắt siết chặt lại, làm cho giáp trụ cũng bị xé rách, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đại chuỳ rời tay, hai tay Đổmg Phi cầm trảm mã kiếm từ phía sau đánh tới, cái tình cảnh này làm cho người ta cảm thấy kỳ dị, nhân số nhiều hơn lại bị một đám người rượt chạy toán loạn, có mười mấy người sắp chạy ra khỏi vùng hỗn chiến thì lại bị lao phóng trúng, làm cho người rớt xuống mặt đất.

Trận chém giết này quả thực được xưng là, giết cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.

Đổng Phi ngạo nghễ ngồi trên chiến mã, trảm mã kiếm bỏ trước người, ngồi quan sát đám người Điển Vi đang truy sát.

Một gã Hoàng cân lực sĩ làm cho Đổng Phi rất chú ý! Gã gia hoả này mặt đen như đít nồi, trong tay cầm một thanh môn đao, cùng chiến đấu với ba gã Cự ma sĩ mà không rơi xuống hạ phong, nhãn tình Đổng Phi nhíu lại, thầm nghĩ : Gã này quả nhiên là hảo thủ, không biết là ai? hắn hướng về gã có khuôn mặt đen như đít nồi, thần tình có vẻ hứng thú. Đổng Phi đột nhiên hét lớn: “ Cự ma sĩ tiếp tục truy sát, gã hán tử kia để cho ta!”

Kiếm mã hợp nhất, thanh âm vừa vang lên, tượng long đã nhằm về phía hán tử mặt đen phóng tới, mà Cự ma sĩ cũng rất ăn ý tản ra, cũng không quan tâm đến gã gia hoả này, quay đầu tiếp tục truy sát đám người Hoàng cân lực sĩ đang trốn chui trốn nhủi. Tượng long tốc độ đẩy nhanh, Cự ma sĩ vừa tản ra, không đợi cho cho hán tử kia phục hồi sức lực thì đã xông tới, trảm mã kiếm quỷ dị chuyển đến tay trái Đổng Phi. Hai ngựa đối mặt, Đổng Phi hét lên một tiếng: “ Phách Sơn Thức!”

Trảm mã kiếm nhanh như thiểm điện, hán tử mặt đen tuy có kinh hoàng, nhưng phản ứng cực nhanh, nhanh chóng đưa đao lên ngăn cản.

Đang!

Người mượn ngựa, ngựa mượn uy của người. Đây vốn là chiêu thức dùng để đọ khí lực, không hề có chút hoa mỹ, yết hầu của gã hán tử cảm thấy có chút ngòn ngọt, hộ khẩu hai tay bị chấn vỡ.

“Liên kích!”

Phách sơn thức mới chỉ là bắt đầu, chân chính chiêu thức tuyệt sát còn ở phía sau. Đầu ngựa lần lượt thay đổi, Tượng long đột nhiên ngẩng đầu lên đánh mạnh vào đầu ngựa đối phương, con ngựa kia thê lương hí dài, suýt đem gã hán tử mặt đen ném xuống ngựa, hắn vừa mới ổn định toạ kỵ thì chiếu tiếp Phách sơn thức là Tam liên kích đã đánh ra. Xoát, xoát, xoat, ba tiếng động của kiếm chạm vào đao, làm cho hán tử mặt đen rốt cục đánh rớt binh khí, chưa kịp thở thì một ngụm máu tươi phun ra, hai ngựa sáp lại với nhau, Đổng Phi khẽ vươn cánh tay ôm lấy đai lưng của gã hán tử quát lên một tiếng: “Xuống dưới cho ta!”

Hán tử mặt đen bị kéo xuống ngựa, vậy mà thất chiến mã sau khi chủ nhân bị kéo xuống thì cũng bị ngã ngửa ra đất miệng sùi bọt mép, nguyên lai vừa rồi trong lúc giao thủ thì lực chấn của Đổng Phi đã làm cho chiến mã không thể chịu đựng.

Đổng Phi ghìm cương ngựa, trảm mã kiếm đặt ngay trên vai gã hán tử mặt đen, hàn ý từ kiếm toát ra làm cho hán tử mặt đen thanh tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Đổng Phi quát lớn: “Sửu quỷ, ngươi chết không được tử tế!”

Vì sao người xấu thường mắng người khác là sửu quỷ? Hay là do xuất phát từ tự ti? Đổng Phi có đôi lúc cũng không rõ, ít nhất hắn chưa bao giờ mắng người khác là sửu quỷ, nhiều nhất là hắn chỉ đố kỵ một số gã có khuôn mặt giống tiểu bạch kiểm mà thôi, mắng chửi người là không tốt, mà mắng chửi người chình là người không có tố chất a.

Cán kiếm hung hăng đánh mạnh vào khuôn mặt đen của gã hán tử, làm cho gã hán tử phun ra một búng máu, mang theo mấy cái răng rớt ra.

Đổng Phi lạnh lùng cười, “Hán tử, ngươi tên gì? Có thể ngăn cản ta tam kiếm mà không chết, cũng xem như có vũ dũng.”

“Ngươi giết ta đi, ta tuyệt đối không đầu hàng!”

Đổng Phi ngửa mặt lên trời cười to, “Hán tử, ngươi tự mình đa tình, ta khi nào thì kêu ngươi đầu hàng? Chỉ là ta thấy nhìn ngươi có chút vũ dụng, so với gã cứt chó Thiên lôi còn lợi hại hơn, cho nên chuẩn bị giết ngươi xong thì lập cho ngươi một khối mộ bia mà thôi.”

“A?”

Hán tử mặt đen không biết nói gì hơn, khuôn mặt biến thành màu tím, nguyên lai người ta căn bản là không muốn hắn đầu hàng! Sớm biết như vậy thì cần gì tỏ vẻ anh hùng a! Không bằng chạy sớm từ đầu còn tốt hơn. Bất quá cho dù chết cũng không thể đánh mất tôn nghiêm, không thể đánh mất tôn nghiêm của một vũ giả.

Hán tử mặt đen xoa đi vết máu bên miệng, không hề sợ hãi nói: “Đại gia đi không cải danh, ngồi không đổi họ, họ Chu, tên một chữ Thương, Chu Thương đại gia chính là ta!” Dù sao cũng chết, vậy thì chết cho xinh đẹp một chút.

Hán tử mặt đen vừa nói xong, chỉ thấy Đổng Phi cúi người từ trên ngựa xuống, một chưởng hung hăng đánh mạnh vào cổ gã hán tử, đau nhức kéo tới, đầu càng ngày càng mơ hồ, Chu Thương trước khi bất tỉnh còn đang suy nghĩ: Lão tử chết đúng thật là oan, như thế tự nhiên chết?